|
DC1: MỘT TRINH NỮ THỤ THAI
Lc 1,26-38
Thầy kính mến.
Con đọc Tin Mừng. Luca kể chuyện về Mẹ. Nhưng con có cảm tưởng Mẹ đang kể về đời mình.
Đức Maria là mẹ của Thầy, theo vai vế ,thì con phải gọi Người là Bà Nội. Nhưng con không thích gọi như thế. Con cứ gọi người là Mẹ. Gọi người là Bà Nội thì đúng, nhưng không thấy thân thương. Gọi người là Mẹ, con thấy ngòn ngọt ở đầu lưỡi,âm ấm ở trong tim. Vả lại Mẹ của Thầy cũng là Mẹ của con mà.
Đó là chuyện ngoài lề, bây giờ con xin vào đề.
Sứ Thần Gáprien đến chào Mẹ." Chào cô đầy ơn phước, Chuá ở cùng cô".Tại sao không chào là "Sàlom Maria"để Mẹ dễ dàng đáp lại là" Sàlom chú"? cái lối dài thoòng và xa lạ ấy khiến Mẹ bối rối và sợ hãi.Tội nghiệp Mẹ!
Thấy Mẹ sợ, sứ thần vội vã an ủi:"Cô đừng sợ". Sau đó sứ thần tự giới thiệu mình là sứ gia của Thiên Chúa đến để báo một tin vui. Tin vui này được lịch sử Do Thái chờ đợi tứ ít nhất là 1000 năm rồi. Đó là Đấng Cứu Thế sắp ra đời. Thiên Chúa chọn Mẹ là Mẹ Đấng Cứu Thế. Nghe tin vĩ đại ấy lẽ ra Mẹ phải mừng lắm. Ai ngờ....Mẹ trợn tròn xoe đôi mắt, ngơ ngơ như người mất hồn...
Mọi người đàn bà Do Thái đều mót lấy chồng. Lấy chồng thật sớm, để sinh con thật nhiều. Có nhiều con, nhất là nhiều con trai, sẻ được gia đình chồng và xã hội tôn trọng. Họ còn mơ ước xa xôi: may ra mình được làm Mẹ Đấng Cứu Thế.Mẹ Đấng Cứu Thế là người đàn bà vĩ đại nhất của lịch sử, bỏ xa cả sứ ngôn Đêbôra, thư hùng Giuđita và hoàng hậu Étte. Cứ nghĩ như thế cũng đủ sướng rồi.
Nhưng Mẹ lại không nghĩ thế. Một mình Mẹ và chỉ một mình Mẹ mà thôi,lại quyết tâm làm trinh nữ cho đến trọn kiếp. Mẹ cứ mơ ước được làm chú gà con, lông tơ vàng ánh, nép mình dưới cánh gà mẹ. Gà mẹ là Giavê ủ lấy con của mình là Maria. Ấm áp quá chừng ! Sung sướng vô cùng!
Mẹ cứ tưởng tượng mình đang hành trình vào đời. Đường đời Mẹ đi đang nở đầy hoa. Hương hoa thì vương vương theo gió sớm. Sắc hoa thì lung linh với sương mai. Cô trinh nữ cứ như thiên thần đi mãi vào thế giới huyền linh như thế. Đẹp tuyệt vời !
Đời đang tuyệt vời như thế, thì bổng.....sứ thần bảo Mẹ phải thụ thai và phải sanh con. Mộng đang xây chưa thành thì đã vỡ tan tành. Mẹ như chú gà hốt hoảng, chui mãi và chui thật sâu vào nách gà mẹ.
Thấy thế, sứ thần cảm thấy mình có lỗi, vội vã thân thưa với Mẹ:" Cô vẫn thụ thai, cô vẫn sinh con, nhưng bởi quyền phép của Chúa Thánh Thần. Con của cô cũng là con của Đấng Toàn Năng".
Bây giờ Mẹ hiểu rồi,Mẹ mừng quá! Đời Mẹ đã đẹp, bây giờ lại đẹp hơn. Con gà con vẫn được ủ ấp trong cánh mẹ. Ngàn hoa vẫn nở trên con đường sâu hun hút đi vào cõi huyền linh. Trên tuyệt vời ngàn ngàn lần! Mẹ đon đã với sứ thần:" Nếu vậy thì tôi xin vâng..."
Lịch sử mở màng cứu độ như thế đó. Người đầu tiên thực hiện, đón nhận Tin Mừng này là Mẹ. Mẹ lúc ấy chỉ mới là cô gái ở tuổi "teen". Tuổi " teen " là tuổi ăn chưa no, lo chưa tới. Thế mà ngay từ tuổi ấy, Mẹ đã tuyệt vời rồi.
Thầy kính mến.
Con vô cùng sung sướng được chiêm ngưỡng một người Mẹ đầy ân sủng,một người Mẹ được Thiên Chúa trìu mến, một người Mẹ tuyệt vời. Người Mẹ ấy là Mẹ của Thầy, là Mẹ của con.
Sau những phút sung sướng ấy con lại thấy lấn cấn ở trên đầu và buồn buồn ở trong tim.
Từ thời vua Đavít, mọi người Do Thái đều tin rằng:Đấng Cứu Thế sẽ ra đời; Ngài sẽ là một ông vua vĩ đại;Ngài sẽ nâng nước Itraen lên hàng bá quyền. Thánh vịnh 79 nói rằng:
"Gốc nho ấy Chúa bứng từ Ai cập ,
đuổi chư dân đi để lấy chỗ mà trồng.
Chúa khẩn hoang bốn bề quang đãng,
cho bén rễ sâu và lan rộng khắp nơi.
Bóng um tùm phủ xanh đầu núi,
cành lá sum suê rợp lá hương thần,
nhánh vương dài tới phía đại dương,
chồi mọc xa tới tận miền sông cả" ( Tv 79,9-12 )
Isaia thì khẳng định rằng:" Này Ta tuôn đổ xuống Thành Đô ơn thái bình tựa sông cả, và Ta khiến của chư dân chảy về tràn lan như thác vỡ bờ "( Is 66,12). Thậm chí sứ thần Gáprien cũng khẳng định với mẹ rằng,Đấng Cứu Thế là người ngồi trên ngôi báu Đavít và cai trị nhà Giacóp cho đến muôn đời.
Đó là một truyền thống ngàn năm. Đó là một chân lý của một dân tộc mà muôn người như một đều tin như đinh đóng cột. Vậy mà cuối cùng khi Đấng Cứu Thế đến thì Người không hề làm vua, không thèm làm vua...Ngàn ngàn người lầm. Triệu triệu người hẫng. Tội nghiệp cho một tôn giáo. Tội nghiệp cho lịch sử của một dân tộc. Rõ ràng là thật mà thật chỉ là ảo. Buồn quá !
Thầy kính mến.
Về thân thế và sự nghiệp của Thầy, thì ngôn sứ trình bày sai, hay là dân tộc Do Thái hiểu sai ? Và thưa Thầy ,ngày hôm nay, trong sứ mạng rao giảng, con có hiểu Thầy và trình bày Thầy một cách đúng đắn hay không ? Con sợ quá !
|
|