|
Tôi phục tôi quá!
Sớ táo quân năm 2009 thành công vang dội khi những châm biếm và công kích trong Sớ đã giải tỏa vô số bức xúc tinh thần của khán giả, của người dân.
Danh hài Xuân Bắc và Công Lý đã quá thành công khi mô tả cái tệ nạn chỉ tay một phát có ngay tiền triệu của các quan đứng đường bằng giai điệu trứ danh cũng như sự Tinh chế lại bằng lời Việt bài hát Money Money. Tôi cũng đã từng nghĩ không biết VTV có phải xin phép ban nhạc ABBA khi tinh chế lại bài hát này hay không? Nhưng sau một thời gian suy nghĩ, với ý kiến cá nhân tôi cho rằng lẽ ra ban nhạc ABBA phải trả thêm một khoản tiền rất lớn cho đài VTV. Bởi vì giống như khi các diễn viên, người mẫu quảng cáo một sản phẩm cho một đối tác nào đó, đối tác ấy phải trả một khoản thù lao khá lớn nhất là khi tạo được một sự thành công vượt quá sự mong đợi. Nhất là trong một thời đại mà những thể loại âm nhạc chính hiệu con nai vàng đã dần dần bị chôn vùi dưới cái gọi là tư duy sáng tạo đổi mới, để thay thế vào đó một thứ âm nhạc khiến người không nhẫn nại có thể đập tan tành mọi thứ đắt tiền chung quanh, thế thì làm sao dân Việt nhất là giới trẻ có thể biết đến ban nhạc huyền thoại ABBA nghĩa là gì!
Ngay như bản thân tôi cũng đã từng nhiều lần nghe qua bản Money money này nhưng vì dốt nát tiếng anh nên nào có hiểu hay chú tâm làm gì cho mệt đầu óc. Thế mà khi hai danh hài kể trên hợp tấu bản Money money lời Việt kết hợp những động tác biểu diễn siêu đẳng đã làm cho suốt sáu tháng sau đó, ngày nào tôi cũng phải nghe đi nghe lại bản Việt money money này ít là vài lần. Thậm chí khi nào buồn rầu chán đời thất vọng, tôi vội vàng bật bản nhạc này lên, ngắm nghía từng động tác, cử chỉ, nét mặt của Xuân Bắc và Công Lý khi thể hiện bài hát, lập tức mọi ưu sầu tan thành mây khói và con tim đã vui trở lại...
Ai đã xem qua sớ táo quân này tất không thể quên câu nói của Hiệp gà trong vai Gia cát Dự :"Tôi phục tôi quá"!
Tất nhiên ai cũng hiểu rõ : Gia cát Dự chỉ là một loại thầy bói không được như loại thầy bói mù sờ voi mà còn dốt nát hơn nhiều lần, nhưng cứ phán bừa và vin vào một vài sự trùng hợp ngẫu nhiên để rồi dương dương tự đắc rằng mình là một tiên tri tài giỏi! Tuy thế khi thốt ra câu:"Tôi phục tôi quá", Gia cát dự đã làm mọi người quên đi cái sự dốt nát mà còn hợm mình của anh ta , để có được những nụ cười sảng khoái át đi những bức xúc , căm phẫn về những bất công đang diễn ra trong xã hội.
Cuốn theo chiều gió, hôm nay tôi cũng xin bắt chước Gia cát Dự để thốt lên :"Tôi phục tôi quá" !
Bởi vì giống như tâm trạng rất nhiều người dân hiện nay mặc dù đã thấm nhuần triết lý vĩ đại: Sống đến bây giờ là nhờ biết sợ"! Nhưng biết sợ vẫn không thể sống còn khi dân đen bây giờ bó tay bó cẳng nhìn tội phạm tung hoành, tôi đã khổ hay sinh kế nên có mơ ước làm một cái gọi là Sờ ta úp công ty chế tạo áo giáp hộ thân với hy vọng cứu vãn cái mạng sống như cá nằm trên thớt của mình và nhiều người.
Rồi có một hôm vô tình lắng nghe và suy gẫm bài hát Gia tài của mẹ của NS Trịnh công Sơn tôi đã điếng người khi câu hát này đập vào tai:
__ Gia tài của Mẹ, một bọn lai căng, gia tài của mẹ một lũ bội tình...
Thì ra, bây giờ tôi mới biết Trịnh Công Sơn không chỉ là một nhạc sĩ lừng danh, mà ông còn là một nhà tiên tri khi tiên báo một thực trạng xã hội đã ,đang và sẽ diễn ra ít ra là ba thế hệ, mà theo như cách gọi thông dụng của thời đại số này là : 7x, 8x, 9x...và 10x!
Cứ cho là có một số nhà báo nào đó đã được hậu tạ, à...quên! Tiền tạ...khi ăn no bụng xong chỉ biết có nhiệm vụ nhắm mắt tung hô các loại điện thoại của ngoại quốc! Họ sẽ có lý do giảm khinh: ăn cơm chúa phải múa tối ngày nên kết luận họ là lũ bội tình, sùng ngoại, bài Việt thì cũng hơi nặng tay! Nhưng vô số những kẻ khác từ trẻ lẫn già dù bất cứ loại điện thoại nào đi nữa, họ chỉ biết hai chức năng là nghe, gọi, rành hơn một tí nữa là chat, vào facebook... ngoài ra, chẳng biết dùng hay cài đặt thêm một ứng dụng nào! Thậm chí, tối thiểu 99% trong số họ dù muốn cũng không bao giờ có đủ tiền để mua một cái Bphone của hãng BKAV hay được hân hạnh thực nghiệm với một cái Bphone trên tay, nhưng tất cả hầu như giống nhau ở chỗ chỉ muốn dẫm đạp cho tan xương cái mà dám đòi ngang hàng với "tín ngưỡng" của họ!
Như đã viết trong các bài trước, không lẽ bó tay chịu chết trước cái bọn cặn bã xã hội chưa được gì gì đó chinh phục cảm hóa sẵn sàng tiền trảm hậu cướp, tôi đã từng mơ ước và kêu gọi sự cộng tác để mà Sờ ta úp một công ty chuyên chế tạo áo giáp dành cho người Việt để mà cứu lấy cái mạng sống như cá nằm trên thớt của mình và nhiều người. Rồi như đã viết , cái mơ ước hèn mọn của một trong những dân đen khốn khổ ấy như một chiếc lá hoàn toàn tan biến vào hư không trước cơn bão vận tốc gần 300Km/h vào cái ngày mà tôi vô tình suy gẫm ra ý tứ lời tiên tri của NS Trịnh công Sơn.
Tôi đã giới thiệu một cửa hàng chuyên bán áo giáp của tung cẩu, nhưng đến nay cái link ấy đã die nên không biết cửa hàng ấy còn hay đã sập tiệm. Hơn nữa, theo như một số thông tin cho biết: áo giáp bằng các lớp vải chất sợi tổng hợp ấy chỉ có thể ngăn hay làm giảm tác dụng các mảnh đạn cối, đại bác...chứ hiệu quả rất kém đối với các mũi dao đâm trực diện. Bởi vì bây giờ các loại dao găm thường làm bằng thép tốt, hơn nữa, điều quan trọng là mũi dao quá nhọn với diện tích ép không quá 1 mm2 , nên khi những tên cặn bã xã hội chưa được cái gì đó chinh phục cảm hóa tác động vào lưỡi dao găm bằng một lực cho dù rất yếu của kẻ ngáo đá hay nghiện ma túy đi nữa, áp suất của mũi dao sẽ đạt đến vài ngàn Kgf/ cm2, một áp suất cực lớn dễ dàng xuyên thủng bất cứ loại giáp vải tổng hợp nào được cho là bền nhất!
Có thể một vài anh hùng vì đã chịu bớt chút thời giờ nhòm thoáng qua sẽ không khỏi thắc mắc tôi đòi cuốn theo chiều gió, bắt chước Gia cát Dự để tuyên bố :"Tôi phục tôi quá" vì cái gì nhỉ ? Nếu mà may mắn được nhòm như thế, tôi xin thưa rằng, tôi phục tôi vì đã đi trước thời đại! Trong khi những người có trách nhiệm đầu hàng chưa thể đưa ra một phương án nào tạm thời có thể vô hiệu hóa được sự tác nghiệp của những tên quả tang can phạm, cặn bã xã hội chưa được gì gì đó chinh phục cảm hóa, chỉ biết tiền trảm hậu cướp! Nhưng tôi đã có sáng kiến áp dụng trang phục của hiệp sĩ Đông ki sốt trong việc bảo toàn tính mạng cho mình và cho nhiều người.
Ngày 4 tháng 1 năm 2013 lúc 11 giờ 05 phút, tôi đã đưa ra lời kêu gọi khẩn thiết như sau:
___ Các bạn nào làm bên ngành thiết kế thời trang hay y phục, cũng như bên cơ khí hay gia công vật liệu thép hãy góp ý xem như thế nào là một bộ áo giáp, quần giáp có thể khả thi?
Sau hơn hai năm chờ đợi sự phản hồi, niềm hy vọng đã dần biến thành tuyệt vọng, cộng thêm cú sốc nặng nề khi suy gẫm ra ý tứ của tiên tri Trịnh Công Sơn :" Gia tài của Mẹ, một bọn lai căng , gia tài của mẹ một lũ bội tình" nên ngày 23 tháng 9 năm 2016 tôi đành khai tử cái ước mơ Sờ ta úp một công ty chế tạo áo(quần) giáp sắt!
Mất một khoảng thời gian suy nghĩ, tôi cho rằng nguyên nhân sự tuyệt vọng của mình là do: Rất nhiều bậc tài trí như các pgs-ts, ts, thạc sĩ...vì quá bận những việc vĩ mô! Hoặc chỉ biết kế thừa những gì từ trên cao truyền xuống làm gì có thời giờ lên internet, hay vào diễn đàn TCVN để mà nghe thấu được lời kêu gọi của tôi! Cũng như vô số lớp trẻ, dơ dở trẻ hoặc người lớn không biết đến gì khác ngoài lỗ đen facebook thì sấm nổ bên tai cũng chẳng quan tâm huống chi làm sao họ có thể nghe thấy tiếng con chim chích gọi ? Còn đối tượng mà tôi nhắm đến để kêu mời là: thợ may, thiết kế y phục hay cơ khí gia công vật liệu thép... thì rất nhiều trong số họ còn chưa biết như thế nào là viếng thăm một diễn đàn Công Giáo thì kết quả phải là như vậy...
Nhưng mới đây tôi đã đọc thấy trên báo dân trí một thông tin vô cùng đáng mừng như sau:
___http://dantri.com.vn/xa-hoi/doc-la-ao-giap-sat-cho-hiep-si-gia-tien-trieu-nang-gan-10kg-20180523141156026.htm
Thế mới biết dù là trong thời đại bùng nổ các mạng xã hội và các giao tiếp internet như hoa trên sa mạc sau mỗi trận mưa rào, các mạng xã hội này cũng chẳng giúp cho người ta có thể liên kết với nhau một khi đứt cáp mạng hoặc không có internet, không có điện! Tuy vậy, giống như một đống pgs_ts, ts, Ts loại phong bì phong bao chẳng cho ra được một phát minh hay cái gì giúp ích cho đời, thì đã có không ít những nông dân, thợ cơ khí, người dân thường... chế tạo được không ít những công cụ và thiết bị vô cùng hữu ích cho đời. Loại giáp sắt của các kỹ sư không cần cái bằng cấp học vị vô tích sự, nhưng trở nên cứu cánh cho đại đa số những ông bụt từng phải trốn tránh trên núi cao để cách ly thật xa thật an toàn, phòng tránh lũ gà ác quỷ được dung túng bao che mổ mù mắt!
Tuy vô cùng hân hoan phấn khởi và mừng rỡ trước cứu cánh vô cùng giá trị để nối tiếp cái hy vọng được sống còn sau khi đã n lần biết sợ này, tôi xin khẳng định rằng cái ước mơ Sờ ta úp một công ty chế tạo áo giáp của tôi đã và sẽ luôn an giấc nghìn thu không thể có một cơ hội nào để hồi sinh! Bởi vì việc có những người đã chế tạo thành công áo giáp sắt tuy là điều quá mừng rỡ nhưng bằng đó chưa đủ các yếu tố cần thiết để mơ tưởng một sự kinh doanh thành công cho một doanh nghiệp, một công ty!
Lời tiên tri của NS Trịnh công Sơn là một cảnh báo vô cùng giá trị và lớn lao đối với những sản phẩm made in Vietnam, chưa hết, cái tâm lý lọc con mòng mà nuốt con lạc đà của đại đa số người dân cũng là một đòn hiểm dễ dàng nốc ao thẳng cẳng những ai dám mạo hiểm lập công ty kinh doanh áo giáp sắt như đã nói ở trên!
Gọi là lọc con mòng nuốt con lạc đà, bởi vì vô số người trong chúng ta chỉ dám bỏ ra vài chục ngàn mua một cái mũ hiểm nguy để đội trên đầu khi đi xe máy với mục đích cho CSGT khỏi phạt! Để rồi khi bị chấn thương sọ não mất vài trăm triệu mà vẫn không hồi phục, hay mất vài chục chai khi mất cằm bay hàng tiền đạo lúc bị té sấp mặt xuống đường do không dùng mũ bảo hiểm loại full face! Thế thì thật khó mà quảng cáo hay tuyên truyền vận động người dân bựt ra hàng đống tiền để phòng ngừa một chuyện mà họ cho rằng không quan trọng, ít xảy ra!
Chưa hết, cái sở thích, cá tính hoặc cái được gọi là gu thẩm mỹ của nhiều người không thể chấp nhận nổi đội một cái mũ bảo hiểm có độ an toàn cao, vì lý do khó chịu, hay không thể phô trương cái đầu xanh đỏ vàng vừa tốn mấy trăm hoặc vài triệu vừa đi uốn tóc về! Tương tự, phải nghĩ làm sao khi mà ngay đàn ông con trai còn chê bộ giáp nặng nề hàng 7 đến 8 ký, mặc ra ngoài áo sơ mi cũng đã kỳ kỳ! Còn mặc trong phủ ngoài bằng áo khác thì vô cùng cộm cán!
Tôi phục tôi quá, bởi vì tôi cho rằng mình đã có một phán đoán và phương pháp đi trước thời đại trong việc đối phó với những thứ tội phạm tiền trảm hậu cướp trong khi vô số người có trách nhiệm kể như sống chết mặc bay! Rồi tôi lại càng phục tôi hơn nữa khi đã quá sáng suốt khai tử vĩnh viễn cái ý tưởng đòi Sờ ta úp một công ty chế tạo áo giáp để tránh được một sự tán gia bại sản tàn lụi cơ nghiệp...
Các bậc thầy đời thiên hạ thường ngồi trên cao để phê phán về sự vô cảm đang lan tràn trong xã hội Việt hiện nay! Tuy nhiên, điều đáng nói là các thầy đời này thường nói loanh quanh hoặc giả lơ không thể trả lời trước những phản pháo lại các lời thánh phán này! Chẳng hạn như việc các hiệp sĩ bị tên quả tang can phạm ( Cấm chỉ tuyệt đối dùng từ nghi can) tài mụn đâm chết hai người làm bị thương nặng ba người, ca sĩ Duy Mạnh đã phát biểu như sau:
____ https://vitalk.vn/video/ca-si-duy-ma...29272509165001
"Theo anh nghĩ, mấy anh hiệp sĩ tốt nhất là đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, cướp giật để chính quyền lo. Vì hiệp sĩ tự đứng ra bắt cướp, không được luật pháp, chính quyền cho sử dụng công cụ hỗ trợ hay vũ khí để bắt cướp hoặc tự vệ đâu!
Tay không bắt cướp thật sự quá nguy hiểm! Tự ý dùng vũ khí mà đâm thằng cướp chết vẫn đi tù như thường, mà bị cướp đâm chết chỉ có thiệt! Thằng nào có tài sản không biết giữ, mất kệ nó! Tính mạng con người quý hơn tài sản. Thằng nào mất tài sản đi mà báo công an...."
Tôi không bao giờ là fan của Duy Mạnh, thậm chí chưa bao giờ và có lẽ cũng không bao giờ nghe anh hát bất kỳ một bài hát nào! Bởi vì tôi dị ứng siêu siêu nặng với cái tự cho là nhạc trẻ, đổi mới, sáng tạo tư duy... bây giờ! Nhưng tôi rất khâm phục anh vì dám nói thẳng nói thật để mọi người nhìn thấy rõ cái nguyên nhân chủ yếu khiến tội phạm lộng hành theo cấp số nhân mà ai ai cũng thấu ai ai cũng hiểu! Nhưng hoặc do bị bịt miệng, hoặc do sợ sệt vô lối nên cố tình như không thấy không dám đả động đến!
Là một đệ tử của môn phái :" Sống đến bây giờ là nhờ biết sợ", cho nên tinh thần Lục Vân Tiên vô cùng mạnh mẽ trong tôi đã bị biệt giam trong ngục tù từ rất lâu mà chưa được giải thoát! Trong lúc niềm hy vọng tháo cũi sổ lồng cái tinh thần ngày xa xưa ấy dần tàn lụi theo thời gian, việc tôi nghĩ mình cần phải làm ngay lập tức bây giờ là đi đặt hàng một cái giáp sắt ngay bây giờ! Thôi thì làm một thằng tiểu nhân nhát gan mà còn được sống bình yên thanh thản còn hơn làm một anh hùng chết trong oan ức ! Nhân tiện, tôi sẽ góp một chút ý kiến cá nhân nhỏ mọn của mình về việc thiết kế một cái quần bằng giáp sắt. Bởi vì những tên cặn bã xã hội chưa được pháp luật cảm hóa vẫn dư sức lấy mạng con người ta như lấy đồ trong túi khi bọn chúng "tác nghiệp" trúng vào phần dưới của cơ thể con người không được che chở bằng giáp kim loại! Một nửa sự thật vẫn chưa thể là sự thật! Xưa kia Đông ki Sốt là một tay gà mờ nhưng đã nốc ao một võ sĩ lừng danh chuyên nghiệp chỉ vì ông ta được trang bị tận răng bằng nguyên bộ quần, áo, và mũ sắt! Bây giờ chỉ cần một com- lê giáp sắt cùng một mũ bảo hiểm full face, là tôi lại có thể tiếp tục sống lâu và sống thọ rồi...
|
|