|
Chào chị kim dung, em đọc bài của chị mà lòng em len lỏi một điều gì đó hơn cả sự đồng cảm nữa chị ạ! Xin phép chị cho em trích bài này nhé, cảm ơn chị.
Nguyên văn bởi kim dung
Hôm nay là một ngày trời rất đẹp ,ngoài trời không nóng ,hơi gió nhè nhẹ của một mùa xuân tại Pháp .Nhưng tôi lại không cảm nhận được điều đó .Trái tim tôi đang bị lạnh buốt và rất đau .Tâm hồn tôi thật mệt mỏi .Tôi rất muốn khóc ,khóc thật to ,nhưng tôi lại phải cười .Tôi rất muốn la nhưng tôi lại phải im lặng .Tôi rất muốn bắt lỗi ai đó khi họ làm tôi tổn thương ,nhưng tôi lại phải tha thứ cho họ .Tôi rất muốn mình như bao nhiêu người khác và rồi tôi đã phát hiện ra tôi không khác gì với mọi người .Tôi cũng biết đau ,biết mệt ,nhưng có khác là ( tình yêu, tình bạn ,khóc lóc ,sự yếu đuối cần được người che chở ) thì đó là một việc sa sí phẩm đối với tôi .Tôi đã không dám thử,không dám nhìn ,rờ,nghỉ và mơ đến .Tôi thật sự không thích người ta nói tôi ngây thơ (vì tôi thấy nó là ẩn thân của sự ngu ngốc ).Tôi không thích người ta khen tôi cười rất xinh (vì sau nhũng nụ cười đó là những giọt nước mắt thầm lặng của tôi).Tôi không thích người ta nói tôi mạnh mẻ (vì tôi thật sự rất yếu đuối )Tôi rất muốn mình được che chở ,nhưng tôi lại phải luôn chẻ chở cho người khác .Tôi không cao ,không mập ,tôi còn rất nhỏ tuổi ,cái tuổi mà người ta đang yêu ,đang xây dựng cho tương lai .Thì tôi cũng vậy cũng yêu nhưng không phải cho chính tôi .Tôi cũng đang xây dựng tương lai ,nhưng không phải là tương lai của tôi .Nhiều đêm ,nhưng nói đúng hơn là mỗi đêm ,tôi điều đợi tất cả mọi thứ xung quanh tôi điều ngủ ,và tôi đã khóc .Tinh thần của tôi rất bình thường ,nhưng tôi lại thích ở trong một căn phòng tối chỉ có mình tôi .Vì khi đó tôi mới có thể khóc mà không ai nhìn thấy ,không ai thấy tôi trở nên yếu đuối ,và không ai thấy tôi đã lười biếng vì khi đó tôi đã để gánh nặng của tôi sang một bên và lúc đó tôi đã sống cho tôi .Tôi đã ngủ thiếp đi và luôn tự hỏi mình .Tôi có thật sự là tôi và sống cho tôi chưa ?Nhưng tôi đã chưa trả lời được câu hỏi đó .Và rồi một ngày mới lại bắt đầu ,tôi lại gánh lên vai mình bao nhiêu là thứ của ngày hôm qua,và cả những thứ của ngày hôm nay .Tôi rất muốn quên quá khứ ,chấp nhận hiện tại ,và đối mặt tương lai ,tôi rất muốn bỏ lại những gánh nặng sau lưng để làm việc gì đó cho chính tôi .Nhưng tôi đã không làm được (tôi không dám hay tôi sợ ?) Tôi không biết,và tôi cũng không muốn biết có lẽ tôi đau quá nên không còn đau nữa ,tôi đã mệt quá nên không còn sức kháng cự .Nhưng bây giờ ngày mới đã bắt đầu tôi nghỉ mình sẽ không có thời gian để đau và để mệt .
Đó là cuộc sông của tôi
:secret:Thế đấy chị, cuộc sống chúng ta vốn dĩ có rất nhiều điếu không như chúng ta nghĩ, có những việc chúng ta thật sự không muốn làm, rất nhiều lúc em bị tổn thương vì mọi người... nhưng cho đến hôm nay bao điều ấy em lại cần nó trở lại với em vì những điều ấy đẹp lòng Chúa và em xem đó là một phần không thể thiếu trong đời chị ạ! Hãy cảm nghiệm bằng con tim của Đức Tin, hãy nhìn lên Thập Giá chúng ta sẽ thấy việc làm của chúng ta rất nhỏ bé, tầm thường...
Chúng ta hãy chấp nhận và hãy vui lên vì mọi điều rồi sẽ qua, chúng ta hãy nhớ Cha chúng ta đã nói ơn của Ta đủ cho con, và em đã tin.
Chúc chị luôn tự tin và hạnh phúc trong Giêsu nhé! |
|