|
3 tuần lễ Trên đất Lào, vùng đất mới vừa mở ra một chân trời mới... Trong lần gặp gỡ Đức Cha Paksê trước đây, ngài đã dẫn anh em tới xem một nhà trường, trên gác có nhà thờ, xưa kia là nhà thờ thánh Giuse, sau năm 1975 đã cho Việt Kiều làm trường Việt, và đã trao lại cho GH từ 3 năm nay, không người săn sóc, đã trở thành hoang tàn thê thảm, nhưng khu nhà hoang lại thuận lợi cho những người nuôi gà đá và tỗ chức đá gà, những trận cá độ cầu lông với đánh bun, và là nơi cho các tay máu me đen đỏ cờ bạc hội tụ, kể cả hút chích, ăn nhậu.
Rào lại có nghĩa là xóa sổ tụ điểm này, cũng có nghĩa là đem laị bình yên cho khu xóm.
Người có nhiệm vụ rào cứ rào.
Rào lưới, cắt lưới, rào tôn cắt tôn – tôn cũ không thôi.
Phải thuê an ninh Khu phố tới giúp. Dĩ nhiên, anh an ninh cả tuần mới ghé qua một lần, có giữ được ai, người lớn trẻ con chiều chiều và cả đêm tối vẫn vào chơi banh phá phách.
Đến sống nơi ngôi nhà đang trong cảnh như thế đúng là bất ổn.
Nhưng khi T tự hỏi mình là ai và được sai đến đây để làm gì, thì một câu trả lời vang lên tận đáy lòng :
Đơn giản anh là một thừa sai.
Trên đường thi hành sứ vụ, tôi không có quyền lựa chọn chỗ này hay chỗ kia, việc này hay việc nọ, bước đi vô điều kiện, đến những nơi tôi được sai đến.
Tôi đã nhận được một bài sai, nhưng đó là một bài sai không ghi rõ chi tiết, mà chỉ mở ra cho tôi một chân trời, con đường phía trước tôi chẳng hề biết trước mà vẫn phải bước tới.
Thế nhưng bên tôi luôn có một bàn tay vô hình dẫn đưa, và tôi luôn ý thức rằng Ngài sẽ nói cho tôi biết rõ từng bước con đường phải đi. Đấng phán dạy tôi bước đi cũng sẽ định liệu cho tôi tất cả.
Việc duy nhất tôi phải làm là ngoan ngoãn lắng nghe và đưa tay cho người dẫn đưa, sứ mệnh duy nhất tôi phải thực hiên là Loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa trong từng tình huống diễn ra trên hành trình...
Thế nhưng khi đặt chân tới TGM để xin qua ở thì Đức Cha lại đi vắng, còn cha Thư thì ngại ngùng muốn tôi đợi ĐC về, và thế là tôi có 1 tuẫn lễ rảnh rang rong chơi.
Nghe tin ĐC về, tôi vội về gặp Ngài, nhưng còn Ngài thì lại chẳng có vẻ vội vã gì, và cũng chẳng bận tâm về những chuyện bất ổn đang diễn ra trên khu đất. Chúng tôi trao đổi với nhau không nhiều, vì cà hai đều chưa rõ phải hoạch định ra sao.
Tuần lễ này cha Thư đi vắng, vì thế trên bàn ăn sáng tối chỉ có 2 người ngồi với nhau, nói với nhau về đủ thứ chuyện và có cả chuyện ngôi nhà, nhưng khi tôi đề nghị qua ở luôn bên đó thì Ngài bảo phải sau ngày 22 mới có giường. Cả tuần lễ tôi loay hoay bắt điện, câu nước, cho bít lại hàng rào và chôn trụ trồng thanh long, đồng thời trình giấy cho khu phố, và thật bất ngờ, mọi chuyện diễn ra êm ả. chị hàng xóm thấy tôi lên kế hoạch trồng cây hỏi nhỏ: bên VN thầy làm vườn hả, vâng tôi làm vườn, một người thợ trong vườn nho của Chúa, chứ còn trồng mấy cây này thì tôi mù tịt đấy.
Ban đầu tôi nghĩ mình phải giấu không cho ai biết mình là tu sĩ, mà chỉ là người được thuê giữ nhà, nhưng khi đến nơi, tôi lại phải ngang nhiên cho mọi người biết mình là ông thầy ĐC sai đến để dựng lại nhà thờ. Danh chính ngôn thuận, tôi là người của Hội Thánh, những người chung quanh ngôi nhà muốn biết như thế, và tôi cũng chỉ cần có thế, chứ ở cái xứ Lào này, người ta có biết ông thầy tu là thế nào đâu, một bà công giáo còn hỏi có vợ không? tôi chỉ cười trừ cho qua.
Tôi xin ĐC qua coi nhà để xem Ngài muốn sửa làm sao, nhưng cả tuần bận đi làm lễ các thánh trong các làng, trưa mới về đến nhà, và cuối cùng ngài hẹn sáng thứ hai, tôi cũng không ngờ với việc xem xét ngôi nhà mà phải mất trọn buổi sáng, để cuối cùng chấp nhận nguyên tắc vừa ở vừa sửa.
Vào một buổi sáng có 2 anh công an tới gặp để giúp tôi làm thẻ tạm trú, anh nói lơ lớ tiếng Việt hỏi tôi dựng chùa hả, vâng tôi đang coi sóc việc dựng lại chùa, chỉ cho anh thấy các trụ thanh long đang trồng, tôi nói việc của tôi ở đây là làm vườn và giữ chùa. Lại cũng đúng người đúng việc, trước mặt chính quyền, tôi là người lo tu bổ và canh giữ nhà Chúa, đồng thời trồng trọt và vun xới vườn nho của Người.
Thẻ cư trú làm rất lẹ, anh công an tới ghi, nói tôi đi chụp hình rồi gọi điện cho anh tới lấy, và buổi chiều anh đem lại 2 thẻ, một thẻ cho người đi lao động quyền cư trú 3 tháng, hết 3 tháng lai xin gia hạn, và một thẻ của bên công an. Thế là tôi có quyền ở đây như tất cả những người lao động khác, và ngôi nhà hoang ngày nào nghiễm nhiên có chủ. Tôi đã xin ĐC gọi nơi này là giáo điểm, nhưng nay ngôi nhà thờ xưa được tái tạo lại, nhân ngày lễ các thánh tử đạo Lào 24.11. Tôi lại xin ĐC cho gọi đây là nhờ các thánh tử đạo Lào, để tôn vinh những ngưòi con của đất nước này đã hòa quyện máu mình trong máu hiến tế của Chiên Con, và cũng để xin các Ngài phù trợ cho dân tộc mình hôm nay. ĐC cũng đồng ý, nhưng Ngài nhắc là phải khéo léo vì danh xưng này rất nhạy cảm đối với nhiều người.
3 tuần lễ trôi qua, ngày ngày tôi đạp xe từ TGM tới giáo điểm rồi chiều đạp về, lặng lẽ nhìn mọi người, cứ mỗi con người lọt qua ánh mắt, tôi đều xin với Đức Mẹ đặt họ bên cạnh Chúa Giêsu Con của Mẹ.
Và Chúa đã thực hiện biết bao điều lạ lùng… mlsj |
|