Tôi không sợ nhận mình là con chiên thứ 100- một con chiên lạc. Tôi chỉ sợ rằng mình đang mang ảo tưởng là một con chiên...chưa lạc- một con chiên ngoan. Ngày xưa, Đức Giê su chì toàn gặp rắc rối với các "chiên ngoan " là các luật sĩ, biệt phái...luôn cho mình là tốt lành vì giữ trọn luật.
Là chiên lạc hình như tôi có nhiều đặc quyền lắm: được Đấng chăn chiên ôm vào lòng và " hôn lấy hôn để". Đó là một cảm giác ngay ngất, mê ly trong tình yêu thương xót của Chủ Chăn mà các chiên ngoan có thể không cảm được ( cứ nhìn người anh cả trong dụ ngôn Người cha nhân hậu thì biết...hihi...). Tôi còn được Chủ Chiên chăm bẩm cách kỹ lưỡng hơn bất kỳ anh em nào, vì Ngài biết tôi đang đau bịnh và đặc biệt rất " yếu". Sức đề kháng tội nơi tôi cạn dần và Ngài thấy cần phải đặc trị cho tôi bằng cách ban cho tôi thêm sức mạnh khi tôi trông cậy nơi Lòng Thương xót của Ngài, vì " đâu tội lỗi lan tràn thì ở đó ân sủng chứa chan vô vàn". Ngoài ra, Tôi còn được Chủ Chiên " xỏ nhẫn vào tay" như một cử chỉ phục hồi phẩm giá cho tôi. Mỗi khi biết mình là chiên lạc, tôi đi tìm lượng tha thứ của Ngài nơi Bí Tích Hòa giải, một phương thế giúp tôi được phục hồi và lấy lại " những gì đã mất" do tội lỗi, đó là các ân sủng của Ngài... Kể ra, là chiên lạc chưa hẵn là một chuyện xui rủi trong đời làm chiên, nhận biết mình là chiên lạc lại là một cơ hội không nhỏ cho tôi. Nhưng dẫu sao tôi vẫn không muốn mình mãi mãi lạc xa đàn khi mà Chủ Chiên không ngừng yêu thương và mời gọi tôi trở về.
Lạy Chúa Giê su, con biết Chúa yêu con dù con có là chiên...loại 2 đi nữa; con biết Chúa vẫn ban ơn cho con để con đủ sức quay về và được...nâng cấp và hơn ai hết con biết con cần Chúa đồng hành trên đường về hợp đoàn. Amen
thay đổi nội dung bởi: Ti_Amo, 06-03-2010 lúc 10:05 AM