|
NGƯỜI ANH HỌ
Tôi có một người anh họ, anh ấy tên là Phong – Nguyễn Thế Phong. Anh là một người mắc chứng bệnh tâm thần, người ta nói anh học nhiều quá nên mới bị bệnh, số khác cho rằng khi học võ đầu anh va chạm vào vào đâu đó nên mới vậy, bác sĩ nói có thể bệnh của anh sẽ khỏi trong một ngày nào đó nhưng trường hợp không bao giờ tỉnh cũng không năm ngoại lệ. Thế nhưng cho dù người ta nói về anh thế nào đi nữa thì đối với tôi, anh là một người rất giỏi, luôn biết quan tâm đến người khác và rất mực hiếu thảo.
Nhớ lại cách đây bốn năm khi tôi tròn mười ba tuổi, sống trong cái huyện này suốt mười ba năm vậy mà tôi chẳng biết anh, không hề biết có sự tồn tại của anh trên thế gian này. Rồi một ngày kia tôi trông thấy một gã khuôn mặt nom rất sáng, gã bận trên mình một bộ đồ võ và đi lang thang khắp các ngõ ngách. Ngày hôm sau, tôi lại nhìn thấy gã, rồi hôm sau nữa cái gã khùng đó vẫn cứ lởn vởn quanh đây. Tôi đem chuyện này kể với mẹ, vừa nghe xong mẹ liền nổi giận, bà mắng tôi một trận:
- Cái con này, sao mày vô tâm đến vậy? Ngay đến con bác Quang mà mày còn không biết. Người trong nhà này mày kkhông để ý, vậy sau này ra ngoài xã hội mày còn biết đến ai? Không khéo ngay cả mẹ mày, bố mày, anh chị em của mày mày cũng không biết cho mà xem.
Nước mắt lăn dài, tôi khóc. Nhưng không phải vì trách bản thân không biết bác Quang còn có người con trai lớn, tơi khóc vì ức, mỗi lời mẹ nói ra tôi càng thầy ứ nghẹn nơi cổ họng. Có phải vì tôi không quan tâm tới người khác đâu, thử hỏi từ bé đến lớn tôi đã lần nào trông thấy anh? Ở nhà tôi còn chưa bao giờ nghe bố mẹ nói về anh và tôi qua nhà bác Quang cũng đâu có nhiều.
Từ sau cái vụ đó tôi bỗng ghét đắng anh, tôi cảm thấy xấu hổ vì anh là anh họ của tôi, nếu như có ai đó hỏi tôi có thân thích thê nào với anh tôi đều trả lời không biết, dường như trong tôi một con người mang danh tâm thần không thể là họ hàng với tôi, không thể là con cháu của một dòng họ luôn sản sinh ra những con người tiên tiến cho xã hội. Thật lòng mà nói…tôi có vẻ khinh anh.
Anh luôn bị lũ trẻ con bắt nạt, chúng thường vây quanh anh, chúng đánh anh rồi chọc anh, cửa miệng luôn sẵn sàng tuôn ra những lời lẽ thô tục, xấc xược với anh – một người lớn hơn chúng cả chục tuổi. Những lúc ấy tôi nhìn chăm chú vào cái đám nhốn nháo ấy, tôi luôn thầm khuyến khích chúng cứ tiếp tục đi, cứ việc hành hạ cái gã khùng ấy cho sướng. Anh luôn ghé vào một tiệm tạp hóa bất kì trên đường mỗi khi thèm hút thuốc hay một thứ thứ gì đó, anh chìa tay ra xin chủ hằng và nhe răng ra cười, một số người đã biết và thông cảm cho anh nên đã đưa một điều thuốc hay vài đồng bạc lẻ, số còn lai thì xua đuổi, hắt hủi và mắng nhiếc anh thậm tệ.
Vào một chiều thứ bảy cả gia đình tôi đều đi vắng, rảnh rỗi lại cần có người trò chuyện, tôi sang bác Quang chơi, không phải để lại cái gã đó mà là anh Huy, tôi thích nói chuyện với anh Huy vì anh rất giỏi lại giao tiếp hay. Với lại cũng khá lâu tôi không qua nhà bác Quang hỏi thăm.
Bưới vào cưa, mùi khai từ đâu đó xộc vào mũi tôi, tôi thây bác gái đang lau dọn phế thải của anh Phong, rồi bác lấy cái quần mới thay lại cho anh, coi kìa hắn còn cười được nữa chứ. Nom thấy khuôn mặt đã nhuốm màu mệt mỏi của bác, tôi thấy mà chạnh lòng vì bác rất thương và tốt với tôi. Tới phòng anh Huy, tôi thấy anh đang hì hục sửa lại cái máy tính cũ kĩ của mình, tính rủ anh ra ngoia2 chơi nhưng có lẽ anh rất bận. Thấy tôi tới, anh Huy liền xuống nhà rót cốc nước cho tôi, quan sát khắp phòng của anh, hình như đây là lần đầu tiên tôi để ý đoe6n1 cách bày biện nơi căn phòng nhỏ này. Đôi mắt tôi dừng lại ở những tấm bằng khen treo chi chít trên tường nhưng ngạc nhiên vô cùng, tôi cố dụi mắt một lần nữa nhưng buộc phải công nhận hai phầnba trong số đó là của anh Phong, trời ơi anh là học sinh giỏi suốt mười hai năm liến với bao nhiêu thành tích suất sắc, lại tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu.
Ở lại chơi một lát, tôi ra về mang theo sự ngỡ ngàng nhưng tôi không về ngay, tôi quành ra bờ sông – nơi tôi luôn ngồi lại nhìn ngắm con sông quê hương chảy qua. Tôi thấy anh Phong ở đó, anh ngồi duơi1 gốc cây và cúi gằm xuống, tôi tiến tới và ngồi cạnh nhưng anh không hề hay biết.
- Trông anh rất buồn, sao vậy?
Anh không trả lời tôi cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, anh vẫn cứ nhìn đi đâu đó rồi cã hai cùng im lặng, một lát sau anh lên tiếng nhưng không phải nói với tôi, hình như là với chính bản thân anh:
- Tao cũng chẳng muốn thế đâu, tao cũng biết là mẹ chăm sóc tao rất cực khổ, nhưng mà tao vẫn cứ đái, cứ ỉa ra…tao chẳng biết tao đang làm gì lúc đó nữa, lại còn nhe răng ra cười nữa chứ, trơ trẽn quá đi mất…
- Nói tới đó anh nấc lên trong tiếng khóc, anh khóc như một đứa trẻ, nước mắt anh cứ thế tuôn ra, lăn dài trên gò má rồi rớt xuống đùi anh. Ngồi cạnh đó, nghe nỗi niềm bộc phát trong con người anh trong vài giây phút tỉnh táo ngắn ngủi, tôi cảm thấy cay cay nơi sống mũi, tôi nhín anh – một con người tội nghiệp đang khóc rồi nhìn dòng sông dềnh dàng chảy qua, không gian thật ảm đạm.
Tôi bước đi trên con đường về một cách chậm chạp, nặng nề, những đám mây trên xám hững hờ trên bầu trời cam xỉn không một chút gợn gió, không một tiếng chim kêu, đâu đó vọng lại tiếng chó sủa nghe thật khó chịu.
Về tới nhà ngồi phịch xuống ghế sô pha, đôi mắt tôi lướt qua những tấm bằng khen của dòng họ, rồi những hình ảnh, những hành động trong quá khứ lũ lượt kéo về trong trí óc tôi như cuộn băng quay ngược. Tôi nhìn thấy tôi lúng túng trước những câu dò hỏi của mọi người về anh đối với tôi, rồi tôi nghe thấy thấy tôi chối từ anh một cách lạnh lùng trước mặt những con người ấy, đã vậy lại còn hùa theo những đứa trẻ, những người chủ tạp hóa xua đuổi anh và…cùng trông vẻ mặt buồn rầu, dáng vẻ ê chề của anh bỏ đi.
Nước mắt tôi trào ra, tôi nghẹn ngào khóc khi nhớ lại cách mà tôi đã đối xử với anh, sự hối hận đến với tôi sao thật muộn màng. Mãi đến giờ tôi mới nhận thấy lời mẹ mắng tôi thật đúng, tôi thật quá đáng và không công bằng với anh, anh là anh họ của tôi kìa mà, là cháu của bố mẹ tôi, là con trai đầu của nhà bác Quang và là bà con gần gũi với tôi kia mà.
Mấy ngày sau tôi lại gặp anh, anh gom rác trên đường và chất thành đống, hình như anh đang tỉnh vì tôi nhận thấy diều ấy trong con mát anh. Tôi tới lại gần anh, chào hỏi như một người em họ, anh thoàng bối rối trước hành động của tôi và tôi cũng bối rối theo. Kể ra cũng thật ngượng khi phải đối mặt với anh, tôi cúi gằm mặt xuống và định bỏ đi.
- Lạ nhỉ…lần đầu tiên trong đời mày chào hỏi tao đấy.
- Dạ…
- Mày ra gốc cây đằng kia ngồi chờ tao một lát, tao đang chán vì chả có ai chịu nói chuyện với tao.
Tôi làm theo những gì anh bảo, tôi ngồi chờ anh dưới gốc cây, sau khi đốt xong đóng rác, anh tới ngồi cạnh tôi và quẹt mồ hôi còn lấm tấm trên trán:
- Mệt quá…trời lại nắng.
- Ai kêu anh “rảnh”. Ngồi mát như em có phải hơn không?
- Ê, không được nói thế nhé, tao mà không làm chắc cả khu này thành ổ rác.
- Tệ đến vậy à?
- Biết đâu được, với lại đanh rảnh, không làm gì cũng chán. Tao nhìn thấy rác lởn vởn ghét lắm, mất hết mỹ quan.
Hai anh em ngồi nói chuyện mỗi lúc một hăng, tuy nửa tỉnh nửa mê nhưng lúc này anh vẫn có khả năng giao tiếp một cách lưu loát. Lần đầu tiên trong đời tôi nói chuyện say sưa như vậy và cũng lần đâu tiên tôi lại tâm sự với một người về con người tôi. Hai anh em lôi đủ mọi chuyện tiếu lâm trong thiên hạ ra bàn luận và cùng cười ồ. Đột nhiên anh dừng lại và nhìn tôi môt cách chăm chú khiến tôi chột dạ:
- Trông mày rất xinh – Anh nói
Tôi cảm thấy có gì đó thật đàng sợ, lời anh nói cứ lùng bùng trong tai tôi, tôi ngó nhìn xung quanh nhưng chẳng có ai cả. Tôi sợ. Bàn tay tôi run bán lên trước cái nhìn của anh, dòng máu chạy rần rật trong cơ thể tôi như muốn nổ tung ra. Chết tôi rồi…sao không có ai ở đây nhỉ.
- Mày phải cẩn thận đó, tụi con trai bây giờ gớm lắm, đi ra đường phải có người lớn đi kèm, còn nếu có đứa nào dám động đến mày thì mày cứ nói với tao, tao cho nó một trận luôn. Mày pahi3 coi chừng với bọn con trai đấy, nghe chưa?
- Dạ Nghe,…- Tôi thở phào nhẹ nhõm, tối trấn tỉnh lại và trách mình quá đa nghi, anh Phong đâu phải hạng người ấy.
Từ hôm đó, tôi không còn ác cảm với anh nữa, tôi rất mến anh, thích trò chuyện cùng anh, nhưng tôi coi anh như người bạn vậy.
Tôi vẫn gặp anh mấy ngày sau đó, nhưng anh chẳng tỉnh táo chút nào, anh vẫn cứ lang thang nơi đầu đường xó chợ. Anh Phong dù lúc tỉnh hay mê vẫn luôn nể một người, đó là anh Chương. Mỗi lần trông thấy anh Phong đi qua, anh Chương liền gọi lại:
- Ê Phong! Mày có xem phim ko? Phim hay lắm.
- Phim gì? Có hay không?
- Không hay sao tao gọi mày, thế có coi không để tao còn bật?
- Thế có con gái đóng không? Nếu có thì tao coi, nếu không có thì tao không coi đâu.
- Không , không có con gái đóng phim đâu, thế mày có coi nữa không?
- Thế thì tao không coi đâu.
Nói rồi anh Phong bỏ đi để lại anh Chương ngồi cười tủm tỉm, Thầy cảnh đó, tôi cũng không thể nào giữ được cái dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày, anh Phong trong lúc bệnh không ngờ lại ngây ngô đến vậy.
Mọi việc vẫn tiếp tục tiến triển cho tới một ngày tôi nghe tin dữ từ nhà anh, bác trai đột ngột lâm bệnh nặng, cả nhà đưa bác đi cấp cứu, bác sĩ chẩn đoán bác bị tai biến mạch máu não liền chuyển gấp xuống Sài Gòn điều trị trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, và não bị xuất huyết.Hai ngày sau người ta đưa bác trở về, cả xóm nhỏ bỗng xôn xao cả lên, không khí nặng nề bao trùm trong khi chờ đợi. Xe cứu thương đậu trước cửa nhà bác, anh Đăng đưa thi hài bác trai xuống và đặt trên chiếc giường nệm trắng đã được chuẩn bị sẵn. Các thím dìu bác gái từ xe vào nhà, đôi mắt bác thâm quầng và sưng mọng lên vì khóc. Bây giờ bác gái vẫn đang khóc, bác kêu lên đau đớn rồi lịm đi trong tiếng nấc, bác cứ bị như vậy cả mấy lần. Cả căn phòng nhỏ bỗng chìm trong tiếng gào khóc, người người chen chúc tới chia buồn với gia đình. Không khí tang tóc thật ảm đạm.
Bác Quang ra đi thật quá đột ngột, sự ra đi của bác vẫn còn gây bàng hoàng cho mọi người. Cả cái xóm này đều rất mến bác, cứ mỗi lần nhắc tới bác là mọi người hình dung ngay một con người hiền lành với vẻ mặt phúc hậu, luôn tươi cười chan hòa với mọi người. Bác luôn là nguồn sống cho những người nghèo khó, là động lực để mọi người phấn đấu trở thành công dân tốt, cả một đời bác vẫn chưa làm mích lòng ai bao giờ.
Người ta viếng ác rất đông trong những ngày này, và tôi thấy anh rất buồn, tôi biết anh đang tỉnh táo, có vẻ như chẳng có ai bận để ý tới anh, anh luôn nhường đường cho người khác đi qua, lúc nào anh cũng đứng góc phòng hướng về linh cữu người cha già thân yêu của mình. Nước mắt anh trực trào ra rồi lại thôi, tôi nghĩ nên để anh một mình có lẽ tốt hơn. Vào cái ngày đưa tang bác mọi người dự lễ rất đông, đặt chiếc hòm xuống rồi những đám đất dần lấp lại, tiếng gào thét mỗi lúc một to hơn, mọi người phải giữ bác gái lại đề phòng bác quá xúc động mà làm liều. Tôi thấy anh, nhưng anh chỉ từ đàng xa trông lại, anh lấy tay quẹt quêt nước mắt rồi bỏ đi.
Ngày hôm sau một tin dữ khác lại tới với tôi, anh bỏ đi thật rồi, anh chẳng để lại lời nhắn nào cả. Bác gái tiếp tục ngất lịm, tai tôi cứ lùng bùng khi nghe mọi người trong nhà nói về anh, anh đi sao mà lặng lẽ thế, tôi chưa bao giờ có thể nghĩ rằng anh sẽ rời khỏi gia đình trong vòng mấy cây số từ huyện trở về. Ôi chao…
Tôi ra ngoài bờ sông nơi tôi và anh thường trò chuyện, tôi bỗng khụy xuống, tôi khóc vì hàng loạt kí ức hiện về, tôi không biết tới bao giờ tôi mới có thể gặp lại anh, vậy là từ giờ tôi không còn người để trò chuyện, tâm sự nữa rồi. Những hình ảnh, những hành động của anh sao cứ về dồn dập thế này, mọi thứ sao mờ đi thế kia:…
“ – Mày trông rất xinh
- Mày phải cẩn thận…
- Có đứa nào bắt nạt thì cứ kêu tao…
- Phim hay không? có con gái đóng không? Nếu có thì tao coi…thôi tao không coi đâu……..”
MINH KHUÊ |
|