|
Xin chào ACE chúng ta đang cùng nhau chia sẻ về những điều căn bản về ơn gọi bài này tôi cũng xin giới thiệu về một đề tài hết sức quan trọng trong ơn gọi .
CẦU NGUYỆN CHÌA KHÓA SỐ MỘT
CỦA VẤN ĐỀ ƠN GỌI
Chúng ta nhìn thấy chìa khóa này nhiều chỗ trong Kinh thánh, đặc biệt trong lời dạy bảo của Chúa Giêsu khi Ngài nói:
“Lúc chín đầy đồng mà thiếu thợ gặt, các con hãy xin Chủ sai thợ đi gặt lúa cảu Người”
Mệnh đề quan trong là “Các con hãy xin Chủ”. “Chủ” đó là chính Thiên Chúa (Cha). Chúng ta có thể hiểu lời Chúa Giêsu như sau: một là, nếu ta không xin Chủ thì Chủ sẽ không sai thợ đi. Hai là, nếu ta không xin, Chủ vẫn sai thợ, nhưng nếu ta cầu xin, Chủ sẽ sai đi nhiều hơn.
Dù hiểu theo ý nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn phải chấp nhận rằng, cánh đồng thiếu thợ gặt là do thiếu lời cầu nguyện. Điều này vừa đúng cho Giáo Hội hoàn vũ, vừa đúng cho Giáo Hội địa phương, vừa đúng cho từng cá nhân. Thí dụ, nếu một Giáo xứ quan tâm việc cầu nguyện cho ơn gọi của mình, chắc chắn ơn gọi trong Gx đó sẽ gia tăng. Đối với cá nhân cũng vậy, nhiều khi cá nhân cầu nguyện cho tập thể mà quên cầu nguyện cho chính mình. Cứ theo như lời Chúa dạy, chúng ta có quyền nghĩ rằng, một người chưa hề mơ ước đi tu, nhưng một khi hiểu biết về đời tu và ân cần xin Chúa cho mình được ơn Thiên Triệu, rất có thể Chúa sẽ nhậm lời.
Vậy bạn muốn yêu Ngài tha thiết, nhất mực bước theo Ngài và sống với Ngài, bạn hãy thiết tha và chuyên chăm thưa với Ngài: “Lạy Chúa, xin hãy sai con” hay những lời tương tự: “Con mong ước được thuộc về Chúa, xin Chúa hãy chọn con” hoặc “Con chỉ ước trông một điều đêm ngày con khấn xin là cho con được vui sống trong nhà Chúa trọn đời” hay “Con muốn ra đi bất kỳ phương trời nào Chúa muốn, lạy Chúa xin hãy sai con!”
Nếu bạn nghĩ rằng, bạn phải cầu nguyện cho người khác có ơn gọi, thì cần hiểu rằng, bạn có bổn phận cầu nguyện cho chính bạn trước. Tôi xin nhắc lại, cầu nguyện cầu nguyện cho ơn gọi của bạn là một bổn phận, vì ơn gọi là yêu tố diễn tả thánh ý Chúa riêng cho bạn trong một chiều kích sâu xa nhất, nó chi phối toàn bộ sinh hoạt cuộc đời của bạn. Bạn sẽ còn rất thiếu sót nếu bạn cầu nguyện nhiều cho ơn gọi của người khác, kể cả ơn gọi của cả Giáo Hội, nếu bạn chưa chuyên chăm cầu nguyện và tìm ơn gọi cho chính mình.
Nếu bạn thấy đi tu là một thách đố trong đo nó đòi hỏi bạn phải chấp nhận hy sinh và đau khổ, trong trường hợp này, bạn càu xin ơn can đảm của Chúa Thánh Thần. Xét theo bản chất cảu đời tu, mọi linh mục hay tu sĩ đều là những người can đảm. Rất nhiều người vì thiếu đức tính cao vời này, đã không dám bước vào con đường tu trì; hoặc đã bước vào nhưng thiếu cầu nguyện để xin ơn đặc biệt này, nên đã thối lui, và ngay cả, có thể nói, trốn chạy trước lời mời gọi của Tình Yêu. Trong trường hợp này học vẫn thấy tình yêu vẫy gọi họ, họ vẫn rất tốt, rất quảng đại, nhưng họ cần thêm can đảm. Sống đạo đức, siên năng đọc kinh, không làm điều sai quấy, ăn ngày ở lành, chưa là cho con người bay bổng lên Đầng toàn năng được. Bạn cần phải dũng cảm nữa. Các Thánh, đặc biệt là các Thánh tử đạo đã nên Thánh là vì đã yêu Chúa nồng nhiệt nhờ đức anh dũng của họ. Thánh Têrêsa Hài Đồng nói: “những nhà truyền giáo cũng đều là những người tử đạo, những anh hùng. Nếu đi tu là để làm chứng nhân cho Chúa Kitô trong một chiều kích sâu xa nhất, thì cần phải hiểu rằng, là chứng nhân chịu tử đạo vậy”
Chúng ta đã bàn xong hai vấn đề: (1) Cần phải tỉnh thức trước tiếng gọi của Chúa; (2) Muốn tỉnh thức phải liên lỉ cầu nguyện. Nay chúng ta thử bàn xem cầu nguyện là gì, và cầu nguyện như thế nào. (đã post lên rồi xin tìm đọc)
Nói về cầu nguyện, không biết cần phải dùng bao nhiêu trang giấy để viết. Ở đây, ta chỉ nói lên ý nghĩa cốt tuỷ của cầu nguyện rồi đưa vào thực hành, để qua đời sống cầu nguyện, chúng ta tìm được ý Chúa cho cuộc đời của mình.
PHẢI CẦU NGUYỆN NHƯ THẾ NÀO ?
1. Tập Trung Lòng Trí:
Trước hết, đọc kinh không hẳn là cầu nguyện, nếu đọc như máy móc, đọc trong vô ý hoặc vô thức:
Vô ý, nghĩa là không có ý đọc, không tự ý đọc, nhưng đọc vì bắt buộc. Giới trẻ là hay có tình trạng này! Có bà mẹ nói với tôi: “thúc đẩy con cái đi lễ và đọc kinh là một gánh nặng, nhất là khi chúng đã đến tuổi 15, 16”. Thực tế có nhiều bạn trẻ than rằng: “ông già bà già bắt đọc kinh nhiều quá!” >_< có một thầy trong dòng chia sẻ “tếu” rằng: “Tôi rất phục mẹ tôi, vì mẹ tôi thuộc rất nhiều kinh, gần như là hết sách, trang nào mẹ tôi cũng đọc vanh vách… cũng chính vì vậy mà mẹ tôi bắt anh chị em chúng tôi phải đọc kinh mỗi ngày, một ngày hai lần. Và vì “sợ cầu nguyện” kiểu đó, nên tôi phải bỏ nhà đi tu!” ^_^ … Thực ra, đọc kinh tự nó là tốt, tôi không khuyện các bạn bỏ đọc kinh đâu! Trong lịch sử của Giáo Hội, nhiều miền giáo dân bị bách hại, nhưng nhờ tìm cách tụ tập nhau lại để đọc kinh chung mà giữ vững niềm tin của mình. Giáo Hội là một tập thể mà cần có lời cầu nguyện đại đồng, tức là những lời kinh được dọn sẵn để mọi người có thể cùng đọc với nhau rập ràng, diễn tả sự đồng tâm ý hiệp. Ngoài các giờ phụng vụ, kể cả các giờ kinh phụng vụ, kinh Mân Côi cũng là một lời kinh đại đồng đặc biệt để cầu nguyện chung, theo lời mời gọi của mẹ Maria và theo lời khuyên dụ của Hội Thánh, hầu đón nhận Ơn Chúa qua tay của người Mẹ. Như vậy, đừng vì tình trạng đọc kinh cách vô ý mà ta bỏ hẳn đi việc đọc kinh, nhưng cần duy trì và thực hiện với ý thức hơn, nghĩa là, đọc kinh mà lòng trí phải tập trung hướng về Chúa, để sống mật thiết với Người.
Đọc kinh các vô ý thức nghĩa là đọc kinh như cái máy, đọc ngoài môi miệng, khẩu tung mà lòng không suy. Người ta không cảm thấy sốt sắng và được nhiều ơn Chúa vì tâm (lòng) không hướng về Chúa, bởi thiếu tưởng nghĩ về Ngài trong lời kinh. Như vậy, không lạ gì khi người ta đọc kinh nhiều mà không tiến xa được trên đàng nhân đức… Nhận xét về người Việt Nam, nhiều người đã cho rằng, đa số chúng ta mắc phải khuyết điểm này, chứ nếu không, đức tin của chúng ta còn triển nở mạnh mẽ hơn nhiều…
2. Cầu Nguyện Là Nâng Tâm Hồn L:ên Cùng Chúa:
Các nhà tu đức dạy chúng ta như thế. Nâng tâm hồn lên cùng Chúa có nghĩa là để chúng ta gần gũi với Chúa, sống thân mật với Chúa, sống với Chúa trong tình Cha, con, nên nghĩa thiết với Chúa như bạn hữu, nên tâm phúc với Người như tình yêu trong hôn phối thánh.
Thánh Gioan Maria Vianney đồng ý với Thánh Phanxicô Assisi và thánh Colletto khi nói rằng, cầu nguyện là nói chuyện với Chúa như ta nói chuyện với người bạn của ta, nói tự nhiên và nói thoải mái.
Như thế, không quá khó để chúng ta sống đời sống cầu nguyện, cách riêng là cầu nguyện cho ơn gọi của chính mình. Bạn muốn thì cứ tự nhiên thưa cùng Chúa điều đó. Chẳng hạn, tuỳ tâm tình hay tâm trạng mà bạn có thể thưa với Chúa những lời tương tự sau: “Lạy Chúa, Chúa biết con đang đứng ở ngã ba đường, không biết phải lập gia đình hay đi tu, xin Chúa hãy tỏ cho con biết ý dịnh của Chúa đi!” hoặc: “Lạy Chúa Giêsu, con ao ước được trở nên người bạn tình Thánh của Chúa, xin hãy làm cho con được nên như thế! Chúa có thương con không? …” hay: “Lạy Chúa, con muốn hiến trọn đời con cho Chúa, xin hãy chiếm hữu con đi, và làm cho con mãi mãi thuộc trọn về Chúa.” Hoặc: “Lạy Chúa con đây xin hãy sai con đi bất kì nơi nào Chúa muốn cho vinh danh Ngài”. Hoặc: “Lạy Chúa, con ước được luôn trung thành với Chúa qua việc sống Tin Mừng trong chiều kích sâu xa nhất của nó. Xin Chúa hãy lôi kéo con đến với Chúa để thự hiện điều đó cho con!” hoặc “Con muốn đi tu lắm nhưng Chúa ơi, thật là khó, vì con người là yếu đuối và mỏng dòn, xin Chúa nâng đỡ sự hèn yều của con, để con có thể thực hiên mộng ước cho cuộc đời con!”
Bạn cần cố gắng đề ra mỗi ngày ít nhất là 5 phút để tâm sư tư mật với Đấng Vô Hình, và cũng là người tâm phúc của bạn. Có quá khó không bạn? phải, thật là khó! Nhưng nếu quả thật chúng ta yêu Ngái, chúng ta sẽ thấy thích thú vô ngần mỗi khi chúng ta hẹn hò với Ngài, và mong cho cuộc hẹn hò đó mau tới, và rất mong càng có nhiều cuộc hẹn hò tư mật đó. Lòng nao nao đó chứng minh cho mối tình giữa ta với Ngài
3. Cầu Nguyện Là Cuộc Gặp Gỡ Giữa Chúng Ta Với Chúa Trong Bí Tích Thánh Thể:
Muốn thế, phải cố gắng tham dự thánh lễ thường xuyện tối đa. Đức Cố Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã nói rằng, mỗi lần ta dâng lễ là mỗi lần ta đi lên đồi Can-vê để gặp gỡ Đức Kitô. Thật vậy, thánh lễ là cao điểm của lời cầu nguyện là một cuộc gặp gỡ giữa ta với Đức Kitô, chúng ta không thể bỏ qua hoặc coi nhẹ việc tham dự thánh lễ, phương tiện số một để cầu nguyện. Nhờ đó đón nhận Chúa trong phần phụng vụ Lời Chúa ta đón nhận chính Chúa qua lời của Ngài, nhất là trong phần hiệp lễ, tức phần phụng vụ Thánh Thể, ta gặp gỡ Ngài trong tình yêu kết hiệp sâu xa đến nỗi, ta nên một với Ngài: Ngài ở trong ta, ta ở trong Ngài, như Ngài đã nói: “Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta thì Ta ở trong Ta và Ta ở trong kẻ ấy”. Trong tình trạng kết hiệp thân mật này, ngày này qua ngày khác, lần hiệp lễ này qua lần hiệp lễ khác, ta sẽ nghe tiếng Ngài nói âm ỉ trong tâm hồn ta cách vô hình, trừu tượng, mầu nhiệm… nhưng qua đó, chúng ta sẽ biết được ý định của Ngài. Cũng nên ghi chú rằng, đây không phải là vấn đề tâm, sinh lý, nhưng là vấn đề sâu xa hơn nhiều: vấn đề hoạt động của ân sủng trong đời sống kết hợp.
Vậy, bạn cần phải sống mật thiết với Chúa Giêsu Thánh Thể bằng việc yêu mến Thánh lễ. Ngày nào chúng ta không tham dự thánh lễ được, chúng ta vẫn nghĩ đến Người liên lỉ, ý thức sống kết hợp với Người, và xin Người ngự vào tâm hồn chúng ta cách thiêng liêng (gọi là rước lễ thiêng liêng) đó là cầu nguyện.
4. Cầu Nguyện Là Gặp Gỡ Đức Kitô Qua Lời Chúa:
Tại sao ta có thể gặp gở Đức Kitô qua Lời Chúa?
Có một điều rất quan trọng mà rất nhiều người Kitô hữu chúng ta không biết, đó là: LỜI CHÚA LÀ CHÍNH CHÚA, chúng ta tìm thấy chân lý này trong Kinh thánh, đặc biệt trong những lời đầu tiên của Phúc âm theo Thánh Gioan: “Lúc khởi nguyên đã có Ngôi Lời, và Lời ở nơi Thiên Chúa, và lời là Thiên Chúa (Tiếng Anh: “In the beginning was God, the word was with God anh the Word was God”).
Mệnh đề cuối cùng quan trọng nhất: “Lời là Thiên Chúa”, nghĩa là lời Chúa là chính Chúa. Vậy mỗi khi chúng ta đón nhận vào trí khôn và trong linh hồn chúng ta, chúng ta đón nhận chính Chúa vào trong con người chúng ta: Ngôi Lời đã hoá thành một thân xác, và nhập vào trong thân thể chúng ta, gọi là nhập thể, và qua việc nhập thể vào trong thân xác của chúng ta, Ngôi Lời nhập thể vào trong toàn thân thể con người chúng ta. Trong các ngày cổ vũ ơn Gọi (Vacation Day), các Linh mục thường nói rằng: “Nếu các bạn có quên hết tất cả những gì tôi nói, xin các bạn đừng quên điều này; Lời Chúa là chính Chúa. Đón nhận Lời Chúa là đón nhận chính Chúa. Như Thế, chúng ta có thể gặp gỡ Chúa, tiếp xúc với Chúa và sống kết hợp với Chúa bất kỳ lúc nào. Và đó là đời sống cầu nguyện…”
Giáo Hội dạy chúng ta rằng, dù chỉ rước một mẩu Mình Thánh Chúa nhỏ (miễn là mắt thường có thể nhìn thấy được), là ta đã rước toàn thể Chúa Giêsu rồi. Tương tự, bất kỳ một cầu lời Chúa nào ta đón nhận, là ta đón nhận toàn thể Ngội Lời rồi.
Thường chúng ta gặp gỡ và đón rước Chúa Giêsu trong bí tích Thánh Thể một ngày chỉ có một lần, hay tối đa là hai lần, nhưng chúng ta có thể gặp gỡ và đón rước Chúa Giêsu qua việc đón rước Chúa nhiều lần trong ngày. Trong ý nghĩa này, Lời Chúa bổ túc cho bí tích Thánh Thể, giúp cho bí tích này được nối dài trong cuộc sống, nghĩa là giúp ta tiếp tục sống tâm tình hiến dâng đời sống chúng ta cho Thiên Chúa trong Đức Giêsu, nói cách khác, là giúp ta cầu nguyện trong chiều kích sâu xa nhất của nó.
Để hiểu điều này cách sâu xa hơn, chúng ta cần nhìn vào ánh sáng của Mẹ Maria, trước hết vối biến cố nhập thể: Con người đầu tiên trần gian này đã “rước lễ” chính là Mẹ Maria: khi Mẹ thưa tiếng “Xin Vâng” Ngôi Lời liền nhập thể trong lòng dạ của Mẹ. Dâng lễ và rước lễ là chấp nhận việc nhập thể cảu Con Thiên Chúa, Ngôi Lời Hằng Sống trong tâm hồn và thân xác của mình. Trong giây phút truyền tin này, Mẹ đã rước lấy chính Máu Thịt, chính thân xác của Chúa Giêsu, để từng lời cầu nguyện cảu Mẹ trở thành từng lời cầu nguyện của Chúa Giêsu. Rước lấy Chúa hay cưu mang Chúa Giêsu đồng nghĩa với nhau. Đức Giáo Hoàng nói: “Mẹ Maria đã cưu mang Chúa Giêsu một cách thiêng liêng trước khi cưu mang Chúa Giêsu một cách thể lý”. Tại sao? Vì Mẹ đã không ngừng đón nhận Lời Chúa vào trong tâm hồn của Mẹ (như đã nói trên, đón nhận Lời Chúa là đón nhận chính Chúa Giêsu) Lời đó, Mẹ trở nên mẫu gương cho việc đón nhận Lời Chúa, và Mẹ dạy cho chúng ta cách sống thinh lặng nội tâm để lắng nghe tiếng Chúa qua việc đón nhận lời của Người.
5. Cầu Nguyện Là Sống Kết Hợp Đặc Biệt Với Thiên Chúa.
Trước hết, chúng ta phải hiểu sống kết hiệp với Thiên Chúa là gì. Sống kết hợp với Thiên Chúa là nên một với Chúa là Chúa sống trong ta và ta sống trong Chúa; là ta nên một với Chúa; là Chúa hoạt động trong ta. Thực ra thay vì nói, “Chúa kết hợp với ta”: Chúa yêu chúng ta say nồng bằng một tình yêu mãnh liệt, mạnh hơn sự chết. Nên, lúc nào Người cũng “chực sẵn” bên chúng ta, để “hở cơ” là Người ôm choàng lấy chúng ta vào trong trái tim của Người. Nói cách khác, khi ta chưa kịp ôm choàng lấy Người, Người đã ôm choàng lấy chúng ta; khi ta chưa kịp sống với Người, Người đã sống với chúng ta; khi ta chưa kịp kết hiệp với Người, Người đã kết hiệp với ta. Cũng vậy, khi ta chưa kịp nói chuyện với Người, Người đã nói chuyện với ta. Nếu cầu nguyện là một cuộc nói chuyện giữa ta với người, Người đã nói với chúng ta trước; Người luôn đi bước trước mọi sự, bở vì, “không phải chúng ta yêu mến Thiên Chúa trước, nhưng Người đã yêu thương chúng ta trước”.
Vậy việc của chúng ta là hãy để Chúa đến với chúng ta và hoạt động trong chúng ta, và ngay cả nói trong chúng ta như Thánh Phaolô nói: “Thánh Thần cầu nguyện trong chúng ta bằng những tiếng than khôn tả”. Như thế, Thiên Chúa là vai chính trong việc cầu nguyện này, con người chỉ là vai phụ, là “người ăn theo” trong việc cầu nguyện. Nếu chúng ta bày tỏ lên Người những ước nguyện và mọi sự trong đời sống chúng ta, điều đó cần thiết, nhưng phần chính đó là sự hiện diện sống động của Người trong chúng ta. Ở đây chúng ta hiểu lý do tại sao Thánh lễ là cao điểm cảu lời cầu nguyện, vì Chúa Giêsu Thánh Thể sống động trong chúng ta, vì ta nên một với Chúa Giêsu Thánh Thể, để nhờ Người, với Người và trong Người, chúng ta tác động tình yêu của Chúa Thánh Thần, ngõ hầu chúng ta được Thần Khí cầu thay nguyện giúp chúng ta bằng những tiếng rân siết khôn tả. (Rm 8.26). Thứ đến, muốn cho lời cầu nguyện của chúng ta ở chiều kích sâu xa nhất, chúng ta phải gặp gỡ Thiên Chúa trong Thánh Kinh, vì Lời Chúa là lời của Thần Khí.
Tóm lại, mục đích đặc biệt của lời cầu nguyện của chúng ta là để nghe được tiếng Chúa nói cho ơn gọi mình, và để đáp trả tiếng gọi đó với Thiên Chúa. Bước cuối cùng trong vấn đề này là ta thưa tiếng “Lạy Chúa, xin hãy sai con!” hoặc “Lạy Chúa; này con xin đến để thực thi ý Chúa”. Chính những tiếng thưa này, Chúa Thánh Thần sẽ dạy chúng ta, hơn thế nữa, sẽ “cầu thay chúng ta”, khi Người sống trong sâu thẳm linh hồn chúng ta. Việc của chúng ta là hãy đón nhận Người, hãy để Người sống trong chúng ta.
Trong chương sau, chúng ta sẽ bàn về việc sống Lời Chúa thế nào, để qua đó, chúng ta có thể tiến sâu hơn vào đời sống cầu nguyện qua đó việc đón nhận Lời Chúa.
Điều thực hành quan trọng cho bản thân là cầndành thời giờ cho việc cầu nguyện riêng với Chúa, đón nhận Lời Chúa, để trong tình trạng sống đón nhận Lời Chúa này, bạn có thể nghe được chỉ thị của Ngài cho cuộc đời bạn.
|
|