|
Mã số: 16-061
TÌNH YÊU NHỜ MẸ
“R…ầm…m…”
Tiếp sau đó là tiếng cô gái vang lên trong tức tối:
- Mấy người đi đứng kiểu gì kì vậy hả? Bộ bị ma đuổi hay sao mà chạy không thèm mở mắt hả? Ui trời ơi… cái chân của tui…
- Xin lỗi cô!!! Xin lỗi cô!!! Tại… tại tôi vội quá nên không cẩn thận, cô bỏ qua cho.- Anh vừa nói vừa đỡ cô dậy.
- Ôi trời đất ơi!... Mới ngày đầu đi học mà đã xui xẻo vậy rồi. Chắc tui chết quá…- Cô vừa nói vừa ngẩng lên nhìn anh. “Nhìn mặt cũng đẹp trai, cao ráo, sáng sủa, mà sao… đáng ghét!”.
- Vâng! Vâng… cho tui xin lỗi cô nghen. Ủa mà cô cũng là sinh viên năm nhất hả?.. Tui cũng vậy nè. Tui tên Nam, quê Ninh Thuận, lớp TA1. Còn cô?
- Cái gì?- Cô mở to đôi mắt vốn đã rất tròn như hai viên bi vốn là niềm tự hào cô.
- Có gì không ổn hay sao mà cô la to dữ?- Anh ngạc nhiên.
- Thôi… không có gì đâu.
Cô lẳng lặng dắt xe vào trường bỏ mặc anh đứng ngơ ngác vì không hiểu sau hai chữ “Cái gì” đó là cái gì?
“Nhìn cũng dễ thương mà sao đanh đá dữ!”. Anh vừa cười vừa nghĩ.
Đó là ngày đầu tiên anh gặp cô, đó cũng là ngày làm thay đổi cuộc đời cô và anh. Họ đã yêu nhau được bốn năm. Suốt những năm tháng học đại học, anh và cô có những khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau. Có những lúc vì chuyện này chuyện nọ mà cô giận anh, không thèm nhắn tin hay trả lời tin nhắn của anh. Những lúc như vậy anh thường trèo lên cửa sổ nhà trọ cô ở, trong tay cầm theo một lon sô đa chanh táo (món đồ uống mà cô yêu thích nhất), thế là cô lại cười toe và họ lại vui vẻ bên nhau. Tình yêu của anh và cô trẻ con như thế, lại là tình đầu nên bạn bè của cô thường nói là sẽ không bền vững, nhưng cô không tin như vậy, cô luôn tin một ngày không xa, anh sẽ dẫn cô về ra mắt gia đình nhà anh.
Gia đình anh tuy ở tỉnh lẻ nhưng lại là gia đình giàu có, bố anh là giám đốc một công ty may mặc của nhà nước, còn mẹ anh là hiệu trưởng một ngôi trường cấp 2 của tỉnh. Anh là con trai, lại là con một nên được ba mẹ yêu thương rất mực. Đáng ra anh đã được đi du học khi học hết phổ thông theo tiêu chuẩn của tỉnh, nhưng anh không muốn như vậy, anh muốn tự đứng trên đôi chân của mình. Tính anh vốn thật thà, chất phác, siêng năng, không như những công tử con nhà giàu khác chỉ biết cậy thế và phá tiền của bố mẹ. Suốt bốn năm yêu nhau, cô chưa hề biết anh là công tử nhà giàu như vậy, vì anh cũng ở xóm trọ nghèo giống cô, cũng bôn ba tất bật đi làm thêm để kiếm từng đồng trang trải cho cuộc sống sinh viên như cô, cũng xì xụp mì gói vào mỗi cuối tháng như bao sinh viên khác… Nơi anh không có một chút gì là công tử con nhà giàu cả.
Còn cô, cô sinh ra trong một xóm đạo nhỏ ở một vùng quê nghèo, nơi mà người ta vẫn kháo nhau:
Ai về Bình Định mà coi
Con gái Bình Định cầm roi đi quyền
Gia đình cô - một gia đình thuần nông, thật thà, chất phác, là những con chiên ngoan đạo trong một giáo xứ kì cựu của hạt Bình Định. Cô là chị cả của 4 đứa em đang tuổi ăn tuổi học nên mọi chi phí cho cuộc đời sinh viên cô đều tự mình làm ra.
Suốt 4 năm đại học là khoảng thời gian đẹp của cô và anh.
Tháng 8/2014, cô và anh cùng được nhận bằng tốt nghiệp của trường Đại học Khoa học xã hội nhân văn. Cầm tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi trong tay, cô vừa mừng vừa buồn khi chia tay anh để trở về nơi chôn nhau cắt rốn của mình với lời hứa của anh:
- Anh sẽ tìm đến quê em, sau đó mình sẽ cùng nhau ra mắt bố mẹ anh.
Anh và cô chia tay nhau để về quê của mình, đồng thời làm công tác tư tưởng với bố mẹ trước.
Ngày cô về, bố mẹ vẫn còn đang cặm cụi cắt cỏ cho bò ở trên đồng, vì cô không báo trước. Thằng em út thấy chị Hai về thì mừng quá, cứ ở trần tồng ngồng chạy đi báo cho bố mẹ. Ông bà vội vàng bỏ cả bao cỏ đang cắt dở để chạy về đón đứa con gái sau 4 năm xa cách (vì cô làm gì có tiền để mỗi đợt hè hay đợt tết về thăm gia đình, thời gian đó cô tất bật ở nơi làm thêm để tranh thủ kiếm thêm chút ít cho mẹ có tiền sắm đồ tết cho mấy đứa em). Nhìn khuôn mặt cháy nắng đen sạm của bố, đôi bàn tay thô ráp của mẹ mà nước mắt cô lưng tròng.
Đêm đó là đêm cô hạnh phúc nhất sau bao nhiêu năm xa cách. Cả gia đình, dòng họ, bà con chòm xóm quây quần trong khoảng sân đất được lót bạt, bên nồi bắp luộc và cùng nhau chuyện trò thật rôm rả, ấm cúng, dưới ánh trăng vàng vằng vặc bên cạnh tiếng ếch, nhái, ễnh ương… Đã lâu lắm rồi cô không có được những giây phút như vậy.
Đêm hôm sau, khi cả gia đình quây quần bên nồi bắp rang sau một ngày làm việc cực nhọc, trong niềm hạnh phúc vô bờ, cô kể cho bố mẹ nghe về Sài Gòn, về thời sinh viên của cô… và về anh, về khoảng thời gian hạnh phúc của cô và anh, về lời hứa của anh…
- Nhưng nó không có đạo đó Nữ.- Nghe xong mẹ cô trầm ngâm đáp.
- Trời ơi con tưởng chuyện gì, ảnh hứa là ảnh sẽ học giáo lý và theo đạo mà mẹ.- Cô đáp cách vui vẻ.
- Ừ, nếu được như vậy thì ba mẹ mừng cho con.
- Hu…hu…hu… Con không chịu đâu, chị Hai không được có chồng, chị Hai có chồng thì không ai thương con nữa… Hu..hu..hu…- Thằng Út tự dưng bật khóc.
Lòng cô chợt chùng xuống, nó là đứa em cô thương nhất. Khoảng thời gian xa nhà, cô nhớ nó nhất. Cô ôm nó vào lòng thủ thỉ:
- Út ngoan, Hai lúc nào cũng thương Út mà. Để mai Hai dẫn Út lên siêu thị trên phố chơi nghen.
Thằng Út cười toe khi nghe cô nói vậy. Gia đình lại vui vẻ bên nhau. Cô lại nhìn lên ánh trăng và nghĩ về anh, không biết giờ này anh ra sao, đang làm gì, cô muốn gọi điện, muốn nhắn tin cho anh lắm… Nhưng thôi, để cho nỗi nhớ thêm dài, tình yêu sẽ thêm đầy.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó mà đã 2 tháng kể từ ngày anh và cô xa nhau. Đã 2 tháng nay, ngày nào cũng vậy, cứ mỗi chiều về, cô lại ra chỗ cây đa đầu làng để mong chờ hình bóng của anh. “Anh sẽ tìm về quê em”, cô vẫn mong ngày đó sẽ tới. Nhưng đã 2 tháng rồi… Lẽ nào anh đã quên cô? Cô bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ… và cô lo sợ…
- Hai ơi…i…i… Có ông nào tới nhà kiếm Hai kìa.
Tiếng thằng Út lanh lảnh làm cô giật mình. Bỏ vội cái cuốc đang cầm, cô chạy về nhà với hi vọng người tới sẽ là anh, cô nhớ anh…
Vừa vào tới cổng, cô như khựng lại… Ôi cái dáng người kia, bộ quần áo đó… đúng là anh rồi, không thể sai được. Cô muốn lao vào anh để ôm chầm lấy anh cho thỏa bao ngày xa cách. Cuối cùng ngày cô mong chờ cũng đã tới, anh đã tìm đến quê cô, đến tận nhà cô…
Anh ở nhà cô chơi khoảng dăm hôm. Trong suốt thời gian ấy, cô hạnh phúc biết chừng nào, anh hòa nhập với gia đình cô cách nhanh chóng. Thằng Út cứ quấn lấy anh, suốt ngày cứ mè nheo bắt anh đi theo nó, nó dẫn anh đi mương tát cá, lên rẫy bắn chim, bẫy dông… thôi thì muôn muôn trò mà nó nghĩ ra nó đều bắt anh chơi với nó. Ba mẹ cô nhìn thấy anh hiền lành, dễ gần như vậy thì mừng cho cô lắm.
…Sáng Chúa Nhật hôm ấy, sau khi cùng anh tham dự thánh lễ trong ngôi thánh đường đậm mùi gỗ mục và phân dơi, cô cùng anh đi về với miền quê anh, một miền quê đầy nắng và gió. Trước khi đi, cô đã dâng chuyến đi cho Đức Mẹ, cô luôn có một niềm tin mãnh liệt vào tình thương của Mẹ, điều mà cô đã được hun đúc ngay từ những ngày còn tấm bé.
Chuyến xe Quy Nhơn - Phan Rang lăn bánh… mang theo những dòng nước mắt của thằng Út, nối thấp thỏm lo âu của ba mẹ và sự hồi hộp của cô.
…
Hai ngày sau…
Cô chạy vội vào nhà, lúc ấy cả nhà đang quây quần bên mâm cơm. Cô sà ngay vào lòng mẹ… khóc nức nở...
- Mẹ ảnh kiên quyết không chấp nhận cho ảnh theo đạo, mẹ ảnh nói con phải bỏ đạo thì mới cho cưới ảnh…
Mẹ ôm cô vào lòng mình thật chặt. Còn ba thì nhìn cô trầm ngâm. Thằng Út không hiểu chuyện gì cũng khóc theo cô.
- Có thể chuẩn hôn nhân khác đạo mà con?- Ba cô từ tốn nói.
- Dạ, con nói rồi. Mẹ ảnh nói cũng được, nhưng sau này những đứa con của con có được rửa tội hay không thì bà không dám nói trước.- Cô trả lời trong tiếng nấc.
- Còn thằng Nam, nó nói sao?- Mẹ cô hỏi.
- Ảnh làm căng với ba mẹ ảnh lắm, nhưng con không cho, con sợ làm vậy thì ba mẹ ảnh lại kì thị đạo mình hơn.
Thế là bữa cơm kết thúc trong nước mắt. Suốt mấy ngày hôm sau, cô buồn rũ rượi. Suy nghĩ về thời gian ở nhà anh, cô thấy rằng mẹ anh rất mến cô, bà cũng là người biết cách cư xử, tế nhị và nhẹ nhàng, nơi bà toát lên một vẻ hiền hậu nhưng cương quyết. Bà quý cô, nhưng bà sợ mất con, bà sợ mất đứa con trai độc nhất của bà, vì tư tưởng “theo đạo là bỏ ông bỏ bà” đã vô tình ăn quá sâu vào tiềm thức của bà… Hồi nhỏ bà đã từng chứng kiến cảnh một ông cha đạp đổ bàn thờ ông bà tổ tiên của gia đình bạn bà…Bà sợ… và bà có lý khi sợ như vậy. Bà không tin có Chúa, bà không tin và mãi mãi sẽ không tin… nếu như không có biến cố trọng đại xuất hiện…
Những tháng ngày sau đó, cô sống như người vô hồn. Cô biết anh yêu cô và sẵn sàng đánh đổi vì cô, nhưng tận thẳm sâu trong cô, cô không muốn anh trở thành đứa con bất hiếu…
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó mà đã chín tháng kể từ cái ngày định mệnh ấy, ngày cô bị mẹ anh từ chối.
Thế rồi… Đúng vào ngày hôm ấy, ngày cô đang ở trên nhà thờ để cùng với mọi người dọn dẹp khuôn viên chuẩn bị mừng lễ Mẹ Lên Trời – bổn mạng xứ cô. Đang lom khom quét rác thì nghe tiếng con bạn gọi:
- Nữ! Thằng Út nhà mày đang dẫn anh nào tới kiếm mày cà!
- Mày ăn cứ cà khịa tao miết, có anh nào thèm kiếm tao.
- Tao nói thiệt, mày nhìn đi.
Cô nhìn theo hướng tay con bạn chỉ…Tim cô như thắt lại, nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của cô… Là anh… Phải rồi, là anh…
Chín tháng nay, cô mong anh từng ngày, chiều nào cô đạp xe chở thằng Út ra bến xe Quy Nhơn để trông ngóng hình bóng của anh…
- Anh… Anh đi đâu?
- Ngoài em ra thì anh còn lý do nào khác để tới đây à?- Anh đáp.
- …
- Nữ nè, anh đến không phải để chơi, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em. Anh biết là em còn yêu anh, anh cũng vậy… Nhưng mình lớn rồi… với lại anh là con một nên…
- Anh đừng nói nữa…em hiểu.- Cô sụt sùi.
- Em hiểu gì?
- Em hiểu là anh cần phải chu toàn chữ hiếu…
- Sao em biết hay vậy?- Anh mỉm cười nhìn cô- Trời ơi, có cho anh cái chỗ ngồi với ly nước uống hông?
Cô dẫn anh về nhà.
…
Chín tháng trước, trong lúc đi dạy học mẹ anh bị xe tải tông. Ngày anh và gia đình nhận được kết luận của bác sĩ: hi vọng sống là rất mong manh, dù cho có cứu được đi nữa thì cũng chỉ sống đời thực vật. Anh như chết đứng, còn ba anh khuỵu ngã. Anh chưa bao giờ nghĩ gia đình mình sẽ rơi vào hoàn cảnh như vậy. Mọi cố gắng, mọi nỗ lực chạy chữa đều đã vô vọng… Những ngày tháng đó là chuỗi ngày đầy nước mắt của anh. Anh gần như sụp đổ, anh đang đứng trưóc nguy cơ mất đi người anh yêu quý nhất, trước giờ anh chưa từng nghĩ là sẽ có ngày này, anh ước đây chỉ là một giấc mơ… Anh gần như không còn niềm tin vào bất cứ điều gì trên thế gian này nữa, mọi sự đối với anh giờ đây gần như vô nghĩa: “Như không không sắc sắc cũng vô thường”. Tất cả đã sụp đổ.
Trong lúc thất vọng nhất, anh nhớ đến cô. Rồi như vô thức, anh bất chợt nhớ đến những lần cô kể anh nghe về người mà cô gọi là Mẹ Maria, anh nhớ đến những thánh lễ cô dẫn anh theo… anh nhớ đến lời bài hát: “Mẹ nguồn cậy trông, chưa thấy ai xin Mẹ về không, hỡi Mẹ Thiên Chúa, xin hãy lắng nghe con nài van…”. Anh nhớ là cô đã tặng anh một tấm ảnh Đức Mẹ, lâu nay anh vẫn kẹp trong cuốn từ điển. Anh lấy tấm ảnh ấy bỏ vào trong túi áo của mẹ. Tâm hồn anh bỗng nhiên cảm thấy bình an lạ thường.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, 8 tháng trôi qua, mẹ anh vẫn như vậy. Mọi nỗ lực cố gắng chạy chữa của các y bác sĩ đều trở nên vô hiệu. Anh và gia đình đã chuẩn bị tâm lý đón nhận điều xấu nhất. Mẹ anh sẽ vĩnh viễn xa anh. Đâu đó nhà bên cạnh vang lên lời bài hát: “ Ngày không còn mẹ, con mới hiểu tình mẹ bao la, vầng trăng khuất đi con mới biết thế nào là đêm tối, con mất mẹ rồi, con mất mẹ rồi, mất cả vầng trăng mất cả đại dương…”. Lời bài hát như những nhát dao cứa nát trái tim anh… từng giọt…từng giọt…
Sáng hôm ấy, anh nhớ là ngày 26 tháng 7 (đây là ngày ý nghĩa với anh vì suốt bốn năm yêu nhau, cứ tới ngày này là cô lại đãi anh một chầu bánh tráng nướng bởi cô nói là ngày bổn mạng gì đấy của cô), như thường lệ anh thức dậy rồi ngồi chải tóc cho mẹ… nhưng kìa… dường như bàn tay mẹ anh đang động đậy… phải rồi... những ngón tay đang nhúc nhích…thật nhẹ…thật nhẹ…
- Mẹ… mẹ ơi…mẹ…mẹ…mẹ tỉnh lại rồi hả mẹ!
- …
- N…ư…ơ…c…
- Mẹ uống nước? Để con lấy cho mẹ…
Anh vội chạy đi lấy nước, sau đó chạy ngay đi gọi bác sĩ trực.
Đúng 9 giờ sáng hôm ấy, ban giám đốc bệnh viện họp khẩn cấp cuộc họp ngoại thường vì trường hợp của mẹ anh. Mọi người đều thống nhất với nhau rằng trường hợp của bà y học ngày nay đã bó tay, chỉ có phép lạ mới giúp bà hồi tỉnh và hồi phục cách nhanh chóng như vậy.
Sau một tuần nằm thêm để các bác sĩ theo dõi, mẹ anh được xuất viện. Ngày anh và bố đi đón mẹ, cả nhà vui như trẩy hội, tuy lớn rồi mà anh cứ tíu tít bên mẹ như hồi lên năm lên ba, cái cảm giác mất đi cái gì đó là cho con người thấy mình cần nó hơn bao giờ hết.
Hai ngày sau, chiếc Toyota chở cả gia đình lên đập Nha Trinh chơi cho bà được hít thở không khí trong lành. Đang chạy ngang qua nhà thờ giáo xứ Đá Hàn, đúng lúc đó mẹ anh thét lên thất thanh:
- DỪNG LẠI… NHANH DỪNG LẠI... ANH ƠI NHANH DỪNG LẠI…
- …
- ĐÓ ĐÓ… ĐÓ… CHÍNH BÀ ĐÓ ĐÃ CỨU EM…
Vừa nói bà vừa chỉ tay vào bức tượng Mẹ Hằng Cứu Giúp trên nóc nhà thờ.
- Em không biết thật hay giả, nhưng trong lúc mê man, chính bà này đã đến và lay em dậy, sau khi uống hai viên thuốc của bà, em dường như trút hết mọi gánh nặng trong người và tỉnh lại.
- Lời em nói là thật?- Ba anh ngờ vực.
- Em biết anh khó tin, nhưng đó là sự thật.
Còn anh thì nhớ lại tấm ảnh Đức Mẹ mà anh đã đặt trong túi áo bà… và anh tin… anh tin đó đúng là phép lạ Đức Mẹ đã làm, bất chợt anh nhớ đến cô…
- Đó là Đức Mẹ, là Đức Mẹ của đạo Công giáo đó mẹ, là Đức Mẹ của Nữ nữa đó mẹ…
- Ừ mẹ biết, mẹ biết… mẹ biết mẹ phải làm gì…
…
- Giờ thì em hiểu chưa? Em hiểu là anh phải chu toàn chữ hiếu như thế nào chưa? Chính Đức Mẹ đã giúp cho chúng mình… Giờ thì không những anh theo đạo mà cả nhà anh ai cũng theo cả… Ba mẹ anh đã nhận ra chỉ có trong tình yêu Chúa, yêu Mẹ mói tìm được tình yêu đích thực…
Cô nhìn anh hạnh phúc… Đâu đó lời bài hát ấy lại vang lên: “Mẹ nguồn cậy trông, chưa thấy ai xin Mẹ về không, hỡi Mẹ Thiên Chúa xin hãy lắng nghe con nài van. Mẹ nguồn an vui, ôi Nữ Trinh là nguồn an vui, hết tình kêu khấn con tin chắc Mẹ thương nhậm lời…”. |
|