|
ĐÔI DÒNG SUY NGHĨ TỪ MỘT CHUYẾN ĐI
Muốn có nhận thức của đôi tay, hãy tìm tới những người vừa phải rũ bỏ đi chính đôi tay của mình.
Muốn có nhận thức của bàn chân, hãy hỏi những ai đang phải chứng kiến từng đốt chân của mình trở về với tro bụi.
Nếu như bạn không còn thấy ánh sáng với những màu sắc thú vị, không còn được nghe những âm thanh quen thuộc trong cuộc sống thường nhật, bạn sẽ ra sao? Và có bao giờ bạn đã thốt lên: “ Sao ta quá thiệt thòi!”?
Xuyên suốt cuộc hành trình “trở về cội nguồn” đầy mưa gió, chúng tôi có dịp ghé thăm các bệnh nhân ở khu điều trị phong – Di Linh và các bạn trẻ khuyết tật – Bảo Lộc. Với chúng tôi, đây còn là giây phút để mỗi người tự nhìn nhận lại bản thân mình.
Vừa đặt chân xuống trại cùi Di Linh, có cảm giác lạ bủa vây lấy tôi, có lẽ đó là tâm lý của một kẻ nhát sợ trước những định kiến xã hội dành cho người bị bệnh phong khi lần đầu tiếp xúc với họ. Chúng tôi được dẫn qua thăm một số phòng bệnh trước sự giới thiệu của bác sĩ về từng bệnh nhân. Ban đầu trông thấy chúng tôi các bệnh nhân có vẻ rụt rè, nhưng sau cử chỉ thân thiện: những nắm tay chân thành cùng với những lời hỏi han đơn sơ của một số thành viên trong đoàn, tôi đã thấy họ cười, nụ cười hạnh phúc đánh tan đi mọi mặc cảm tự ti. Rồi các em nhỏ ùa ra xung quanh, chúng tôi cùng nhau ca hát và trò chuyện thân mật, ngắm nghiá khuôn mặt rạng rỡ nơi các em tôi bỗng nhận ra rằng: “Khi người ta quên đi việc mình đang tiếp xúc với ai, cũng chính là lúc những con người ấy có cảm giác được là người như ai khác và họ hạnh phúc vì điều đó”.
Tiếp tục cuộc hành trình đã định, chúng tôi ghé thăm trại khuyết tật Mầm Non số 6 tại Bảo Lộc. Ấn tượng đầu tiên đập vào chúng tôi là sự chào đón nồng nhiệt của các bạn trẻ nơi đây, họ chờ từng người xuống xe rồi ôm chầm lấy và cười thật tươi khi chúng tôi đáp trả lại bằng những cái siết tay cùng với lời hỏi thăm thân thiện. Mặc cho mưa lạnh bên ngoài, chúng tôi kéo vào căn phòng nhỏ ấm cúng cùng sinh hoạt thật vui vẻ. Vì đa phần thiểu năng trí tuệ nên các bạn ở đây giống như trẻ con vậy, thích được quan tâm, được làm nũng và thích hòa đồng với những người bạn mới ghé thăm.
Lịch trình kết thúc, chúng tôi lên xe trở về nhà mãi tận khuya. Những hình ảnh điễn ra trong ngày cứ ám ảnh tôi mãi vì có điều khiến tôi phải suy nghĩ sau những gì đã chứng kiến:
-Những người bị bệnh phong chỉ có một khao khát cháy bỏng, đó chính là được mọi người công nhận quyền làm người như ai khác. Thế nhưng định kiến xã hội ngày xưa còn phổ biến, họ vẫn còn bị nhiều người ghê sợ và hắt hủi vì sợ lây nhiễm mặc dù y học chứng minh đó là căn bệnh có thể chữa khỏi hoàn toàn và dễ chữa. Hay như các bạn trẻ trong trại khuyết tật Mầm Non 6 cũng vậy, tuy mãi là trẻ con nhưng các bạn vẫn luôn mong muốn được mọi người công nhận là người lớn , được mọi người thương yêu nâng đỡ, chở che. Vậy mà nhiều người trong chúng ta lại hất họ ra ngoài lề, đôi khi còn có những coi thường và điều đó đã gây không ít tổn thương cho các bạn trẻ tội nghiệp này.
-Không chỉ dừng lại ở những di chứng do căn bệnh phong để lại, hãy nới rộng ra với những người tàn tật trên khắp thế giới. Chúng ta thấy họ tội nghiệp và biết cuộc sống tàn tật là rất khổ, nhưng họ khổ như thế nào có hiểu không? Hãy tự gập tay rồi cố định lại, sống thử với điều đó một thời gian, khi đó ta mới hiểu được phần nào sự bất tiện của một người bị thiếu mất đôi tay. Hãy gập chân và cố định lại, tập sống như một người thiếu chân ta mới hiểu được đôi chân của ta cần thiết đến nhường nào. Nếu như muốn rõ không thấy được ánh sáng khó chịu đến đâu thì ta cứ lấy khăn bịt mắt lại mà sống thử..v.v… Chỉ khi nào hiểu được rồi thì ta mới có thể thông cảm sâu sắc đối với những con người bất hạnh.
-Nhịp sống vẫn luôn bận rộn, con người mải đuổi theo những dục vọng của mình mà quên mất đi bản thân, họ vẫn luôn lấy cái giả rồi tự cho nó là cái thật và mải mê đeo đuổi trong khi cái thật xung quanh mình họ lại không nhận ra để rồi tất cả nhận được chỉ là mất mát và đau khổ. Nhiều người trong chúng ta vẫn luôn than vãn. Nhưng tại sao ta phải làm vậy? Chẳng phải chúng ta vẫn luôn được mọi người công nhận đó sao? Chúng ta sở hữu một cơ thể có đầy đủ chân tay, chúng ta vẫn khôn lớn từng ngày, bên ta còn có người thân, bạn bè là nguồn nâng đỡ tinh thần. Như vậy là có tất cả, vậy mà nhiều khi ta lại coi thường và không hài lòng với chính bản thân mình trong khi đó có nhiều người chỉ có một khao khát duy nhất là được mọi người công nhận, được sống hòa nhập với cộng đồng.
Chúa ơi, cuộc sống ngày càng phức tạp và con người bị kéo theo guồng máy của sự ích kỉ, tranh chấp mà lãng quên đi những giá trị đích thực mình đang có. Con không dám xin Người hãy kìm hãm lại guồng máy này nhưng lạy Chúa, xin hãy dạy cho chúng con hiểu ra và biết chấp nhận, biết yêu quí bản thân mình cùng với những gì đang diễn ra xung quanh, xin hãy dạy cho chúng con biết yêu lấy cuộc sống Ngài đã ban tặng, biết canh tân đời sống của mình để mỗi người trở nên đáng như họ là theo Thánh ý Chúa.
Vẫn còn đó những mảnh đời bất hạnh, vẫn còn những trẻ em bị bỏ rơi, hắt hủi và những con người đang chết dần chết mòn trong cô độc. Thế giới vẫn còn đau khổ chỉ vì sự vô cảm do chính con người gây ra. Lạy Chúa, xin hãy dạy chúng con biết yêu thương, cảm thông, giúp đỡ những người anh em bên cạnh mình và hơn hết xin hãy dạy chúng con biết tới những đau khổ mà người anh em của mình phải gánh chịu nhưng không chỉ dừng lại ở biết mà còn hiểu…
Amen…
Nhóm Cộng Tác Web Simon Hòa – Hạt Đơn Dương
|
|