|
Có lẽ để hình dung cho rõ cảnh tượng đánh hội đồng, chúng ta hãy đọc lại truyện”Thằng ăn cắp” của Nguyễn Công Hoan theo link: http://www.mediafire.com/?qpjprt4g6g7bdmd.
Một thằng bé mười ba mười bốn tuổi không nhà cửa và không nghề nghiệp vì ăn quỵt một tô bún riêu, bị mọi người xúm lại đánh nếu không chết ngay thì sau này cũng mang thương tật suốt đời hoặc dở sống dở chết!
Có thể nhờ những tác phẩm lừng danh của Nguyễn Công Hoan , mà ngày nay những sự dã man vô nhân tính đã bị xóa bỏ một cách đáng kể.
Nếu đọc kỹ tác phẩm thì thấy rằng người ta xúm đánh thằng bé vô gia cư ấy vì tưởng rằng nó cướp giựt những món tiền to, vàng bạc có giá trị và còn đánh khổ chủ, chứ nếu người chung quanh ấy mà biết rõ nó vì đói quá mà ăn quỵt tô bún riêu thì chắc cũng không ai nỡ tàn nhẫn đến thế!
Vì thế so sánh với trường hợp những cẩu tặc bị nhiều người cố tình vây đánh hội đồng cho đến chết, thậm chí đốt cháy trụi cả phương tiện gây án là xe máy, thì đây thật là coi mạng người rẻ hơn chó vậy! Vì thế căn cứ vào mạng sống con người là vô giá, tôi cũng phản đối việc đánh người cho đến chết cho dù họ là cẩu tặc đi nữa! Bởi hành động này là một sự vi phạm luật pháp nặng nề và đối với đạo Công Giáo chính là một tội giết người cố tình!
Hành động đánh đến chết cẩu tặc sẽ không bao giờ được chấp nhận bởi vì nó giống như việc dùng điện lưới 220 volt để bẫy chuột, làm hàng rào ngăn ngừa kẻ trộm cắp!
Tác giả của bài báo này trên báo Người lao động cũng rất bức xúc khi cho biết rằng cơ quan pháp luật rất khó điều tra và xét xử vì không thể xác định được chính xác ai đã gây nên cái chết cho cẩu tặc.Và như thế vụ án sẽ đi đến bế tắc vì chẳng lẽ khởi tố cả làng!
Có lẽ tôi và mọi người sẽ dừng ở đây, hoặc cùng lắm sẽ được thêm vài “comment” lên án những người tham gia án mạng, rồi cuối cùng chỉ biết tiếp tục cái điệp khúc rất quen thuộc để than thở về tình trạng tha hóa, xuống dốc đạo đức thê thảm của thời đại văn minh ngày nay…!
Bấy lâu nay vì căm thù tụi đê tiện ăn cướp biển đảo cho nên tôi tẩy chay tất cả những phim ảnh cũng như hàng hóa của bọn chúng. Tuy vậy vì từ cái thời đang còn hữu nghị tốt, láng giềng tốt, tôi đã lỡ thuộc nhiều đoạn trong tam quốc chí mà bây giờ dù cố tình quên những vẫn còn nhớ đoạn: khi các quan hội họp lại để lên án, kể tội ngụy thần Đổng trác hống hách áp bức vua nhà Hán, xong rồi không biết làm gì liền cùng nhau khóc hu hu! Bỗng nhiên thấy tiếng cười hô hố và vỗ tay, ai nấy cả giận thì hóa ra là Tào tháo! Hắn giải thích rằng cứ việc khóc từ đây đến sang năm ngụy thần Đổng trác cũng chẳng mất một sợi lông chân mà coi chừng sẽ có vô số kẻ chết bởi tay hắn!
Bây giờ cũng thế, chúng ta cùng lắm viết được vài bài, comment vài mẩu, và được vài triệu người truy cập trên tất cả các trang báo thì chắc rằng không thể làm cho những người đánh hội đồng chết tươi cẩu tặc ăn năn hối lỗi, và tình trạng đạo đức tính nhân đạo được phục hồi, lên cao! Trong bài viết của tác giả đề tài đã từng nói rõ rằng luật pháp bối rối và khó khăn khi xét xử, vậy thì những người đánh chết cẩu tặc họ không những biết rõ mà còn rất đắc chí về chuyện :”đố bắt được tay”này! Hơn nữa, nếu có cuộc trưng cầu dân ý, thì không lấy gì đảm bảo rằng đa số dân chúng cũng có được cái tính nhân đạo, nhân văn như các nhà làm báo và những ông thạc sĩ tiến sĩ khoa xã hội và nhân văn. Bởi vì dân chúng cho rằng luật pháp chưa trị được những bọn ăn cắp ghê gớm này thì họ đành “thế thiên hành đạo”! Chắc chắn chiếu theo luật pháp và “nhân linh ư vạn vật” thì rõ ràng là không chấp nhận được, nhưng cứ điều tra khách quan và thực tế xem có khi số người ủng hộ cho việc “sai trái” này lớn hơn rất nhiều!
Điều đáng nói là đã có rất nhiều vụ việc như vậy xảy ra trong sự bất lực của các cơ quan bảo vệ pháp luật, và chẳng có gì để đảm bảo rằng sẽ không còn những vụ trộm chó, những vụ “cẩu tặc” bị đánh hội đồng đến chết.
Sự manh động, hoan hỉ của đám đông sau khi đánh chết “cẩu tặc”; việc các cơ quan chức năng thường “bó tay” trong việc xác định thủ phạm đánh chết kẻ trộm chó, đang đặt ra những vấn đề đáng phải suy nghĩ, phải bàn về các khía cạnh đạo đức xã hội, lỗ hổng pháp luật.
Chúng tôi rất mong nhận được phản hồi của bạn đọc về vấn đề này. Bạn đọc có thể gửi ý kiến của mình về vấn đề này bằng cách bấm nhập nội dung ngay dưới bài viết hoặc e-mail về địa chỉ: toasoan.laodong@gmail.com.
Trên đây là những lời yêu cầu mọi người đóng góp ý kiến để giải quyết một vấn đề đang bế tắc, và thật sự là một điều đáng mừng khi chúng ta có thể tưởng tượng lại một Hội Nghị Diên Hồng năm xưa khi vua chúa phong kiến nhà Trần trưng cầu ý dân để quyết định nên hòa hay chiến với quân Nguyên. Tất nhiên kiểu so sánh này có vẻ khập khiễng, nhưng bây giờ là thời dân chủ khác với phong kiến cho nên việc trưng cầu ý dân để hoàn thành , tu chính luật pháp là điều rất bình thường.
Để bàn luận góp ý không chỉ vụ trộm chó, mà còn nhiều vấn đề gây nhức nhối xã hội như tự do móc túi ở bến xe buýt, ăn cắp và phá hại tài sản công cộng, rải đinh ở các xa lộ..., tôi cho rằng: vì luật pháp của nước ta quá nhẹ tay cho nên thay vì trừng trị tội phạm, bảo đảm cuộc sống an lành cho người dân thì lại trở thành nơi dung túng bao che cho tội phạm.
Trong một cuộc tranh luận không bao giờ nên kết luận suông mà không chứng minh vì đối phương sẽ không bao giờ đồng ý và chấp nhận, hơn nữa khi chỉ biết kết luận mà không chứng minh nổi, kể như thua cuộc! Do đó khi tôi kết luận :” Luật pháp quá nhẹ tay, sẽ không giữ được kỷ cương phép nước và thay vì trừng trị tội phạm sẽ trở thành bao che dung túng cho tội phạm!” tôi sẽ sẵn sàng chứng minh chi tiết điều này.
Năm 2010 ,báo chí tpHCM đã từng đưa tin vài tên móc túi lên xe buýt ”tác nghiệp”, bị những người xung quanh ngăn cản, bọn chúng liền dùng hung khí đâm gây thương tích cho hai người trong ấy có một bà già. Khi bị quần chúng vây bắt đưa lên công an quận Thủ đức, bọn móc túi này được tha về vì chiếu theo luật phải ăn cắp khoảng hai triệu mới bị khởi tố! Chưa dám nói đến bao nhiêu cái tai hại sinh ra từ luật hai triệu này, nhưng việc gây thương tích cho hai người chẳng hiểu sao được miễn truy tố? Chính vì luật hai triệu này mà việc trấn áp bọn móc túi ở các bến xe buýt Hà nội vô cùng khó khăn!
Tôi chưa cậy và đem bán một cái nắp cống bằng sắt nên không biết nó được bao nhiêu tiền, nhưng chắc cũng được từ vài chục đến hơn trăm, vậy thì nếu một đêm làm chục cái nắp cống cũng tha hồ nhậu nhẹt! Hơn nữa, nếu ăn cắp quả tang trên hai triệu mới bị khởi tố thì chắc chẳng cảnh sát nào lại thèm tóm cổ một tên vì”quá đói” mà phải nậy nắp cống kiếm bữa cháo cầm hơi! Có tóm về đồn nó cũng chẳng có tiền đóng phạt hành chính, vậy thì tha cho nó biết đâu có lúc nó sẽ trả ơn! Ngoài ra, nếu người đi đường nào vô phúc sụp hố mà phải mất hàng chục triệu tiền thuốc không kể thương tật , hoặc vong mạng thì chắc chắn đây là chuyện ngoài tầm quản lý của chính quyền!
Lại nói đến chuyện rải đinh! Chắc chắn con số người thiệt mạng vì đang chạy xe mà bị nổ ruột làm mất tay lái không phải dưới con số hàng chục, ngoài ra thương tích chắc không phải con số nhỏ! Thế mà tôi vẫn chưa đọc được bài báo nào đưa tin bọn tội phạm rải đinh ở xa lộ Hà nội chẳng hạn, đã bị phạt tù từ 15 đến 20 năm và phải phạt vài trăm triệu vì những tổn thất người và của bọn chúng đã gây ra cho dân chúng tham gia giao thông! Ngược lại một thằng bạn của tôi kể rằng ông hàng xóm của nó bị kẻ lạ mặt đâm trọng thương mà nguyên nhân được nghi ngờ nhất là do ông ta tố cáo mấy thằng rải đinh ở xa lộ. Bọn chúng chỉ bị phạt không đáng kể và được thả vài ngày sau đó, còn ông ta nhờ phúc phần tổ tiên nên còn sống nhưng tiền phí tổn thuốc men của ông đã có bà vợ chịu trách nhiệm chi trả và dăm tháng sau mới có thể tiếp tục đi làm!
Giá mà bọn ăn trộm chó bắt hết mấy con chó nuôi ở thành phố thì có lẽ ít ai đánh hội đồng bọn chúng, và có lẽ có một số người trong đó có tôi cũng hả dạ vì thỉnh thoảng có một vài người quá yêu thú vật cho nên họ nuôi hàng chục con chó và trong một thời khắc nào đó, chó của họ được phép đi vệ sinh lên các vỉa hè , mặt đường. Bên nước ngoài họ phạt rất nặng chuyện này nhưng bên Việt nam chắc rất nhiều người còn chưa nghe thấy lần đầu! Sự ăn trộm chó thường xảy ra ở các nông thôn. Họ hàng tôi ở trên Lâm Đồng và địa phương này phần lớn sống nhờ trồng cấy cà phê. Mùa màng đến việc có vài con chó để canh giữ các sân bạt phơi cà phê là rất cần thiết, thế nhưng việc bảo vệ sân phơi khỏi trộm cắp phần lớn chỉ trông vào hàng rào bằng lưới mắt cáo cao 1,8 mét, và các bóng điện thắp sáng. Nhà nào không có hàng rào thì gần như không còn một con chó nào thoát khỏi tay mấy tên cẩu tặc! Mấy người họ hàng cũng có kể rằng một số thanh niên trong giáo xứ đã chịt cổ mấy tên cẩu tặc này và mang chúng lên công an, nhưng chiếu theo luật thì việc xử phạt hành chính chỉ độ hai trăm ngàn, trong khi chúng có thể bắt vài con chó trong một phi vụ, và tính sơ nếu chẳng may bị tóm cổ, bọn chúng vẫn lãi ròng vài trăm ngàn. Từ ấy…trở đi , chẳng ai còn tâm huyết Lục Vân Tiên nữa! Cũng như ai muốn nuôi chó, xin hãy làm hàng rào kiên cố trước đã!
Chắc khoảng một chục năm trước tôi thấy báo chí ,đài phát thanh và truyền hình nói rất nhiều về việc một đám trẻ con cứ đứng chờ bên đường xe lửa, nhất là ở ngoài Bắc .Bọn chúng đợi xe lửa đi ngang qua và ném đá lên các toa xe! Những hòn đá ấy tuy là sức trẻ con, nhưng đá thì cứng nên nó dư sức đập vỡ nhãn cầu của khách đi tàu hỏa, hoặc gây thương thích nhiều khi nặng nề. Tôi đã nhìn thấy những đoạn video quay rõ từng thao tác ném đá của bọn chúng khi tàu chạy qua, cũng như những tấm lưới sắt che kín các khung cửa sổ mà ngành đường sắt phải tốn bao nhiêu tỷ đồng để trang bị phòng chống lại việc ném đá của mấy đứa nhãi ranh! Chắc ai cũng biết đến vụ việc một cô nàng đi máy bay và hỏi nghịch một tiếp viên phi hành rằng:” Anh ơi! Giả sử như trong va li của em có bom, và dằn xóc như thế thì nó có nổ không?” Nghe nói cô này bị phạt hàng trăm triệu và hình như còn bị tù treo để cảnh cáo. Tôi không dám bàn đến việc phạt như thế có hợp lý hay không vì bên nào cũng có cái lý của mình, nhưng giá mà ngành đường sắt được áp dụng hình phạt thật nghiêm khắc như hàng Hàng Không Việt Nam dân dụng đã phạt cô gái lỡ dại nói đùa không phải chỗ như trên nhỉ? Chắc chắn là ngành đường sắt sẽ không phải tốn hàng tỷ hay chục tỷ để trang bị lưới sắt cho các cửa sổ xe lửa! Và những người thích đi du lịch Nam bắc bằng tàu hỏa sẽ tăng lên rất nhiều vì họ rất an tâm không còn kinh hoàng sợ hãi những viên đá làm nổ con ngươi, những viên đá gây thương tích nặng nề khi họ đang mải ngắm phong cảnh quê hương đất nước!!
|
|