21 năm từ giã những vần thơ, hôm nay 21 năm kỷ niệm xưa gặp lại, người bạn xưa trở về thăm và nhắc lại những vần thơ xưa cũ, những vần thơ gắn liền với biết bao kỷ niệm vui buồn, với bao là ước mơ hoài bão, giật mình chợt nhớ rằng thơ mình đã đốt, cố gắng vét cạn kho xem thử may ra một chút gì còn sót lại,...và may mắn thay, vẫn còn lại một chút đỉnh gọi là đang lưu giữ một chút nắng, một chút gió, một chút dại khờ dễ thương của một thời đầy ắp kỷ niệm nhung nhớ...., giờ thì chẳng còn gì thiết nghĩ phải để mối mọt xơi trong kho đã cạn, nên xin vét cạn chia sẻ với anh chị em như một khúc tự tình.
..
Tự Tình
Em sẽ hoá thân thành con suối nhỏ,
chảy hiền hoà bình lặng tới quê anh,
Không kiêu sa vỗ sóng, chẳng vẫy vùng,
mà dìu-dịu giữa chiều buông lặng lẽ.
Rồi anh sẽ biến thân mình thành ruộng,
để đón chờ giòng nước mát suối đưa
sau bao ngày nắng hạn mãi mong chờ,
giờ suối đến mang theo giòng nước ngọt.
-Nhanh nhanh nữa suối ơi !
ruộng đang khát đang chờ,
nước ngọt với phù sa
cho xanh mầm cây lúa
Gắng lên ruộng yêu ơi !
suối đang vượt qua ghềnh
lao nhanh về phía ruộng,
để giáp mặt hoà ca.
Không chắc đâu, con gái ơi!
Nghĩa Già cũng là thi sĩ nè (hồi còn trẻ), rồi suýt làm nhạc sĩ nè (tại viết được có mỗi 2 bài rồi tịt ngòi mấy chục năm), bây giờ bị bắt làm bass-sĩ thôi !
Không chắc đâu, con gái ơi!
Nghĩa Già cũng là thi sĩ nè (hồi còn trẻ), rồi suýt làm nhạc sĩ nè (tại viết được có mỗi 2 bài rồi tịt ngòi mấy chục năm), bây giờ bị bắt làm bass-sĩ thôi !
Nghĩa Già ơi...! sao lại thế, làm lộ mánh hết trơn rồi nè, biết rồi còn la lớn.....
Nhớ hôm nào hai đứa ngẩn-ngơ
Nhìn bọt trắng sủi tăm đầu thác
Thầm nói nhỏ giống từng hơi thở
Của hương tình hai đứa trao nhau
Em say đắm ngắm nhìn mê-mải,
Bọt tăm trào phủ trắng rêu xanh
Trên đá tảng lạnh-lùng băng-giá
Mắt em buồn một thoáng bâng-khuâng.
Sầu chợt đến mây mù che khuất,
Anh lửa hồng trong mắt em tôi
Chìm tắt hẳn từ trong sâu thẳm
Lệ tuôn trào ướt đẫm đôi môi.
Hỡi trời ơi! Sao thế hỡi ôi !
Em nhớ nhà hay bởi vì tôi
Là đá tảng, là tăm, là bọt ?
Để em buồn nước mắt tuôn rơi !
Xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi,
Để em buồn em khóc vì tôi
Chẳng nói lên hai tiếng dễ dàng,
“Lời chân thật từ con tim bộc phát “
Thật nhẹ nhàng hai tiếng yêu em.
TRời ui!!!Sao mà con thích thơ của bác với bố Nghĩa già qá đi thôi...Hix con làm thơ mà sao hẽm đc zỵ
Thấy con gái khen quá, hổng lẽ để mỗi bác hongbinh của con gái ngâm ngợi một mình, Nghĩa Già cũng "xâm mình" ké theo một bài vậy, đừng có la Nghĩa Già nghen, hongbinh!
Bài này Nghĩa Già viết cũng như một khúc "Tự tình", chỉ có điều đặt tên là :
ĐÔI MẮT HUYỀN THOẠI
Đôi mắt ấy rồi sẽ thành Huyền Thoại!
Khi cuộc đời neo đậu bến hư vô,
Hai tay xuôi xong một kiếp ngựa thồ,
Và thôi cả những rong chơi phiêu lãng.
Đôi mắt đó làm người thêm duyên dáng,
Đủ để đời thêm một kẻ ngẩn ngơ.
Cõi hoang tàn bỗng vọng điệu nhạc thơ,
Lòng tưởng lặng nghe gợn nhẹ con sóng.
Kìa đôi mắt làm bước ta hụt hẫng.
Hồn nửa đêm chợt rực sáng tinh khôi,
Hay nhân gian còn vương kiếp nợ đời?
Ta cám ơn nữ-kim-bằng tri kỷ.
Có một thoáng mắt em chợt huyền bí(?)
Ta bàng hoàng như đánh mất tuổi thơ :
Một linh cảm rằng em sẽ xa mờ...
Mây bỗng xám, dâng tràn khung cửa nhỏ.
Ta mơ thấy mình biến thành cọng cỏ,
Chốn suy tư em ngậm khẽ trên môi.
Ta yên ngủ trong ánh mắt em cười
Lúc tỉnh lại em đã thành Huyền Thoại!
19-12-1996
thay đổi nội dung bởi: augustino.nghia, 15-01-2011 lúc 09:12 AM
Môt dĩ vãng xa xôi? một kỷ-niệm?... .
Không! đó không phải là kỷ-niệm, nhưng là một bài ca, một vần thơ âm vang, quấn-quýt, đã chắp cánh cho tôi bay, bay mãi vào khung trời yêu thương huyền-ảo.
một người sẽ là thân cây cổ thụ vững chắc mọc bên đường, một kẻ là tàn cây xum xuê liên-kết mật thiết với thân cây,để rồi cả hai cùng chung sống hoà bài ca yêu thương và hiệp nhất đến cuối cuộc đời....
Khi bão lớn,thân cây là cột trụ vững chắc chống chọi với phong ba, rồi thân cây sẽ hút lấy mầm sống của đất chuyển tới nuôi cành thêm chắc,cho lá thêm xanh,sẽ trổ sinh hoa và kết thành muôn trái nhỏ.
Giữa nắng trưa oi bức, cành lá sẽ toả xuống che mát thân cây,dù cho lá có bị nắng trời thiêu đốt úa héo, lá vẫn rì rào một khúc nhạc nhẹ nhàng yêu-thương và dâng hiến ,trao cho thân tàn sức cuối cùng, tới khi rụng xuống lại biến thành mùn nuôi dưỡng thân cây,để thân lại kiên cường chiến đấu hút nhựa sống làm xanh lai màu lá.Và hơn nữa, bên gốc cây cổ thụ,dưới tán lá xum xuê sẽ có những người mệt mỏi ngồi nghỉ ngơi và nghe toàn cây rì rào mãi một khúc ca mênh mông trìu mến dành cho nhau và cho tất cả mọi người.
Xin tình yêu muôn đời hoài tỏa rạng
Ánh bình minh gieo rắc áng mây hồng
Dọi tình yêu khi mái tóc còn xanh
Và đến khi hai mái đầu điểm bạc….
Xin tình ta như bài ca biển rộng
Gọi tình yêu mong đồi núi đáp lời
Tựa nàng thơ khung trời mộng bay cao,
Hay nốt nhạc trầm sâu vào đáy biển
( Lại tiếp tục vét kho tìm thấy)
HỒNG BÍNH
Cũng tuôn theo dòng cảm xúc tạm gọi là "ngày xưa..." của anh hongbinh, Nghĩa Già cũng chẳng muốn để những gì là "ngày xưa" của mình cho mối mọt và thời gian làm quên lãng... Vậy nên lại theo anh hongbinh gửi lên đây một khúc "tự tình" nữa, mà là khúc tự tình đẹp, vì "người ấy" đã là... con gái của ông ngoại hai đứa nhỏ...
GỞI CATHERINE
Phải không Em? Khi tình yêu đã đến,
Má ửng hồng, mắt đen láy, long lanh
Môi mọng căng làm ngây ngất hồn anh
Để anh tưởng chìm sâu trong đôi mắt.
Phải không Nhỏ? Chợt hay thì thầm hát,
Hát thật nhiều... dù chỉ mỗi mình Em
Nếu ai đó nghe được giọng dịu êm
Và có hỏi... Em chỉ cười e thẹn.
Anh đã đợi, và nhẹ nhàng Em đến
Rất dịu dàng Em mở cửa lòng anh
Đôi tay nhỏ xoa tan bụi gian trần
Xoa tan cả vết hằn trên vầng trán.
Em để lại trong anh một vóc dáng
Thật dễ thương, thật xinh đẹp, hồn nhiên
Miệng mỉm cười, tình e ấp trong tim :
- Ôi hạnh phước, Catherine yêu dấu!
(Trong suy nghĩ, Em thành cô dâu nhỏ,
Cùng hiệp dâng lời nguyện ở tương lai...)
- Đừng nghe Nhỏ, đừng lắc đầu nữa nhé,
Em và anh khắc ấn chuyện ngày mai.
Cho Huyền Trinh
10-1986
thay đổi nội dung bởi: augustino.nghia, 19-01-2011 lúc 09:40 AM
Em đến quê tôi ngày xuân năm ấy
Nắng nhạt chiều vàng gợn bóng mây bay,
Vút lên cao một màu lam mỏng dính
Của khói chiều lan tỏa mái nhà tranh.
Bước khoan thai em nhìn chi cũng mới,
Cũng lạ lùng ngơ ngác mắt tròn xoe
Nhìn cún nhỏ vui mừng đuôi vây vẩy
Nhìn đàn lợn ủn ỉn réo cám chiều.
Rồi lạ lùng, nhìn bóng ngã liêu xiêu
Con trâu trắng lim dim nằm nhai lại,
Chẳng đoái hoài gà mẹ với đàn con,
Kêu chiêm chiếp mổ từng con ve nhỏ.
Nhìn mẹ già quê quê trong màu áo
Nhưng dịu dàng mắt sáng tựa vì sao…
Rồi em bảo: “làng quê anh đẹp quá”
Đẹp cả người đẹp cả lối đường đi,
…………
…………
Đêm ba mươi đêm giao thừa trừ tịch
Bếp lửa hồng, em thức nấu bánh chưng,
Tay còn vụng mỗi lần thêm bớt củi
Môi vẫn cười, bừng sáng một niềm vui.
Lửa bập bùng, đêm khuya tôi trộm ngắm
Đôi mắt em theo ánh lửa lập lòe
Tràn nhựa sống, tràn niềm vui tuổi trẻ
Cho tôi nhìn, thấy nghĩa một mùa xuân
..........
Đến với tôi, đêm dài em không ngủ,
Thức thâu đêm, chờ đón một ngày xuân
Bởi yêu tôi, em yêu cả con đường
Yêu mẹ già, yêu luôn mái nhà tranh…
Em đã đến, mùa xuân như ở lại,
Em ra đi mùa xuân cũng giã từ
Mẹ gật gù con bé thật là xinh
Con thành phố mà hiền ngoan đáo để..
……..
Hồng Bính
( Lại vét kho tìm thấy...)
Mùa xuân là mùa trăm hoa đua nở, là ngày tình yêu bừng nở lên ngôi. Nhưng câu thơ của NS Hongbinh thiệt rất chân thành và sâu sắc.
Và cũng thiệt là rất Lãng mạn.
Hồng bình number 1. Đọc thấy thik thik.
QUOTE=vondan_123;106746]Mùa xuân là mùa trăm hoa đua nở, là ngày tình yêu bừng nở lên ngôi. Nhưng câu thơ của NS Hongbinh thiệt rất chân thành và sâu sắc.
Và cũng thiệt là rất Lãng mạn.
Hồng bình number 1. Đọc thấy thik thik.
[/QUOTE]
cám ơn vondan, cũng chẳng có gì xuất sắc lắm đâu, chỉ là vét kho tìm thấy để posts lên như một kỷ niệm thật thực đẹp thôi mà
Có lẽ thơ ni sáng tác khi chưa lấy "zợ"! Ý thơ chan chứa tình thía đích thị là của mấy tay thi sĩ đang mơ hái sao trên trời! Còn bi giờ (có"đại tỷ" kẹp 1 bên), hai "Thi Sĩ" mà tìm được dư âm xưa thì YC cứ phải gọi bằng ....Anh! Phải không hai "đại thi hào"???
Có lẽ thơ ni sáng tác khi chưa lấy "zợ"! Ý thơ chan chứa tình thía đích thị là của mấy tay thi sĩ đang mơ hái sao trên trời! Còn bi giờ (có"đại tỷ" kẹp 1 bên), hai "Thi Sĩ" mà tìm được dư âm xưa thì YC cứ phải gọi bằng ....Anh! Phải không hai "đại thi hào"???
Hì hì... giỡn hoài cô Châu! Nè, tặng riêng cho cô Châu bài này nè (mà chắc là nói giùm cho 'ổng" lúc mấy mẹ con cô Châu đi vắng nữa à...)
Ở NHÀ MỘT MÌNH
Vợ con đi vắng, nhà buồn khê!
Nửa đêm xách chổi quét trên hè
Lặng thinh nghe lời cọng rác nhỏ :
"Ổng buồn, ổng quét mình đau ghê."
Vợ con đi vắng đến mấy ngày
Chiều buồn ngồi ngắm bóng mây bay
Mây ơi! Có bay về phía đó
Nhắn giùm : Ta muốn họ về ngay!
Vợ con vắng, đêm không ngủ được
Chiếc giường nhỏ, bỗng rộng thênh thang
Nhớ da diết, mùi thơm con trẻ
Để mỗi đêm - nửa giấc mơ màng... 01-05-1997
Có lẽ thơ ni sáng tác khi chưa lấy "zợ"! Ý thơ chan chứa tình thía đích thị là của mấy tay thi sĩ đang mơ hái sao trên trời! Còn bi giờ (có"đại tỷ" kẹp 1 bên), hai "Thi Sĩ" mà tìm được dư âm xưa thì YC cứ phải gọi bằng ....Anh! Phải không hai "đại thi hào"??? Yến Châu nói đúng đó, mấy bữa trước mấy ông đó nói xấu phụ nữ quá chời! Còn xin Chúa cho con trốn được "zợ" nữa kìa ! Khi chưa có "zợ" thì mơ với mộng, có "zợ" rồi thì vỡ mộng còn chi ! Đúng quá rồi phải không hai anh thi sĩ.
Ngồi bên nhau,giữa một không-gian mờ-ảo của núi đồi chiều buông…!say đắm kể cho nhau nghe câu chuyện:”tình yêu của bông hoa và con chim nhỏ”
Bông hoa và con chim nhò yêu nhau,say đắm,cuồng-nhiệt,thách thức thời gian tàn phá,thế giới cuồng si ,giòng đời đột biến….chim hát hoa nghe những bài ca đồng nội dung dị bát ngát tình yêu và lòng chung thuỷ; hoa nở rộ hương sắc dịu dàng, nhẹ nhàng không kiêu-sa,toả hương thơm ấp ủ cho lòng chim bớt trống lạnh
Chợt một ngày hoa ủ rủ,sắc úa nhuỵ phai hương rụi lạnh,chim nhỏ chợt buồn và đau đớn cùng cực,chim chẳng còn hát bài ca yêu thích ,chỉ còn lại một sự im lặng rã-rời đau đớn; tiếng khóc bi ai vang lên trong những chiều sương lạnh , khóc mãi khóc hoài,nước mắt cạn khô khiến mắt chim mờ dần rồi mù hẳn,,,,,
Ngậm lấy hoa,chim miệt mài đi tìm nước,vì nước mắt chim không đủ tưới cho hoa tươi lại,dù chỉ một lát thôi cho chim tìm lại được hương thơm của một thời yêu thích, nước tìm không ra chim oà khóc nhưng vẫn miệt mài chim lết đi tìm nước,,,vô vọng,,,
rồi một buổi chiều trong sương rỏi và ảm đạm,dưới một gốc cây cổ thụ rơi rụng lá vàng,gió khóc thê- lương,chim nhỏ nhẹ nhàng chết bên cành hoa khô,
Thở dài,nhìn vào khoảng trời chiều mênh-mông tím lặng,em khẽ khàng hát lên câu hát của nhạc sỹ Trịnh-Công-Sơn “‘áo xưa dù nhàu,cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau”
Chim yêu hoa,chim dâng hiến hết mình
Người yêu người có được rứa không anh?
Hoa úa tàn chim buồn đau tê tái
Người não lòng ngồi cạnh có ai hay?
Em rất muốn một tình yêu đúng nghĩa
Của hy sinh của trao hiến hết tình
Từ khởi đầu như giọt nắng bình mình
Rồi thắp sáng tới hoàng hôn lịm tắt.