|
CHỒNG SỚM
Mẹ gọi điện thoại cho mình nói cậu lên nhà gửi thiếp cưới. cậu sắp lấy chồng. mình cúp điện thoại và trầm ngâm… mình nghĩ về cậu.
Cậu và mình học chung 3 năm cuối thới cấp II, có lẽ cũng là một trong những người hiếm hoi mình nói chuyện thời ấy, mình không có nhiều bạn trong khoảng này.
Cậu là một học trò hiếu học, năng nổ, có năng khiếu văn và hội họa với đam mê trở thành nhà thiết kế thời trang. Lớp 9 cậu mất danh hiệu học sinh giỏi 4 năm liền chỉ vì hạnh kiểm khá và với một lý do hết sức… cho tới ngày tổng kết ra trường cậu mới đem đóng đủ học phí, nhưng ban giám hiệu vẫn xếp cậu vào hạnh kiểm khá. Mất học danh hiệu sinh giỏi vì điều đó, cậu khóc ấm ức còn mình im lặng ngồi cạnh bạn và nằm chặt tay bạn, mình thở dài: “đã cố gắng như vầy rồi…”. Cậu buồn nhưng biết sao bây giờ, trong tuần cuối cùng của năm học, cậu tranh thủ đi làm thêm, cuốc mướn, nhặt hành,… làm bất cứ thứ gì người ta cần chỉ để có đủ tiền đóng học phí. Mình cũng ấm ức với cậu, vì hoàn cảnh của cậu…
Nhà cậu không thuộc diện nghèo, nhưng cũng có nghịch lý của nó. Ba là chồng sau của má, người chồng không chịu làm ăn trong vai trò trụ cột gia đình, chỉ thích rủ bạn bè về nhậu và lại còn sĩ diện đua đòi, vậy nên bao nhiêu tiền vợ con làm ra đều ngốn vào những bữa nhậu thiết đãi và vật dụng đắt tiền trang trí căn phòng khách. Người chị là con của má với chồng trước ngoài quê Bình Định, không chịu học hành nên bỏ bê từ sớm theo má đi làm, nhưng không được bao nhiêu. Má bênh chị mọi điều, mọi ưu ái cũng dành hết cho chị còn chị lại thích quát mắng em sa sả. Má ghét ba, ghét luôn cậu. Giận chồng biếng nhác lại lôi cậu ra chì chét. – “thà má đánh chứ đừng chửi như vậy…” – cậu khóc với mình và mình cũng chị biết im lặng ngồi bên.
Cậu muốn học, ban ngày cậu phải đi làm, vậy nên cậu học bài ban đêm, và bằng mọi nỗ lực có thể, bạn vẫn luôn dành danh hiệu học sinh giỏi suốt mấy năm liền. Má không muốn cậu học, vì học một buổi là mất hơn trăm ngàn tiền công làm thuê, mà muốn cậu nghỉ để đi làm lấy tiền về cho má. Cậu và má trở thành nguồn thu nhập chính của gia đình. Cậu làm siêng lại tháo vát nhanh nhẹn, người ta khen con gái làm hơn cả má, má về nhà bĩu môi “ừ…không có tao dẫn vào làm thì cái dép cũng chả có mà vênh mặt”, cậu chỉ biết im lặng. Tiền công làm được cậu cũng không giữ, má giữ. Học phí bao năm nay, một mình cậu lo, chỉ có khi cuối năm khi nhà trường giục như giục đò, má mới để cậu lấy tiền công trong một tuần để đóng học phí, làm gì thì làm…chỉ có một tuần, không đủ cũng kệ. Và cậu cũng chỉ biết im lặng. Biết sao giờ, với má…mớ kiến thức trên trường là thứ nhồi nhét vô bổ.
Lớp 11 cậu buộc phải thôi học dưới áp lực của má và gia đình. Má nói lên cấp ba cậu đi học suốt, tốn thời gian vô ích lại không có thời gian đi làm kiếm tiền. Mặt khác, phải làm cật lực trong năm nay để…sang năm chị đi lấy chồng. Đáng giận thật, mình nghe cậu nói mà muốn sôi lên, vô lý hết sức. Mình ghét người mẹ vô trách nhiệm, ghét bà chị ruột khác cha biếng nhác không coi em ra gì lại hùa cùng má chì chét em, ép em phải nghỉ học. Mình xuống thăm bạn đêm Noel năm đó, nguyên cả cái sân đã biến thành khu vườn lan xa xỉ của dân chơi kiểng thứ thiệt, ba cậu kéo mình vào nhà khoe chiếc xe mới cóng. Xe của đại gia, ba cậu rồ ga kêu ầm cả nhà và bật đèn chói lóa… vô tư khoe mình, vô tư khỏe cả việc vay mượn tiền đề có chiếc xe đó. Mình lắc đầu ngao ngán… “vô trách nhiệm với con cái”. Chỉ cần bước vào nhà, thì không bao giờ người ta nghĩ đằng sau vẻ hào nhoáng kia là cái khổ đè nặng lên vai vợ con.
Mỗi lần gặp lại cậu, mình luôn hỏi liệu rằng cậu có tính học lại không? Có tính theo đuổi ước mơ không? – Cậu luôn gật đầu…và lắc đầu: “muốn…nhưng sao mà được, má không cho tớ đi xa nhà, nói con gái xa nhà nguy hiểm không quản được, lỡ có chuyện gì lại tai tiếng”.
Người mẹ với não trạng cổ hủ lúc nào cũng muốn cấm cản con gái với lý do quan tâm. Mình thực không tưởng tượng nổi, không tưởng tượng ngay cả câu trả lời của má cậu khi cậu đề cập tới việc học: “học làm gì, vô bổ. Con gái học nhiều được ích gì, dứt khoát không là không. Không có chuyện đi xa học hành gì sếch, đi xa đàn đú trai gái không ai quản thì mang nhục về tai tiếng ai chịu cho…”. Mình cũng bực,bực cho sự vô trách nhiệm, bực luôn cả cậu không chịu kiên quyết đấu tranh cho quyền lợi của mình, cuộc sống của cậu mà… cậu có tài, khả năng của cậu khá thuyết phục, cậu không được bỏ cuộc. Rồi chẳng lẽ cậu lấy chồng mà cũng theo cậu suốt sao? Người mẹ đòi đi theo kiểm soát con mình suốt đời được sao??? Có muốn cũng không thể được, cậu còn có cuộc sống của cậu, lẽ nào không để cậu sống? – đó là những suy nghĩ của mình khi ấy, mình không kiềm chế được mà buông một tràng dài đay nghiến làm cậu tủi cậu rơi cả nước mắt “chứ biết làm sao bây giờ…”. Làm cậu khóc mình trở thành người vô tâm, nhưng đúng thật…biết làm sao bây giờ cậu ah, mình cũng bất lực…
Mẹ báo tin cho mình, vậy là cậu quyết định lấy chồng. Mình ngỡ ngàng. Cậu còn quá trẻ cho đời sống vợ chồng, cậu cũng như mình ở tuổi 19, cái tuổi mà bất cứ người con gái nào cũng có quyền mơ cho mình một giấc mộng ngọt như chiếc bánh bích quy. Mình không biết nên mừng hay nên lo? Không biết nữa, vì mình chỉ thấy lo ngại và đáng tiếc. Cậu là người có ý thức sâu sắc, vậy nên mình vẫn luôn hy vọng và không ngừng động viên cậu phải tiếp tục cố gắng vượt qua nghịch cảnh. Mình không muốn cậu bị coi thường vì thất học, mình chỉ muốn người ta coi và tôn trọng bạn mình như người nữ thành đạt vượt qua mọi nghịch cảnh để tiếp cận nguồn tri thức. Không ai được phép coi thường bạn. Nhưng mình có vô duyên quá không khi muốn cậu như vậy? Mình có ích kỉ quá không… cậu đã quyết định lấy chồng sớm.
Mình mong cậu sẽ gọi điện cho mình, bởi mình không biết chính xác số điện thoại của cậu vì cậu thay đổi tùm lum. Mình muốn biết chính xác rằng…cậu đã suy nghĩ kĩ chưa? Và “người ấy” có yêu cậu nhiều không? Nghĩa là sẽ sẵn sàng và ủng hộ cậu khi cậu muốn kết thúc cảnh làm mướn và học lại đó…
Mình muốn động viên cậu tiếp tục ước mơ đừng bỏ cuộc. Cậu có gia đình, nghĩa là sẽ có những mầm sống mới, và nhất định cậu phải chu toàn bổn phận của một người mẹ tốt nhé, đừng để chúng theo vết xe đổ của cậu. Mình tin cậu sẽ làm vậy.
Mình không về dự ngày cưới của cậu được, nhưng mình cũng hiệp dâng Thánh Lễ cùng với cậu, dâng gia đình nhỏ của cậu cho Chúa và Mẹ. Chúc mừng cậu nhé…thật lòng đó… và cùng cậu nấc cạn chén rượu mừng cho hạnh phúc của đôi bạn trẻ nhé,…
Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng không được bỏ cuộc. Nhất định mình sẽ lẽo đẽo theo sau… động viên cậu không bỏ cuộc. Vì cậu là ai chứ…? – vì cậu là bạn của mình.
26.11.2011 |
|