|
Lời giải thích pha trộn một tuyên bố cứng rắn:"Khi đã qua sự xét xử của Tòa án nhân dân các cấp, thì mới có thể kết luận một công dân là có tội hay không có tội! Ngoài ra khi chưa có sự xét xử thì cho dù bắt tận tay day tận trán, tất cả chỉ có thể gọi là nghi can!” cứ cho là đúng và phải chấp hành để đúng bổn phận người công dân , nhưng nó đã làm cho nhiều người nghĩ rằng : hễ một luật nào đã ban hành, thì luật là luật, cấm chỉ bàn cãi sửa đổi, cũng như phán quyết của tòa án, nhất là tòa án tối cao, thì kể như kết thúc vĩnh viễn và không bao giờ được xem xét lại!
Có lẽ cần phải làm cho mọi người ý thức thật rõ rằng :Luật pháp là để phục vụ con người, làm cho cuộc sống con người hạnh phúc, chứ không phải con người ta sinh ra trên cõi đời để mà phục vụ luật pháp, coi luật pháp như một tôn giáo cần phải tôn thờ!
Để chặn đứng một cách hiệu quả những sự chụp mũ rằng tôi có ý chống luật pháp, thế thì ngay tại đây, tôi xin nhấn cực mạnh rằng: Một công dân xứng đáng và chân chính , thì phải sống và làm việc theo pháp luật. Khi xưa, người La Mã đô hộ dân Do Thái và thu thuế thân, Chúa Giê su không hề viện cớ rằng Chúa là người Do Thái, đang bị La Mã chiếm mất nước nên không phải tuân theo cái thuế mà bọn cai trị đặt ra! Tất nhiên chúng ta cũng dễ dàng suy đoán rằng: Chúa cũng không hề đồng tình với những thứ thuế không mang lại công ích gì cho xã hội mà chỉ làm đầy túi tham của giới cầm quyền! Mà cách đóng thuế của Chúa cũng đáng để chúng ta suy nghĩ: ___ Chúa không xin xỏ một ai, không cần dùng quyền phép toàn năng để sửa luật tự nhiên, nhưng là do đi bòn nhặt đồng tiền đã thất lạc trong bụng cá để mà mang đóng thuế!
Tôi đã có ý hỏi mọi người rằng :” Nên gọi là nghi can hay Quả tang can”?, Tất nhiên như thường lệ, làm gì lớp trẻ thời nay chịu lìa bỏ cái gọi là facebook ra ít phút để mà ghé thăm các diễn đàn Công Giáo! Rồi cho dù có vô tình tạt ngang một chút đi nữa, cái mà bọn trẻ chịu để ý đến đại đa số chỉ là những bài viết mang tính chất giải trí, hợp với sở thích và thị hiếu của một sân chơi sân cheo sân chiếc..gì gì đó mà thôi! Hơn nữa, cũng có một số trường hợp cố gắng đọc , nhưng thường thường những con người có thiện chí đáng phục này chỉ đọc cho qua chứ hơi sức đâu mà bận tâm rằng người viết muốn nói đến cái gì!
Và tất nhiên cũng như lệ thường,tôi cho rằng nếu mình không cẩn trọng khi viết, mà sơ sẩy để người khác có một chỗ bấu víu mà quy kết rằng tôi vi phạm nội quy diễn đàn khi viết những đề tài vượt quá tầm, đụng chạm đến sự chấp hành pháp luật… gì gì đó, thì cứ cho là con đường binh nghiệp, làm chiến sĩ Đức Tin của tôi chưa phải là đã kết thúc, nhưng sẽ là lần đầu tiên bị nốc ao bất tỉnh nhân sự sau 4 năm tham gia diễn đàn!
Tuy thế! Không phải là tự nhiên mà tôi lại hết sức khẩn khoản xin phép, xin đăng ký cũng như mua lại bản quyền một câu cáo trạng có tính chất vu vạ chụp mũ bản thân tôi trước đây, để về làm một câu có tính chất như khẩu hiệu:
____ “Tôi thách ai dám đối chất với tôi…thách ai cãi thắng được tôi…!
Thế thì trong đề tài:”Nên gọi là nghi can hay Quả Tang can” tôi sẵn sàng chứng minh rằng pháp luật không phải là thứ thiên kinh địa nghĩa, không phải là thứ chỉ biết nhắm mắt tuân thủ tuyệt đối mà không có quyền chỉ ra những sự không phù hợp , cũng như không có quyền sửa đổi hay đề nghị sửa đổi.Cũng như với tinh thần sống và làm việc theo pháp luật, tôi cho rằng khi bắt tận tay day tận trán những tên tội phạm tại hiện trường bọn ác ôn gây án, chúng ta không nên dùng cụm từ nghi can, mà nên dùng cụm từ Quả tang can, nó sẽ hợp lý ,hợp pháp ,đồng thời thể hiện sự chính xác và nghiêm minh của luật pháp hơn rất nhiều lần so với cái cụm từ gây mơ hồ, tổng thể chung chung vô định như cụm từ”nghi can”!
Chẳng hạn như thí dụ sau từ một chuyện có thật và đã xảy ra:
http://vietbao.vn/Xa-hoi/15-tuoi-co-y-giet-5-nguoi-trong-mot-gia-dinh/20754589/157/
___ Một vụ thảm sát kinh hoàng đã diễn ra tại Hà nội. Tên Lê ngọc Ch. đã giết ba người và làm bị thương nặng hai người của gia đình anh Đỗ quốc H. Tên côn đồ mất hết tính người này sau khi thực hiện những tội ác tày trời định tẩu thoát nhưng không thành công vì anh Nguyễn văn Th. ,một hàng xóm đã dùng một típ sắt phang gẫy tay tên hung thủ làm hắn rớt con dao gây án.
Sau đó, anh Th đã nhanh chóng bẻ quặt tay tên Quả tang can phạm này, không chế hắn và cùng người dân trói gô hắn lại ngay tại nơi hắn thực hiện tội ác. Đã có không ít người dân căm phẫn với tội ác dã man kể trên định lao vào đánh đập tên hung thủ , nhưng hiệp sĩ Th.đã ngăn cản và giải thích với quần chúng rằng:
“ Việc bắt tận tay day tận trán tên ác ôn, thì không còn là nghi can nghi kiếc như báo chí thường áp đặt, mà phải gọi là quả tang can phạm! Nhưng mọi công dân chúng ta không được quyền tự xử tên quả tang can phạm này, mà đó là quyền của tòa án, pháp luật.”
Có thể phần nào hiểu nỗi căm phẫn của nhân dân, bởi vì tên quả tang can phạm ấy chưa đầy 16 tuổi. Và theo luật pháp hiện hành, tên dã man ấy bị xử kịch khung, cũng chỉ 12 năm tù, mặc dù giết chết ba người, và làm tàn tật hai người cùng trong một gia đình!
Tên Lê ngọc Ch. trước đây là nhân việc rửa xe phụ việc cho cửa hàng của anh Đỗ quốc H.. Do có một tai nạn giao thông xảy ra gần cửa hàng của anh H, thay vì tới phụ giúp cứu chữa người bị nạn, tên dã man Ch. tới hiện trường chỉ để dắt trộm chiếc xe máy của nạn nhân định mang đi bán lấy tiền. Anh H. biết được nên cảnh cáo tên dã man Ch. phải trả lại chiếc xe cho người bị nạn nếu không sẽ sa thải hắn. Để trả thù việc anh H. cảnh cáo và nhắc nhở, hắn đã tàn sát cả gia đình ông chủ cũ của mình!
Như đã nói sơ lược ở trên, có thể một số nhà xã hội học, một số tiến sĩ giáo sư thạc sĩ, các nhà nhân văn học, hoặc các nhà báo… nào đó khi sáng tác ra cụm từ nghi can, là do xuất phát từ tinh thần thượng tôn các Hội đồng xét xử. Cũng có thể một góc độ nào đó bị ảnh hưởng của Kinh Thánh :” Chớ xét đoán để khỏi bị xét đoán”. Họ muốn rằng Tòa án là trên hết, quyền phán xét một người nào đó có tội hay không , là độc quyền của Tòa án pháp luật!
Vì chấp hành cái điều :”Sống và làm việc theo pháp luật” , cho nên tôi hoàn toàn đồng ý rằng để tránh lặp đi lặp lại việc xét xử oan sai đang diễn ra hiện nay như phần nổi của tảng băng mà báo chí thường đưa tin, chúng ta nên dùng cụm từ nghi can một khi hung thủ hay tội phạm chưa nhận tội, cũng như chưa tập hợp đủ bằng chứng kết tội đối tượng được cho là ,được nghi ngờ là phạm tội.
Nhưng tên hung thủ, tên tội phạm bị bắt quả tang tại trận, thậm chí bọn chúng cũng không chối cãi và đã nhận tội, thế mà báo chí cứ dùng , cứ cưỡng chế người ta phải dùng từ nghi can, thì thật là ngao ngán hết chỗ nói!
Sự ngao ngán ở đây, đó là khi giải thích , khi cưỡng chế phải dùng từ nghi can , thì những người sáng chế ra cụm từ ấy tưởng rằng đó là một lời muốn nói thay cho sự răn đe, nhắc nhở các công dân về quyền tối thượng, độc quyền xét xử của Tòa án, và làm cho uy thế của pháp luật được nâng cao, được tôn trọng hơn! Trong khi đó thực tế thì không phải vậy! Bởi vì rõ ràng khi đề nghị, hoặc có ý cưỡng chế công dân phải dùng từ nghi can mặc dù đã bắt quả tang những tên tội phạm côn đồ tại trận, thậm chí bọn chúng đã cúi đầu nhận tội hết đường chối cãi, thì việc thượng tôn sự xét xử của Tòa án theo như ý của những người sáng chế ra từ nghi can này không hiểu đã đạt được kết quả nào thành tựu nào! Trái lại, nó đã phát sinh ra những kết quả không mong đợi, hay có thể nói là những hậu quả trái ngược lại chủ đích của những nhà phát minh nhiều khi đáng giựt mình!
___Điều giựt mình thứ nhất, đó là làm cho sự ý thức hiểu biết về luật pháp của công dân bị thui chột và què quặt, cũng như làm tê liệt quyền tự do phê phán của người dân! Bắt quả tang tại trận tên hung thủ dã man đã cố tình giết toàn gia, thì không một luật pháp nào văn minh lại có thể cho phép người dân tự xử bằng cách đập vỡ đầu tên tội phạm dã man ấy hay túm lấy tên ác ôn đó mà treo cổ lên cây…mặc dù theo lẽ công bằng thì có thể làm hơn như vậy! Bởi vì nếu cho phép hay làm lơ việc tự xử của quần chúng, quốc gia sẽ rối loạn vì sẽ có vô số oan sai xảy ra! Nhưng mà việc bắt tận tay day tận trán, thậm chí tên hung thủ tội phạm hết đường chối cãi thậm chí phải nhận tội như thế, mà còn áp đặt dùng từ nghi can, thì không biết như thế nào mới là thật can?
___ Trên kia tôi có phát biểu việc áp đặt dùng từ nghi can ,sẽ làm cho sự ý thức, sự hiểu biết về luật pháp của công dân bị thui chột và què quặt cũng như làm tê liệt quyền tự do phê phán của công dân! Bởi vì con người ta muốn tuân theo pháp luật , thì người ta phải hiểu biết, phải nhận thức rõ ràng như thế nào là vi phạm pháp luật và vi phạm ở mức độ nặng hay nhẹ, vô tình hay cố tình. Một khi nhận thức được chính xác về pháp luật như thế, người công dân tuy không có quyền tự xử, tự tuyên án nhưng cái quyền phê phán, bình phẩm cũng như lên án tội ác nếu không khuyến khích thì thôi, chứ không thể ngăn cấm được!
Nếu bây giờ dân trí một nước không phân biệt nổi như thế nào là đã vi phạm luật pháp và như thế nào là không vi phạm mà cứ phải trông đợi vào phán quyết của tòa án thì mới dám cho là có tội! Vậy dân trí của nước ấy có cao không ,có đáng bắt chước không hay ở bên bờ vực thẳm? Nó giống như chuyện những tên tội phạm giết người tàn nhẫn và vô cớ trước hàng ngàn hàng vạn cặp mắt chứng kiến từng chi tiết nhỏ, thế mà công dân lại không được phép lên án , hay chê trách những tên tội phạm ác ôn đó, mà phải đợi cho đến khi tòa án xét xử xong xuôi, thì mới biết đường mà lên tiếng!
Thượng tôn Hội đồng xét xử, tòa án như một tôn giáo, mà quên rằng ngay cả pháp luật đi nữa, cũng là để phục vụ công dân, thì điều ấy có đúng hay không? Thí dụ như không ít những vụ oan sai đã phát hiện ra gần đây như vụ oan sai của ông Nguyễn Thanh Chấn, thế thì nếu coi phán quyết của tòa án như một chân lý , một sự thật không thể bàn cãi, không bao giờ sai lầm, thế thì vì đâu mà từ tên tội phạm Nguyễn Thanh Chấn lại trở thành người oan sai Nguyễn Thanh Chấn?
___Xin thưa rằng đó là vì còn có những người nhận thức, hiểu biết một cách chính xác về pháp luật, và họ nhận ra rằng không phải lúc nào hội đồng xét xử, tòa án cũng là một đại diện xứng đáng cho Công Lý, cho Pháp luật! Ông Nguyễn Thanh Chấn, cũng như một số những người bị oan sai được thoát tội như ngày hôm nay, cũng là vì nhờ có những người không cho rằng hễ tòa phán quyết, xét xử một vụ án nào, thì đó là việc cuối cùng và sẽ khóa lại vĩnh viễn, nhưng họ nghiên cứu điều tra và xem xét kỹ để xem có hợp với lẽ phải,có hợp với công bằng bác ái và có hợp với pháp luật hay không?
Có lẽ nói miên man như thế cũng quá đủ, bây giờ trở lại câu hỏi chính :” Nên gọi là nghi can hay quả tang can”, tôi xin trả lời :
___ Muốn dùng từ ngữ tăng trí tuệ hay tiêu diệt trí tuệ như thế nào thì tùy quyền tự do mỗi người, nhưng nếu đã bắt tận tay day tận trán tên tội phạm hay hung thủ gây án, thì chỉ có cụm từ:”quả tang can” tức tên can phạm bị bắt quả tang khi đang thực hiện tội ác vi phạm pháp luật, là đúng nhất hợp lý nhất và chỉ nên dùng cụm từ này mà thôi!
|
|