Hỏi vì sao Mẹ khóc?
Mẹ chỉ khẽ thở dài.
Tôi suốt đêm trằn trọc,
Hỏi Mẹ khóc vì ai?
Mẹ khóc vì con cái,
Chẳng khóc vì người ngoài.
Phải chi còn nhỏ dại,
Nay khôn lớn cả rồi!
Làm sao Mẹ không khóc
Khi con cái ham danh.
Mẹ khiêm nhường nhịn nhục,
Con cái Mẹ kiêu căng.
Làm sao Mẹ không khóc,
Khi con cái ham tiền,
Quên yêu thương đùm bọc,
Khiến nghĩa tình đảo điên.
Làm sao Mẹ không khóc
Khi con cái lăng loàn,
Đua đòi theo dục vọng,
Học thói đời vô luân.
Làm sao Mẹ không khóc
Khi con chuộng dục tình,
Quên giữ gìn phẩm cách,
Lấm láp bùn hôi tanh.
Làm sao Mẹ không khóc
Khi con cái rượu chè,
Say sưa và nghiện ngập,
Tự dối lòng, đam mê.
Làm sao Mẹ không khóc
Khi những đứa con Cha
Quên yêu thương tha thứ,
Quên mình được thứ tha.
Làm sao Mẹ không khóc
Làm sao chẳng thở dài
Khi lũ con hằn học,
Chửi nhau hộ người đời.
Làm sao Mẹ không khóc
Khi con cái ươn lười,
Không tuân theo ý Chúa,
Thua sút cả người ngoài.
Rất bất ngờ, khó nói,
Mẹ khóc chính vì tôi.
Bao năm rồi Mẹ gọi,
Lầm lỗi vẫn chưa thôi.
Ba mươi năm Mẹ yêu,
Mẹ dạy dỗ nuông chiều.
Tôi đã làm gì để
Ủi an Mẹ sớm chiều?
Mẹ khóc vì bạn chăng?
Tôi không dám lạm bàn!
Hãy vào trong thinh lặng,
Lệ Mẹ sẽ bảo ban.
(18-11-2005)
Lm Trăng Thập Tự
SAO CẤM MẸ TÔI KHÓC?
Sàigòn 31-10-2005. (Phúc Lê, chiên lạc trở về)
Hình như tôi thường ghét khóc
Mấy năm nay tôi bỏ lễ nhà thờ
Mẹ tôi khóc tôi coi như không.
Tối hôm kia ngồi uống cà phê trong quán
Với một thằng bạn.
Có nhạc điện thoại, nó rút ra coi
Và bảo: Tượng Đức Mẹ nhà thờ Đức Bà khóc
Tôi bảo cứ để cho Bả khóc
Khóc hết thì thôi.
Nhưng rồi tôi cũng đi theo coi thử.
Người ta đông tưởng chừng ngộp thở.
Người hát, người đọc kinh,
Người thì chỉ trỏ, kẻ thì làm thinh.
Chúng tôi chen tới và thấy
Trên dung nhan Mẹ thánh Đồng Trinh
Đúng là có nước mắt đang chảy.
Trong những người xem có những người đang khóc.
Tôi cũng bị hút theo
Nhưng tôi không khóc.
Hình như tôi bắt đầu cầu nguyện.
Rồi có ai nói cái gì đó mai chủ nhật,
Tôi tự nghĩ
Lâu quá rồi, mình phải đi nhà thờ.
Và tôi hứa với Đức Mẹ:
Con sẽ đi nhà thờ.
Hôm sau tôi đã giữ lời hứa
Tôi đi lễ Chánh Toà.
Công an chặn đường,
Vòng mãi mới kiếm được chỗ gửi xe.
Thay vì vào nhà thờ tôi lại đi đến tượng Đức Mẹ,
Đông người ta ở đó.
Ngấn lệ Đức Mẹ chảy qua má, vòng xuống cổ,
Tôi cứ nhìn lặng thinh.
Bên cạnh tôi đứa bé níu tay mẹ:
Đức Mẹ khóc hoài, mình ở lại đây đi má!
Người mẹ trả lời:
Đi lễ chớ trễ rồi con!
Tôi quay sang thấy người phụ nữ nhìn tôi!
Ủa, không lẽ bả nói với mình?
Đi lễ chớ trễ rồi con!
Tôi theo mẹ con bà ấy đi vào nhà thờ.
Bỏ lâu quá rồi, tôi không biết làm sao,
Tôi đứng ở cuối.
Tiếng hát và tiếng kinh êm đềm,
A đúng ở đây rồi, vậy mà lâu nay mình không đi lễ.
Tôi thấy mình đang nói chuyện với Chúa
Tôi hứa tôi sẽ đi lễ đều đều.
Đang khi đó thì ông cha giảng,
Tôi nghe kỳ quá.
Rõ ràng tôi thấy Đức Mẹ khóc,
Sao ổng dám nói không?
Ông cha ơi, ông ở gần xịt,
Bước mấy bước là tới tượng đài,
Sao ông không ra coi cho rõ?
Ông không chịu nghe Đức Mẹ lại đi nghe lời ai
Để nói sai sự thật.
Đầu óc tôi nhức bừng bừng,
Tôi chịu hết nổi phải bỏ ngang buổi lễ.
Tôi ra ngoài tới tượng Đức Mẹ
Và tôi bắt đầu khóc
Tôi khóc vì người ta không cho Đức Mẹ khóc.
Bớ ông cha quốc doanh,
Quyền cuối cùng là quyền được khóc,
Sao ông cấm Mẹ tôi?
Nước Mắt Mẹ
Ngày xưa ấy, con còn tấm bé,
Nhìn Mẹ khóc lặng lẽ ngoài vườn.
Ngẫm lời thiếu muối cá ươn,
Con ngồi nhắp giọt lệ tuôn theo dòng.
Nay giữa phố, đau lòng, Mẹ khóc,
Mẹ lặng thầm cuối góc công viên.
Con nhìn lên Mẹ không yên,
Lấy chi lau sạch lệ phiền Mẹ đây.
Ai mặt dạn mày dày quá quắt,
Mắng Mẹ rằng nước mắt đàn bà!
Con là nít nhỏ trong nhà,
Nước mắt của Mẹ cũng là của con.
Lạy Đức Mẹ Sài Gòn kính mến,
Này chúng con cùng đến bên Người.
Thôi đừng khóc nữa Mẹ ơi,
Đoàn con nguyện sống theo lời Mẹ khuyên.
31-10-2005
Nước mắt gọi về
Nước mắt Mẹ xót xa,
Nước mắt Mẹ thương ta.
Nước mắt Mẹ trong đêm,
Nước mắt Mẹ thương em,
Em biết không em?
Nước mắt Mẹ hôm nay,
Nước mắt Mẹ ngay đây.
Nước mắt khóc tội đời,
Nước mắt đang gọi ta,
Ta hãy quay về.
1. Về mà sống trong mái âm nhà Cha,
Về mà sống trong trái tim Mẹ hiền.
Về mà sống vui trọn nghĩa anh em,
Về cùng nhau ta đắp xây cho đời.
2. Về mà sống cho xứng đáng là con,
Về mà sống cao quý như Mẹ chờ.
Về mà sống công bằng với yêu thương,
Để trần gian mang dáng dấp thiên đường.
03-11-2005
Chuỗi hạt nước mắt
Những chuỗi hạt nước mắt
Những chuỗi hạt lung linh
Kéo theo ngàn lời kinh
Giữa đêm trường thắp sáng.
Những chuỗi hạt nước mắt
Những chuỗi hạt long lanh
Con kính dâng Mẹ hiền
Xin hãy thôi muộn phiền.
1. Maria, con xin cám ơn Mẹ
Giữa tang thương, giữa đau buồn nhân thế,
Mẹ đã đến, Mẹ đã ủi an con,
Mẹ dìu dắt, dạy dỗ con nên người.
2. Maria, con xin lắng nghe Mẹ,
Sống vui tươi, sống công bằng bác ái,
Đường mến Chúa, Mẹ hãy dìu con đi,
Để Hội Thánh rực sáng theo Tin Mừng.
02-11-2005
Lm Trăng Thập Tự
MẸ CÒN KHÓC MÃI MẸ ƠI!
Đức Mẹ lại khóc vì đau khổ!
Khóc đàn con thơ dại gian nan
Khóc vì thai phụ ngàn ngàn
Mỗi năm nạo phá cả đàn trẻ thơ!
Khóc vì người mẹ gầy nghèo túng
Vốn trên tay còn đúng một xu!
Vườn hoa - Che một cây dù
May ra có được khách du - kiếm tiền!
Đức Mẹ khóc người cha tàn tật
Ốm liệt giường bệnh vật nhiều năm
Thuốc không, cơm thiếu, đói nhăn
Mong “đi” không được, mong nằm không yên.
Đức Mẹ khóc nhiều đàn trẻ nhỏ
Chờ cha về đặng có bữa cơm
Cha còn mải lái xe ôm
Khách đi ăn quỵt, chúng chôm cả tiền!
Mẹ cũng khóc ông bà nghèo quá!
Thương cháu mà chẳng có gì cho
Ông lao - Đêm húng hắng ho
Bà thần kinh tọa phải dò dẫm đi!
Đức Mẹ khóc – Nhìn sang phía khác
Thành phố vui - Vui ác về đêm
Đèn mờ - Rượu, gái, môi mềm
Kẻ giầu tận hưởng những miền truy hoan!
Mẹ đã khóc - Mẹ đau đớn lắm!
Khóc nghèo giầu thua thắng - bất công
Kẻ đầy quyền thế ung dung
Người lam lũ sống như dun, như trùng!
Mẹ vẫn khóc - Mẹ tôi vẫn khóc!
Thói điêu ngoa gian ác con người
Kì cho triều sóng đổi đời
Con người nhân đạo với người mới thôi!
Mẹ còn khóc mãi Mẹ ơi!
Nhà Văn Xuân Vũ TRẦN ĐÌNH NGỌC