|
Thật hạnh phúc biết bao đúng ngày nầy năm ấy hongbinh được thở hơi trời, thở hơi trời của tiết xuân âm áp tình mẹ cha, rồi ngày ngày tháng tháng nối tiếp trôi qua, cứ mỗi độ xuân về, niềm vui lại đến với hongbinh bởi nhận được những lời chúc ngày được hạnh phúc làm người........ Xin chân thành cám ơn anh chị em trong diễn đàn thanhca đã có những món quà và lời chúc đầy yêu thương gởi tới hongbinh, những lời chúc trong topic, qua điện thoại, qua email, cũng thật đặc biệt trong năm nay, những người lớp đàn anh và bạn cũ năm xưa trong mái trường chủng viện đã gởi lời chúc mừng và kèm theo một bài thơ tiếng Pháp có bản dịch tiếng Việt như một lời động viên vui hôm nay để rồi hân hoan và can đảm đi tiếp con đường ngày mai, hongbinh xin chia sẻ bài thơ với cả nhà như một lời tri ân thầm lặng:
Je croyais que vieillir. . .
Je croyais que vieillir me rendrait bien maussade,
Craignant chaque saison, les années, le tapage,
Le grand vent et la pluie, l’esprit qui se dégrade,
Les cheveux clairsemés, les rides du visage.
Et puis je m’apercois que vieillir n’a pas d’âge,
Qu’il ne faut point gémir, au contraire chanter
Et même, à petits pas, les jours ont l’avantage
D’être beaux et trop courts quand ils sont limités.
Je croyais que vieillir c’était le ciel tout gris,
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les fleurs sans chansons, les arbres rabougris,
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.
Et puis je m’aperçois que vieillir rendre bien sage,
Que je vis chaque instant sans penser à demain,
Que je ne compte plus les années de mon âge,
Peu importe le temps, le crayon à la main.
Je croyais que vieillir transformerait mon âme,
Que je ne saurais plus contempler les étoiles,
Que mon cœur endurci n’aurait plus cette flamme,
Qui transforme la vie lorsque le ciel se voile.
Et puis je m’aperçois que les plus belles roses
Fleurissent à l’automne et sous mes yeux ravis,
Je respire très fort ce doux parfum que j’ose
Garder pour embaumer l’automne de ma vie.
Marcelle Paponneau
(La voix de l’Hospitalite)
Tuổi già …
Tôi cứ ngỡ tuổi già là buồn tẻ,
Sợ ngày mùa, năm tháng quá trôi nhanh,
Sợ gió to, mưa lớn, loạn tâm thần,
Sợ đầu bạc, sợ làn nhăn trên nét mặt.
Nhưng chợt thấy tuổi già không bờ bến,
Không buồn phiền còn mang lại chút vui riêng,
Bước từ từ đến khoảng cuối đường đời,
Ngày tuy ngắn nhưng ngày càng tươi đẹp.
Tôi cứ ngỡ tuổi già… trời đen tối.
Xuân vắng hoa, nụ cười đã tắt đi.
Hoa không nhạc như cành cây không lá.
Sách không đề, cầm ngọn bút chẳng ra thơ.
Nhưng chợt thấy tuổi già… lòng lắng lại,
Sống ngày nay chẳng nghỉ đến ngày mai.
Tôi ngừng đếm những tuổi đầu chồng chất,
Mặc ngày trôi, tôi cầm bút họa thành thơ.
Tôi cứ ngỡ tuổi già… hồn tôi lạnh,
Quên trầm mình ngắm vũ trụ đầy sao.
Tim đã cháy mất ngọn lửa nhiệt tình
Giúp tôi sống khi bầu trời u tối.
Nhưng chợt thấy những hoa hồng đẹp nhất
Nở vào thu, lòng tôi rất hân hoan.
Tôi hít mạnh những mùi hương thoáng nhẹ,
Mong thêm vài hương vị cuối đời tôi.
Kính,
__._,_.__
Vũ văn Quí |
|