|
Của anh tất! Tôi không có gì!
Thời gian qua về thăm họ hàng trên Lâm đồng, trong lúc đi uống cà phê, tôi ngạc nhiên hỏi thằng em họ:
___ Trước kia anh thấy mày học cũng được, sao lại bỏ học ngang chừng ?
___ Ôi dào ! Văn hay chữ tốt không bằng thằng dốt lắm tiền! Mấy thằng chỗ em học lên tới đại học rồi về bây giờ cũng chưa biết xin việc làm ở đâu! Cứ làm vài mẫu cà phê nhất là như năm ngoái cà phê Mo ka có giá, có mà bằng nọ cấp kia có theo cũng còn mệt!
___ Tất nhiên đúng quá đi rồi! Nhưng cái quan trọng là đâu phải anh chàng nào cũng có được vài mẫu cà phê như chú mày, phải không nào? Thường thường anh thấy địa phương của ta bây giờ cả gia đình trung bình mới có hơn mẫu, nhà nào nhiều lắm mới được năm ba mẫu. Chú mày cứ mang những cái nhất làng ra thì còn ai dám bênh vực cho việc học đại học nữa!
Có lẽ lúc này thằng em họ mới nhận thấy hình như nó bứt dây động rừng, nên cười xí xóa:
___ Em nói cho vui vậy thôi, chứ thật ra em cũng muốn học lên cao lắm chứ, nhưng phải nghỉ học vì lý do khác…
Rồi nó xuống giọng thủ thỉ:
___Anh tính đi học mà phải phòng bị như đi đánh trận thì còn tâm hồn nào mà lo sách vở? Hễ gặp băng tụi nó kéo ra, thấy ngang sức mình còn dám chơi, chứ nó đông quá mình phải lẩn như trạch. Riết rồi tức quá em dần cho thằng đầu đảng một trận, và bỏ học! Ở bên làng mình, mình không sợ! Thế là từ ngày không qua làng tụi nó để đến trường, mọi chuyện đều yên vì tụi nó chỉ cậy đông chứ ít không dám kéo qua đây!
Tôi được biết rất nhiều về cái gọi là tinh thần “ địa phương cát cứ” này! Gọi nôm na đó là những lớp trẻ trong các làng bên cạnh nhau tự gây dựng một tinh thần hùng cứ địa phương.Lớp trẻ làng A thừa kế lại một truyền thống “anh hùng” đã có mấy đời cho nên tự cho mình trên quyền lớp trẻ làng B. Nếu lớp trẻ làng B chống lại những yêu sách, mệnh lệnh mà lớp trẻ “đàn anh” làng A đã chỉ thị, kể như sẽ có một cuộc chiến tranh xảy ra mà phần thua thường thuộc về bên nào quân ít thế cô! Có thể cái chân lý thuộc về đám đông rất thích hợp trong trường hợp này vì rõ ràng không phải lỗi ở mình, nhưng khi đối phương đã kêu đồng bọn đến thì sẽ không có sự phân xử mà chỉ có thi hành án. Nếu không chạy trốn hoặc van xin đầu hàng không điều kiện thì thường mềm đòn!
Biết như trên nhưng tôi cứ muốn hỏi thêm:
___ Thế sao em không nhờ nhà trường, luật pháp, hoặc toàn là xứ Công Giáo sao không vào nhờ Cha xứ can thiệp?
Thằng em họ bĩu môi ra vẻ chê tôi ngây ngô không biết gì:
___ Cả đống thầy cô giáo thấy học sinh đánh nhau, cứ mặc kệ, chẳng can thiệp. Anh đòi kiện củ khoai à! Chúng nó cả một đoàn, anh có vài cái miệng thì cãi làm sao? Có trường hợp một thằng làng em bị đánh chấn thương khá nặng đến mang thương tật , và chỉ lúc ấy mới được đền tiền thuốc. Còn có ai chú ý diệt trừ nạn ỷ số đông áp bức đâu!
Tới đây tôi cũng không hỏi thêm vì chợt nhớ rằng hình như không ai cho rằng mình có trách nhiệm về việc này cả! Bạo lực học đường là chuyện rất đáng bàn, thậm chí như bọn tung của coi rẻ con người là như thế nào, vậy mà cũng thành lập những đội cảnh sát học đường chuyên để trấn áp, nghiêm trị những vụ bạo lực. Riêng ở VN ta rất sốt sắng về việc loan tin và báo động, nhưng rốt cuộc bài báo nào cũng thường quay về một điệp khúc cũ rích và chẳng mang lại một kết quả nào mà chỉ là lời nói suông:” Trách nhiệm này thuộc về gia đình và nhà trường…”!
Tôi không phản đối câu nói ấy vì nó rất đúng, nhưng phản đối cái chỗ rằng chẳng có ai thèm đưa ra một giải pháp cụ thể và chi tiết. để cùng nhau xem xét và thực hiện. Tôi nghe như bố tôi kể rằng hồi ông đi học chuyện bạo lực học đường không phải không có nhưng ngay dù trường công đi nữa, Ban giám hiệu nhà trường có quyền nghiêm trị những vụ đánh nhau không những ở trong khuôn viên nhà trường mà ngay cả ngoài phạm vi nhà trường nữa , ngoại trừ những vụ xung đột ở gia đình, làng xóm không liên quan đến đi học. Hồi ấy tiếng là chưa có ký kết về Công pháp quốc tế quyền trẻ em, nhưng có lẽ những trẻ em, học sinh thân cô thế cô hoàn toàn có thể trông cậy vào nhà trường để không phải đến nỗi bỏ học vì nạn băng đảng, bè phái ức hiếp. Sau này bố tôi kể rằng ông vào trường dòng Salesien Don Bosco thì khỏi phải nói, học sinh không được xưng với nhau bằng tao mày, huống chi lớp dưới mà không gọi lớp trên bằng anh chị là coi chừng bị phạt hạnh kiểm.
Tôi nhớ rằng hồi nhỏ mỗi khi bị đứa lớn hơn bắt nạt, hoặc ngay mấy đứa đồng trang lứa dựa vào bè cánh ức hiếp, tôi thường nhờ người lớn tư vấn thì được nghe câu:” Một sự nhịn chín sự lành” . Hỏi cha giải tội thì ngài thường khuyên câu mà tôi chỉ hỏi một lần là vẫn nhớ:” Con hãy nhớ đến Chúa Giê su Ki Tô đã chịu chết vì chúng ta…” Và từ khi có thằng google, tôi cam đoan rằng chỉ cần dùng một từ khóa thứ tha, yêu thương, nhịn nhục là có thể kiếm ra hàng triệu bài viết khuyên bảo, nhắn nhủ như thế. Nhưng tôi xin nói thật như thế này: những bài viết ấy giống như những cao lương mỹ vị và thật bổ dưỡng, nhưng chỉ dành cho những người đã nhận thức sâu xa về đức mến.Còn lớp trẻ giống như những đứa con nít đang bú mẹ thì chúng chỉ có thể hấp thụ được sữa hoặc thức ăn đã nghiền nhỏ ra thành bột mà thôi!
Để minh họa cho tư tưởng này, tôi xin quay lại cái tựa đề :” Của anh tất, tôi không có gì!”
Đây là một câu chuyện quá khứ của tôi lúc đang học năm thứ nhất đại học.Với lứa tuổi mười chín đôi mươi rất nhiều người vẫn chưa có tình yêu, nhưng đa số vẫn cảm nhận được tình yêu, hoặc ít là tình cảm giữa bạn bè khác phái nó như thế nào. Tôi cũng rất thích đọc truyện Kiếm hiệp nhất là của Kim dung nên ít nhiều cũng hình thành trong tôi một cá tính rất muốn đấu tranh với những cái ỷ thế để áp bức người khác. Ngay hồi học trung học, tuy không phải là một kẻ không biết nhịn nhục, hiền hòa, nhưng tôi cũng sẵn sàng vùng lên chống lại những gì tôi cho là đè nén nhân phẩm, tự do.
Hôm ấy tôi nhận được một lời nhắn của một sinh viên trong trường hẹn gặp mặt vì có chuyện cần nói. Lúc ra quán nước gần cổng trường tôi nhận ra một anh chàng tôi cũng biết mặt nhưng gần như chưa giao tiếp bao giờ. Sở dĩ tôi nhận diện được dễ dàng vì anh ta có xăm hình một con hổ rất đẹp trước ngực, hơn nữa anh ta thường để hở một cúc áo trước ngực nên dễ nhận thấy.
Vừa thấy tôi đi tới anh ta chẳng có một câu chào hỏi theo phép lịch sự mà nhìn từ đầu đến chân tôi như người đang quan sát một con vật mà mình sắp mua. Bây giờ nhớ lạị tôi vẫn còn hình dung được hai mạch máu thái dương của tôi giựt rất mạnh, nhưng tôi cố bình tĩnh và hỏi nhẹ nhàng rằng anh ấy có yêu cầu gì.
___ Ông biết cái N. chứ? Vậy thì tôi cho ông biết rằng nhỏ N. đó là của tôi! Để mọi chuyện êm đẹp, ông hãy tránh xa và đừng léng phéng gì hết!
Tôi khựng lại chưa biết nói sao thì hắn đã khoa tay:
___Đừng bào chữa lý do văn nghệ văn gừng! Ông không đệm đàn thì thiếu gì thằng khác biết đệm! Ông thu xếp mọi chuyện cho ổn rồi tối mai tôi gặp ông tại đây. Có lẽ tôi thấy ông không đến nỗi nào nên lịch sự hơi mức vượt quy định rồi đó!
Có lẽ đoán rằng sẽ gặp một phản ứng rất mạnh, nhưng thấy tôi im bặt không trả lời mà chỉ biết đứng nghe, nên chẳng biết rằng hắn có ý mỉa mai hay tỏ thái độ đàn anh mời tôi vào làm vài lon bia để suy nghĩ! Rất nhiều tư tưởng nổ ra trong đầu nhưng tôi cũng kịp nén nó lại và sau đó tôi đồng ý cho hắn cái hẹn tối mai sau khi từ chối sự mời cho có lệ của hắn.
N là một sinh viên cùng khóa học. Sự thân mật và quen biết bắt đầu bởi nguyên nhân nàng ta bị sự cố xe cộ và tôi cho quá giang. Nhân dịp trong trường có sự tập văn nghệ, và giọng ca của N cũng khá hay. Trong khi đó tôi là một dân tài tử chơi ghi ta trong một băng nhạc vườn, nên được phân công đệm đàn.
Khi anh chàng có hình xăm kia ra yêu cầu, lúc đầu tôi hơi cay đắng vì cho là N lãng mạn và giả dối! Có người yêu rồi mà sao tôi không hề biết khi tiếp xúc! Nhưng sau nhiều suy nghĩ tôi cho rằng gã hình xăm đó nhận vơ và xí phần! Nói thật lòng tôi lúc ấy căm lắm, chỉ mong mau chóng đến tối mai gặp hắn để nói thẳng vào mặt, nhưng một lúc lâu suy nghĩ, tự trong đầu tôi hình dung ra rất nhiều tình huống sẽ xảy ra khi phản đối lời đề nghị của hắn!
Có thể tôi đa cảm quá chăng? Cho nên xin nói thật dù là chưa có một cái gì xác nhận là tình yêu, nhưng có lẽ bạn bè khác phái thì hình như nó vẫn có một cái gì ngọt ngào êm dịu hơn bạn bè cùng phái, vì phải chăng nó thường là khúc dạo đầu cho những bài tình ca muôn thuở? Chính vì thế không hiểu tại sao lúc ấy tôi có cảm giác rằng mình thật là một thằng hèn mạt và nhu nhược không đáng là một người nam tử khi chối bỏ “người yêu” của mình trước một lời đe dọa!
Tôi nhớ rằng hôm ấy tôi không ăn nổi cơm tối, mà cứ ngồi tựa lưng vào ghế suy nghĩ như người nửa tỉnh nửa mê! Tất nhiên tôi cũng từng nghe đến đầy cả tai việc ghen tuông mà có thể gây nên những hậu quả rất tai hại, thậm chí cả án mạng. Lúc ấy tôi không hề quên những lời khuyên bảo tràn ngập các sách báo, trang web là: Yêu thương, thứ tha, nhịn nhục, khiêm nhường, chịu đựng, bác ái, khoan nhân, dịu dàng, hiền hòa, bình tĩnh, nhẫn nại, lễ độ….Nhưng tôi cho rằng nếu mà nghe theo các lời răn dạy: “yêu thương, nhịn nhục thứ tha …nhẫn nại” ấy thì rất dễ, nhưng khó ở chỗ tư tưởng thống trị hành động! Tư tưởng của tôi lúc ấy đang cho rằng đó chỉ là một hành động hèn hạ và nhu nhược nấp sau những nhân đức, hơn nữa biết đâu tôi và N đang bắt đầu có một tình cảm thật sự, thì chính tôi đã phản bội, bẻ gẫy mầm tình yêu này!
Nếu N yêu tôi thật, mà tôi lại sợ hãi “cường quyền” để chối bỏ tình yêu___ Một tình yêu hoàn toàn hợp luật lệ,đạo đức___, thì có lẽ sau này tôi phải vô cùng xót xa như tâm trạng của bài hát Careless Whisper mà đã được dịch sang tiếng Việt…” Nếu biết thế anh thương em thật nhiều, thì bây giờ đâu ngồi đây mà xót xa âm thầm…”
Các chủ đề cùng thể loại mới nhất:
|
|