Love Telling ThanhCaVN nhắn với Gia đình TCVN và Quý Khách: BQT-TCVN xin cáo lỗi cùng ACE vì trục trặc kỹ thuật 2 ngày vừa rồi. Trân trọng! Loan Pham nhắn với Gia Đình TCVN: Kính chúc quý Cha, quý tu sĩ nam nữ và toàn thể quý anh chị em một Giáng Sinh ấm áp bên gia đình, người thân và tràn đầy ơn lành từ Chúa Hài Đồng. ThanhCaVN nhắn với TCVN: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 16 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca Trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN CHÚA. Edit LM Loan Pham nhắn với TCVN: Kính Chúc Cà Nhà Một Tam Nhật Thánh và Một Mùa Phục Sinh Tràn Đầy Thánh Đức ... Loan Pham nhắn với TCVN: Chúc mừng năm mới đến quý Cha, quý tu sĩ nam nữ cùng toàn thể quý anh chị em tron gia đình TCVN thân yêu... Xin Chúa xuân ban nhiều hồng ân đến mọi người. Amen ThanhCaVN nhắn với ÔB & ACE: Kính chúc Năm Mới Quý Mão: Luôn tràn đầy Hồng Ân Thiên Chúa ThanhCaVN nhắn với Gia đình TCVN: Kính chúc Giáng Sinh & Năm Mới 2023: An Bình & luôn tràn đầy Hồng Ân Thiên Chúa. bethichconlua nhắn với Gia Đình ThanhCaVietNam: Chúc mừng sinh nhật thứ 15 website ThanhCaVietNam. Kính chúc quý Cha, quý tu sĩ nam nữ cùng toàn thể anh chị em luôn tràn đầy ơn Chúa. Amen ThanhCaVN nhắn với Quý ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 15 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca Trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN CHÚA. phale nhắn với cecilialmr: Nhớ em nhiều lắm ! cầu mong nơi ấy được bình yên. phale nhắn với thiên thần bóng tối: Nhớ em nhiều lắm ! cầu mong nơi ấy được bình yên. phale nhắn với teenvnlabido: Ngày mai (1/6) sinh nhật của bạn teen / chúc mọi điều tốt lành trong tuổi mới. phale nhắn với tất cả: Xin Chúa cho dịch bệnh sớm qua đi và ban bình an cho những người thành tâm cầu xin Ngài. ThanhCaVN nhắn với ACE: Kính chúc ACE: Giáng Sinh & Năm Mới 2021 - An Bình & luôn tràn đầy Hồng Ân Thiên Chúa

+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới
kết quả từ 1 tới 2 trên 2

Chủ đề: "Con xin lỗi mẹ"

  1. #1
    NVN's Avatar

    Tuổi: 53
    Tham gia ngày: May 2008
    Tên Thánh: Giu-se
    Giới tính: Nam
    Bài gởi: 223
    Cám ơn
    2,718
    Được cám ơn 843 lần trong 202 bài viết

    Default "Con xin lỗi mẹ"

    "Con xin lỗi mẹ" - Bài văn được điểm 9 của một học sinh lớp 6

    Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất - mẹ tôi, buồn lòng...

    Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi". Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không.

    Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”.

    Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá. Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...

    Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

    Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.

    "Từ thuở sinh ra tình mẫu tử\Trao con ấm áp tựa nắng chiều".

    JEMMY NGUYEN

  2. Có 3 người cám ơn NVN vì bài này:


  3. #2
    littlewave's Avatar

    Tham gia ngày: Aug 2007
    Giới tính: Nữ
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 2,529
    Cám ơn
    3,391
    Được cám ơn 8,037 lần trong 1,863 bài viết

    Default

    "Con còn nợ một lời xin lỗi"

    TTO - Bây giờ, kinh tế gia đình đã khá hơn trước. Mẹ tôi không còn phải đi buôn cá nữa. Nhưng mỗi lần nhắc lại “ngày xưa” ấy, tôi không khỏi chạnh lòng và ân hận. Tôi vẫn còn nợ mẹ một lời xin lỗi…
    Ngày ấy, nhà tôi nghèo lắm, năm nhân khẩu mà chỉ trông chờ vào tám sào ruộng khoán chân đê. Vụ được mùa cũng chỉ có 1 tạ/sào. Năm nào đến tháng giáp hạt, mẹ đều phải chạy ăn từng bữa nhưng vẫn thiếu.

    Nhà tôi ở ven biển nhưng vì không có vốn đóng thuyền to để đi đánh bắt hải sản như nhiều nhà khác trong làng, bố tôi chỉ đi phụ cho các chủ thuyền. Đi biển nên thu nhập rất bấp bênh. Trời mưa thuận gió hòa thì không sao, những hôm biển động, thuyền không ra khơi được, cả nhà phải chịu ăn cơm với muối mà vẫn đói.

    Rồi bố mẹ bàn với nhau rằng mẹ sẽ đi buôn cá từ các chủ thuyền trong làng. Vốn liếng của mẹ là đôi bông tai bà ngoại mua cho mẹ ngày cưới, mẹ cất kỹ trong rương phòng khi dùng đến. Nhiều lần chị em tôi ốm, trong nhà không có tiền, mẹ định bán đi nhưng bố ngăn lại vì đó là của hồi môn của mẹ, vả lại bố mẹ vẫn có thể xoay xở được. Bây giờ thì cả bố và mẹ đều cần dùng đến đôi bông tai.

    Mẹ mua đồ nghề là những mẹt, những thúng, rồi thùng nhựa, ghế nhựa lỉnh kỉnh. Chiếc xe đạp cũng được bố mang ra cửa hàng nhờ người ta tân trang cho chắc chắn.

    Vì mới vào nghề nên mối hàng của mẹ chưa nhiều, chỉ là những nhà người quen, họ hàng thân thích, vì nể nên họ nhường bán cho mẹ. Dù vậy, sáng nào mẹ cũng phải lụi cụi dậy từ 3g-4g sáng để chuẩn bị đồ nghề kịp ra bãi đón thuyền về. Nếu chậm hơn, các chủ thuyền sẽ đổ hàng cho các “con buôn” khác để còn kịp tiếp tục ra khơi, mẹ sẽ không lấy được hàng.

    Từ ngày mẹ đi buôn cá, bố còn lênh đênh trên những chuyến thuyền ra khơi, chị em tôi đã tự biết chăm sóc lẫn nhau. Tôi là chị cả nên sớm biết nấu cơm, giặt giũ, trông em và kèm em học mỗi buổi tối để mẹ có thời gian đi chợ và làm những việc nặng nhọc hơn. Từ ngày đó, bữa cơm của cả nhà được cải thiện dần. Mỗi buổi chợ, bao giờ mẹ cũng dành ra mớ cá biển hay mớ tép trắng (chỉ ở biển mới có) về nấu canh chua hay rang lên ăn dần. Bữa cơm tuy đạm bạc nhưng đầy đủ hơn trước.

    Tôi còn nhớ lần đó tôi đang học lớp 5. Vốn có khiếu ca hát nên tôi được chọn vào đội văn nghệ của trường cùng ba bạn khác đi thi Tiếng hát hoa phượng đỏ cấp huyện. Buổi sáng hôm diễn ra buổi thi ở thị trấn, vì nhà xa trường nên tôi phải đi sớm cho kịp giờ tập trung đội văn nghệ để các thầy cô chở đi.

    Tôi không kịp ăn cơm với cá kho mẹ đã chuẩn bị trước khi đi chợ. Khoảng 9g sáng, sau khi chúng tôi vừa thi xong phần thi đơn ca, đội văn nghệ của trường đang tập trung ở một khu trống trong hội trường để chuẩn bị cho phần thi tập thể. Vừa lúc ấy, tôi thấy mẹ đang ngó nghiêng ở cổng hội trường. Rồi như nhìn thấy chúng tôi, mẹ tiến nhanh lại, trên tay là mấy cái bánh nếp bọc lá chuối khô - món mà tôi thích nhất. Mấy đứa bạn tôi cũng quay ra.

    “Ôi, mẹ Thủy kìa!”. Các bạn học sinh trường khác đứng ngay cạnh cũng quay sang, tò mò. Nhìn dáng mẹ tất tả, cái khăn bông mẹ bịt mặt buông thõng xuống cổ, chiếc quần còn dính đầy vẩy cả, mặt tôi chợt nóng bừng vì xầu hổ. Mẹ đưa gói bánh cho tôi: “Sáng nay con không ăn. Mẹ mua cho con và các bạn đây”. Tôi không đưa tay ra nhận gói quà của mẹ.

    Mấy đứa bạn tôi thì vẫn vô tư “xin bác” rối rít rồi cầm bánh chia cho tôi. Tôi lẳng lặng không nói gì. Lúc đó, chẳng hiểu sao tôi lại thấy giận mẹ đến thế. Tại sao mẹ lại vào đây? Sao mẹ không ngồi ở chợ bán nốt hàng mà phải nhờ người trông hộ? Trước đây tôi vẫn không ăn sáng, nhịn một bữa có sao nào? Sao mẹ lại không biết điều này? Nước mắt tôi trào ra. Mẹ nhìn tôi, thoáng chút ngạc nhiên, khó hiểu. Rồi mẹ vội quay đi. Đến lượt các bạn tôi đứng ngây ra, ngơ ngác. Chúng không còn cười nói vô tư như hồi nãy.

    Về nhà, tôi giận mẹ và vẫn không nói gì. Mẹ cũng không hỏi về kết quả thi của tôi. Tối đó, tôi đã khóc. Tôi không rõ lý do vì sao. Vì tôi vẫn còn ấm ức với chuyện lúc sáng? Hay vì tôi đã nhận ra mình có lỗi với mẹ? Tôi không rõ. Đêm đó, tôi chợt giật mình vì có tiếng nấc thổn thức. Tôi choàng tỉnh.

    Ánh trăng non đầu tháng mờ mờ chiếu qua khung cửa sổ. Tôi nhìn sang bên cạnh, hai đứa em trai đang ngon giấc, không thấy mẹ đâu. Hoảng hốt, tôi nhỏm người. Ôi, mẹ tôi đang ngồi ngay bậc cửa. Đầu mẹ nghiêng dựa vào cửa, đôi vai rung lên từng hồi. Mẹ tôi đang khóc. Tôi đã làm mẹ buồn?! Sống mũi tôi cay xè, cổ họng nghẹn đắng, mắt tôi nhòe đi. Tôi không dám đến gần bên mẹ… Lần đầu tiên, một con bé lớp 5 là tôi đã biết ân hận khi làm mẹ buồn.

    Rồi mọi chuyện qua đi. Chị em tôi lớn dần. Nhiều lần, chúng tôi cũng đã mắc lỗi với mẹ và vẫn được mẹ tha thứ, nhưng với tôi câu chuyện hôm đó sẽ còn ám ảnh mãi…

    Bây giờ, kinh tế gia đình đã khá hơn trước rất nhiều. Mẹ tôi không còn đi buôn cá từ năm năm nay. Dù không nói ra song cả bố và ba chị em tôi đều hiểu: có được như vậy một phần lớn nhờ tài xoay xở buôn bán của mẹ.
    Đối với riêng tôi, kỷ niệm buồn hơn chục năm về trước vẫn còn đó. Nó như một lời nhắc nhở để tôi biết sống tốt hơn, không bao giờ để bố và mẹ phải phiền lòng. “Mẹ ơi, con vẫn còn nợ mẹ một lời xin lỗi. Nhưng xin mẹ hãy để con nói điều ấy bằng chính những việc con làm cho gia đình, cho bố mẹ, mẹ nhé!”.

    VŨ THỊ THANH THỦY (Hà Nội)

  4. Được cám ơn bởi:

    NVN

+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới

Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com