Người lại nói: "Có lời chép rằng: Đấng Kitô sẽ phải chịu thương khó, và ngày thứ ba Người sẽ từ cõi chết sống lại. Rồi phải nhân danh Người rao giảng sự thống hối và sự ăn năn để lãnh ơn tha tội cho muôn dân, bắt đầu từ thành Giêrusalem. Còn các con, các con sẽ làm chứng nhân về những điều ấy". (Lc 24, 35-48).


Làm chứng nhân cho Chúa ở thời đại của ngày nay thật là khó khăn vô cùng, khi mà tất cả mọi thứ vật chất hiện đại, đều có thể giúp cho mọi người làm chủ chúng được, và không gì hại cho bằng thay vì chúng ta dùng những thứ vật chất ấy để làm thăng tiến đời sống của chúng ta và cho anh chị em một cách lành mạnh, nhưng không, chúng ta lại lạm dụng chúng để đưa chúng ta và anh chị em vào con đường tội lỗi, hay con đường đưa chúng ta đến thẳng địa ngục. Thiết tưởng chúng ta cũng thấy xảy ra nhan nhãn trước mắt và hằng ngày là chúng ta để cho con cái chúng ta thoải mái và thao túng khi xử dụng máy computer để chơi game quá nhiều giờ, hết giờ này đến giờ khác. Theo tôi nghĩ thì có thể vì một số cha mẹ bận làm ăn buôn bán không có giờ chăm con!? Bận rộn vì việc làm ăn riêng chăng!? Mà chỉ chăm con bằng cách là cho chúng tiền để tiêu xài khi chúng đói hay chúng cần những gì để giúp chúng tiêu hao thời giờ mà không biết làm gì khác ngoài ngồi hằng giờ trước những máy game cha mẹ mua cho, hay đi ra những quán chuyên dụ các trẻ bỏ tiền ra mà thuê hay tự bỏ tiền vào mà chơi. Khi nào hết tiền thì thôi! Hoặc lại chạy về mà xin xỏ cha mẹ để đưa thêm tiền!? Thay vì cấm cản con hoặc tìm những việc làm hữu ích cho con thì lại nuông chìu con để mà làm hư cả một thế hệ trẻ của chúng.

Tôi biết tâm lý của nhiều bậc cha mẹ là sợ con cái chúng làm phiền mình. Sáng thì bỏ chúng tại trường rồi đón chúng về nhà. Dặn con là ở nhà làm bài (homework) cho xong. Cơm của chúng là được mua sẵn để ở tủ lạnh về nhà hễ đói thì lấy mà ăn. Thời giờ dành cho con thì chỉ có thế rồi thì hai ông bà lại chạy ra tiệm mà trông coi tiếp cửa hàng. Cứ tưởng chúng sẽ ngoan ngoãn nghe lời của mình, nào dè, chúng chỉ chờ tiếng xe của cha mẹ chúng vọt đi thì lập tức chúng dùng phone di động để gọi bạn bè đến chở chúng đi chơi đàn đúm. Rồi thì chúng cũng khôn ngoan y như cha mẹ chúng vầy! Là chúng có mặt ở nhà trước khi cha mẹ chúng về. Rồi thì đến một ngày nọ, chuyện gì đến sẽ phải đến là cha mẹ chúng, phát giác ra con gái của mình mắc vào một chứng bệnh mà tất cả các bác sĩ phải bó tay, và chờ chết. Con gái thì thế, còn con trai thì rủ nhau vào băng đảng, không học không hành, chỉ làm khổ cha khổ mẹ. Tôi không hiểu những cha mẹ này họ nghĩ như thế nào!? Con cái của họ còn không trông được, làm gương mù gương xấu cho con, thì làm sao mà làm chứng nhân cho Chúa được chứ!?

Vâng thưa anh chị em, những bậc cha mẹ làm gương mù gương xấu cho con cái của mình, trong số đó có tôi. Bởi xưa kia cuộc sống của tôi chỉ có đồng tiền mới là thứ mà tôi theo đuổi. Vâng, xưa kia Chúa của tôi là đồng tiền. Thầy của tôi cũng là đồng tiền. Ai chỉ cho tôi cách hái ra tiền, thì đều được tôi nể trọng và nghe theo. Tôi nghe tiếng của người đó chứ! Tôi biết thiên hạ họ chửi người đó chứ! Tôi biết cả họ hàng tông ty của người đó bị nhiều người nguyền rủa lắm chứ! Ấy nhưng đối với tôi nếu người ấy càng đểu cáng với người bao nhiêu mà giúp tôi hái ra tiền thì người ấy lại là bạn tốt và là thầy của tôi. Ôi! Tiền ai lại chẳng ham nhỉ! Ai càng chửi tôi vì tôi có tiền thì tôi đều coi họ là phường đạo đức giả. Họ càng chửi tôi bao nhiêu thì nhà tôi từ một cái nó trở thành 2,3,4 cái. Họ chửi nhiều thì tôi lại càng làm cho họ tức thêm. Tôi càng giầu có ở 9,10 tầng lầu thì họ đứng tuốt dưới chửi tôi nào có nghe????

Đấy là cuộc đời của những con người khi chưa có Chúa đánh động hầu hết là vậy!? Tuy có nhiều anh chị em cũng không đến nỗi dữ dằn như thế, nhưng có phải trong con người của chúng ta sống như những người máy? Không cảm, không vui, không buồn, không tha thiết? Ai sao mặc ai!? Miễn đừng làm phiền đến tôi là được!? Tại sao mình được sinh ra, cũng không biết và cũng chẳng cần biết!? Mình sống ở trên đời này để làm gì!? Tại sao cuộc sống ngày lại ngày của mình lại chán chường đến thế!? Chẳng gì làm cho mình vui được? Nhựa sống là gì? Và còn biết bao nhiêu câu hỏi chúng ta không biết câu trả lời, nên cuộc đời luôn thấy bất an, nên cuộc đời luôn phải bon chen, tranh dành, và xe xua. Chỉ biết sống cho mình và cho chính bản thân của mình, và tất cả mọi thứ hầu như trở nên vô nghĩa khi sự đòi hỏi của mình không được đáp ứng hay may mắn như mình mong ước???

Cho đến một hôm, chúng tôi mất tất cả vì trận thua lỗ đánh cá độ với thị trường chứng khoán cách nay đúng 10 năm. Sự nghiệp của chúng tôi đã như đống tro tàn bị cháy rụi vì làm ăn buôn bán đều phải mượn và vay trên những bất động sản của chúng tôi có và làm chủ, mà làm chủ trên đất mỹ này không có gì làm chắc ăn và bền vững đến muôn đời? Thời điểm này chúng tôi biết có rất nhiều người mất tiền, và có nhiều người cũng tuẫn tiết để đi theo số tiền mất của họ. Bởi đối với họ còn tiền thì còn làm chủ làm vua. Hết tiền thì chẳng những hết làm chủ làm vua mà còn hết cả chức làm cha, làm chồng nữa cơ! Sa cơ thì mất cả ý chí và niềm hy vọng. Thôi thì quyên sinh là giải pháp tốt nhất đối với họ, vì mất tiền tài danh vọng, thì họ chẳng còn can đảm để sống để nhìn thấy ai trên đời này nữa!

Trong số bạn bè của chúng tôi thì có người tôi không biết gọi là may mắn hay là xui xẻo, bởi họ được trúng lời, nhưng con của họ thì một đứa bị chết vì bệnh hiểm nghèo, còn mấy đứa còn lại đi theo băng đảng mà đem bạn bè về nhà để khảo tiền cha mẹ. Bởi con cái chúng biết cha mẹ chúng có giấu tiền mặt ở nhà nhiều lắm! Bố thì có tiền giấu riêng một nơi, mẹ thì cũng giấu riêng một nẻo, nên bị một trận tra khảo nhớ đời.

Nói cho ngay, cuộc đời của chúng ta thì có Chúa luôn gìn giữ và quan phòng, bởi tất cả chúng ta đều là con cái của Ngài. Thế nào thì cũng có lúc Ngài tìm cách để đem chúng ta trở về với Ngài theo cách nào đó mà Ngài muốn. Có thể cách thức của Ngài đây là sau khi chúng ta đã phải chịu một sự cố nào đó thật bi đát, hay thật đau thương, thật thất bại, thật chua chát, hay đắng cay. Để thấy rằng khi chúng ta không còn gì trông mong trên đời này nữa cả! Mất hết niềm hy vọng, không tha thiết để sống nữa! Hai bàn tay trắng. Bệnh liệt giường khi tiền của chất đầy mà không đụng đến được. Thì ngay thời điểm ấy! Chúa sẽ đến với chúng ta. Ngài đến ban cho chúng ta sự Bình An mà chúng ta biết cảm nhận là do từ Thiên Chúa mà có. Bởi sự bình an của Ngài khác xa lắm với tiền của trần gian đem lại cho chúng ta. Mà thường thì tôi nhận thấy rằng Ngài đến sau khi chúng ta mất trắng tất cả! Có người thì mất tiền của. Có người thì mất danh vọng hão huyền. Có người thì mất sức khoẻ hay biết mình mang chứng bệnh trầm kha mà biết chắc rằng sự chết sẽ đến ở một ngày rất gần.

Thường những anh chị em này, khi Chúa đến với họ đem cho họ niềm hy vọng và niềm tin vào Chúa Phục Sinh thì Niềm Tin trong họ thật vững mạnh, thật dồi dào, và thật sung mãn. Họ là những chứng nhân rất hùng hồn của Chúa. Bởi Chúa đã đem Niềm Tin và mạc khải sự sống muôn đời của Chúa đến dậy ban cho họ. Cho nên chúng ta đã được nghe biết bao nhiêu chuyện mà nhiều anh chị em đã trải qua, sống một cuộc đời rất gần như vô thần, nay được Chúa ban ơn cho trở lại và là những chứng nhân sống động của Chúa. Mạnh đến độ mà họ cần phải lên tiếng để cao rao việc của Thiên Chúa đã làm trên họ. Mạnh đến độ như lòng xác tín của các tông đồ xưa khi được chứng kiến Chúa Giêsu đã thật sự Sống Lại, hiện ra giữa các ông, ban Bình An, cho xem tất cả những dấu đâm dấu đinh, đã cùng ăn với các ông, và nói cùng các ông rằng: "Có lời chép rằng: Đấng Kitô sẽ phải chịu thương khó, và ngày thứ ba Người sẽ từ cõi chết sống lại. Rồi phải nhân danh Người rao giảng sự thống hối và sự ăn năn để lãnh ơn tha tội cho muôn dân, bắt đầu từ thành Giêrusalem. Còn các con, các con sẽ làm chứng nhân về những điều ấy". Amen.