|  | 
 TÔNG ĐỒ TRONG GIA ĐÌNHGia đình em Cécilia cư ngụ ở mạn Bắc Ý, trong một xóm lao động nghèo nàn. Từ sáng sớm, ba em là một công nhân phải đến sở làm việc và mãi tới 8,9 giờ tối mới về tới nhà. Vì thế, chẳng mấy khi Cécilia gặp được ba. Còn mẹ thì lo việc nội trợ và làm việc phụ để kiếm chút ít thêm vô ngân quỹ gia đình. Bà rất bác ái, đạo đức. Tuy kinh tế của gia đình chẳng sung túc gì nhưng có gì bà đều san sẻ ngay cho lối xóm. Ai đau ốm, bà biếu thuốc men, áo quần kẻ rách rưới, bà bỏ giờ khâu vá hộ, nhà nào có nhu cầu bà đem hết khả năng giúp đỡ. Cả làng xóm ai cũng quý mến bà, tấm tắc khen bà là người hiền lành phúc hậu.
 Em bé Cécilia mới được 6 tuổi đầu mà đi học cấp 1, em rất hãnh diện về mẹ và cảm thấy mình sống trong một gia đình hạnh phúc được mẹ yêu quý mến thương.
 Từ hai năm nay ở trường học của giáo xứ, em Cécilia được huấn luyện sống Lời Chúa, nhìn thấy Chúa Giêsu bị bỏ rơi trong những người bị áp bức, đau khổ. Em rất ngoan và thường hay chía sẻ kinh nghiệm sống với các bạn.
 Một hôm thật bất ngờ như gáo nước lạnh tạt vào mặt một đứa bạn nói "Này Cécilia mẹ mày thực tốt nhưng khốn khổ vô cùng"
 - Sao thế?
 -Mày đừng tưởng gia đình mày hạnh phúc, vì bố mày đêm nào về đến nhà cũng say sưa be bét. Ông đánh đập chửi mắng mẹ mày, hàng xóm nhà nào cũng nghe mày không tin thì cứ rình thử xem!
 Câu nói đó như sét đánh vào tai Cécilía ...bao nhiêu giấc mơ xinh đẹp về gia đình phút chốc tan tành sụp đổ. Tất cả hãnh diện trở thành tủi nhục. Quá xấu hổ với bạn, Cécilia đành cúi mặt làm thinh.
 Tối hôm ấy, mẹ Cécilía cho em ăn cơm sớm để em có thời giờ học bài, rồi bà đưa em lên gác. Xong kinh tối, bà ôm hôn con, đắp chăn cho con rồi nhè nhẹ xuống nhà làm việc đợi chồng về ăn cơm cùng một thể.
 Nhưng đêm hôm ấy Cécilia chẳng tài nào ngủ được, em quyết không ngủ để xem câu chuyện các bạn nói hồi chiều có đúng không. Em cứ trằn trọc thao thức cho đến khi tiếng chuông gọi cửa vang lên. Cécilia nghe rõ tiếng mẹ ra mở cửa. Vứt chăn cách mau lẹ, em rón rén bước nhẹ từng bước đi xuống thang gác, nép kỹ sau bức màn và hồi hộp theo dõi...
 Một cảnh tượng hãi hùng đang diễn ra trước mặt Cécilia: ba em đầu bù tóc rối, hơi thở rặc toàn mùi rượu. Ông ném mạnh mũ và áo xống xuống nền nhà, bà mẹ dịu dàng thu nhặt cất vào tủ, vui vẻ dọn bàn mời chồng ăn tối. Đôi mắt ông đỏ ngầu, ông trợn trừng nhìn bà rồi chê tới chê lui, rồi tuôn ra hằng loạt lời mắng chửi như điên. Bà mẹ cúi mặt làm thinh, vừa ăn vừa khóc. Lát sau, ông lùa nguyên cả mâm cơm xuống nền nhà, chén bát vỡ tan tành, đồ ăn chảy lênh láng ....Cũng chưa vừa ý, ông còn tặng vợ những cú đá tàn nhẫn ...
 Sau bức màn, Cécilia chết lịm. Em thầm thì "Thôi đúng rồi, tụi bạn đâu có nói oan....cả lối xóm đều biết cả ....nhục nhã quá!"
 Gượng mình đứng dậy , Cécilia rón rén lên gác.
 Hôm sau bi kịch ấy lại tái diễn trước mắt Cécilia ...Tuy thế sáng nào Cécilia thấy mẹ cũng vui tươi, nén lòng lao vào công việc phục vụ đàn con nhỏ. Riêng Cécilia thì tâm thần bấn loạn lòng đã đau xót. Em suy nghĩ, cầu nguyện, nhớ lại lời Chúa và thương mến mẹ vô cùng, thấy bà tuy đau khổ vì chồng nhưng vẫn một mực thương yêu trọng kính. Chúa Giêsu đang bị bỏ rơi trong ba trong mẹ, Cécilia xác tín được điều đó. Em băn khoăn suy nghĩ hoài, nhưng chẳng biết làm sao. Cuối cùng Chúa soi sáng cho em một diệu kế rất hay.
 Từ đó tối nào Cécilia cũng nằm thức đợi ba về. Vừa nghe tiếng chuông, em liền ra cổng đón ba, cất áo mũ cho ba. Vừa kéo ghế cho ba ngồi, em quay sang giúp mẹ dọn bàn. Trong suốt bữa ăn, em cứ ngồi kế bên ba, ríu rít kể những chuyện vui ở trường, hỏi thăm ba công việc ở sở . Thoạt đầu ba em rất lấy làm lạ, càu nhàu khó chịu, nhưng dần dần cũng đành chịu thua con, thấy trong lòng cũng vui vui...Nhiều lúc Cécilia đứng giữa nhà hát cho ba nghe các bài hát ở trường em, ông thích thú lắm. Bầu khí gia đình ngày càng nhẹ nhàng, dễ chịu. Mỗi lần ông bảo: "Cécilia đi ngủ đi, để sớm mai còn dậy sớm đến trường". Cécilia đều nũng nịu: "Con thương ba nhọc mệt suốt ngày con muốn ngồi mãi với ba". Tuy vẫn còn ngà ngà say ông cũng lấy làm cảm động vì câu nói đơn sơ của con, đoạn choàng tay ôm hôn con một cách âu yếm.
 Ba tháng trôi qua, bi kịch ngày xưa đã lui vào dĩ vãng. Một hôm như thường lệ, ba Cécilia bảo: "Đi ngủ đi, mai còn dậy sớm đến trường mà con!" Cécilia âu yếm ôm choàng lấy ba và nói: "Ba ơi, ba biết tại sao con không đi ngủ không?"- "Ba chẳng biết. Con thức vớ vẩn làm chi cho hại sức khỏe"- "Không đâu ba ạ, Nếu ba má thương con, ba má cho phép con nói nhé. Mà đừng mắng con" - "Ừ ,nói đi ba má nghe thử".
 Cécilia đánh bạo thuật lại cách đơn sơ em đã xúc động và tủi nhục làm sao trước câu nói của bạn bè và hằng đêm sau bức màn che em đã chứng kiến tất cả...Cécilia thú thực là em thương ba má lắm. Em thấy Chúa Giêsu bị bỏ rơi trong ba trong má, vì thế em muốn mang Chúa đến cho ba má, yêu thương người đang bị bỏ rơi trong ba má ...
 Càng nghe, hai ông bà càng cảm xúc, họ mừng mừng tủi tủi, không ngờ con bé khôn ngoan đạo đức như vậy. Ba má Cécilia ôm siết lấy con nghẹn ngào nhìn nhau... Lát sau ba Cécilia mới thốt lên lời: "Từ nay con phải đi ngủ sớm nghe không? Ba hứa với con: ba má sẽ hòa thuận, thương yêu nhau. Ba má cũng sẽ tìm hiểu và sống lời Chúa như con. Ba má thương yêu con lắm!"
 Phương tiện độc nhất để biến đổi tâm hồn bạn mình là chấp nhận bạn như thuở ban đầu, vì được yêu thương là điều kiện cần thiết để biến đổi
 Chúa đã cho con một người bạn thân yêu và những đứa con xinh xắn, trong sáng để nâng đỡ nhau nên thánh, con đã làm gì?
 Nguồn: Ngọn nến nhỏ
 
 ÔNG KHỔNG LỒ VÀ EM BÉ TÍ HON
 Ngày xửa ngày xưa, có một ông khổng lồ. Ông có một tòa nhà lớn bao quanh  là một khu vườn rộng với cỏ hoa bốn mùa tươi tốt. Đặc biệt là những cây  đào mùa xuân hoa nở trắng, mùa thu trái chín hồng. Từng đàn chim nhỏ  tíu tít bay về líu lo những khúc hát thanh bình. Cứ mỗi chiều tan học,  các em nhỏ lại rủ nhau đến khu vườn để vui đùa, tung tăng chạy nhảy.
 Thế rồi một hôm, ông khổng lồ có việc phải đi vắng lâu, khi về, ông bắt  gặp lũ trẻ nghịch ngợm đu mình trên cành đào ở giữa vườn làm gãy mất một  cành có nhiều nụ nhất. Tiếc quá, ông nổi giận hét lên một tiếng kinh  khủng, làm các em hoảng sợ bỏ chạy. Ông lại tự tay xây một bức tường cao  vây cả khu vườn lại, bên ngoài ông viết thêm mấy chữ thật to: CẤM VÀO !  Từ đó, các em nhỏ không còn dám bén mảng đến chơi ở khu vườn xinh đẹp  ấy nữa...
 Mùa thu, mùa đông, rồi mùa xuân nối gót, khắp nơi trăm hoa đua nở, chim  hót líu lo, chỉ trừ có cảnh vườn ở đây là mùa đông vẫn ngự trị, dứt  khoát không chịu ra đi. Thiếu những bóng dáng dễ thương, thiếu tiếng nói  cười, thiếu cả những bước chân tung tăng của các trẻ thơ, hoa đào đã  không chịu nở, đàn chim đã không chịu bay về.
 Bên khuôn cửa sổ, ông khổng lồ ngồi co ro nhìn ra khu vườn giá lạnh  hoang vắng, ông chép miệng: “Sao mùa xuân lại không thấy đến đây nhỉ ?”  Quả thật, mùa xuân đã không đến, mùa hè cũng đi vắng, và mùa thu thì chỉ  chịu đến thăm các vùng quanh đây. Ở đó, trái cây đã chín mọng đỏ, còn  nơi đây thì cành đào vẫn tuyết trắng trơ trụi !
 Một buổi sáng, bỗng ông khổng lồ giật mình thức giấc vì có tiếng chim  hót vui tươi bên cửa sổ khiến ông lặng cả người. Lâu lắm rồi, ông đã  không còn được nghe những khúc hát của loài chim. Ồ, mà hình như đâu đây  lại còn có một mùi hương xuân thơm ngát. Ông bất giác nhìn ra vườn. Ô  kìa, từ một lõ nhỏ vỡ ra ở chân tường, từng em nhỏ đang chui vào khu  vườn, mắt lấm lét đề phòng. Thế rồi, yên tâm rằng ông khổng lồ không có  mặt, chúng bắt đầu trèo lên ngồi vắt vẻo trên các cành đào, làm cho  tuyết rơi xuống từng mảng lớn...
 Thật không ngờ, những chồi non liền nhú ra, nụ liền nở hoa, hoa liền kết  trái, tất cả đều nhanh như một phép lạ thần kỳ. Ở một góc vườn, lại có  một em bé tí hon đang cố nhón chân trèo lên một cành đào thấp nhất mãi  mà không được, cậu đành đứng khóc thút thít một mình. Lòng ông khổng lồ  bấy lâu nay đã khép kín giá lạnh như băng tuyết, giờ đây, trước cảnh vật  rộn ràng, và nhất là trước hình dáng bé nhỏ dễ thương ấy, tâm hồn ông  như ấm lại và mở toang bao dung. Ông đã hiểu vì sao mùa xuân chẳng chịu  đến thăm khu vườn của ông.
 Vừa ân hận vừa sung sướng, ông khổng lồ mở bung cửa nhà, chạy ào ra vườn  làm cho lũ trẻ kinh hoàng ù té chạy nấp vào các gốc cây, hồi hộp chờ  đợi một cơn thịnh nộ. Tức thì, mùa đông quay trở lại ngay, tuyết gió lại  vi vu, các bông hoa và chồi non co mình lại. Chỉ riêng có em bé tí hon ở  giữa vườn là vẫn đứng đó, mắt nhòa lệ vì tủi thân.
 Ông khổng lồ nhẹ bước tới, bế xốc em bé rồi nhẹ nhàng nâng cho em ngồi  vắt vẻo lên một cành đào. Tức thì hoa lại nở rộ, chim lại hót vang. Em  bé sung sướng vòng đôi tay nhỏ bé ôm lấy khuôn mặt ông khổng lồ ngang  tầm mặt của em mà hôn nhẹ lên đôi má già nua đang ràn rụa nước mắt vì  xúc động. Các em bé chung quanh thấy vậy thì lại rủ nhau ùa đến, mang  theo của mùa xuân vui tươi rộn rã...
 Ông khổng lồ giang rộng tay, dịu dàng tuyên bố: “Các cháu ơi, từ nay khu  vườn này sẽ là của các cháu mãi mãi !” Bức tường cao bị chính tay ông  phá đổ trong phút chốc. Mọi người qua lại đều ngạc nhiên khi thấy một  ông khổng lồ đang đùa vui hồn nhiên với một bầy trẻ tí hon ngay giữa khu  vườn có hoa đào nở ra trắng xóa...
 Từ đó, chiều nào các em học xong ở trường, cũng vội chạy a đến vây quanh  ông khổng lồ vui tính. Chợt một hôm, ông chú ý hỏi thăm lũ trẻ về em bé  mà ông đã bồng lên dạo nọ, các em đều trả lời không biết, mà cũng chẳng  thấy em đến chơi một lần nào nữa...
 Năm tháng dần trôi qua, em bé tí hon dễ thương ấy vẫn bặt tăm, còn ông  khổng lồ thì già hẳn đi, râu tóc bạc phơ. Khi ngồi kể truyện cổ tích cho  lũ trẻ, ông vẫn không quên nhắc tới cậu bé lạ lùng nọ...
 Thế rồi, vào một buổi sáng cuối đông, ông khổng lồ lại ngồi nhìn xem  cảnh khu vườn qua khung cửa sổ. Bỗng, ông mở to đôi mắt ngạc nhiên, vì ở  chính giữa vườn, riêng mình cây đào đã sớm nở hoa xanh lá một cách kỳ  diệu. Và ông đã trông thấy em bé tí hon mà ông hằng thương nhớ đang đứng  dưới gốc cây, cố vói lên cành đào thấp nhất y như năm nào.
 Ông khổng lồ mừng rỡ đến bật khóc, quên cả tuổi già, chạy vội ra, bế xốc  em lên. Bỗng, ông cũng chợt nhìn thấy nơi lòng đôi bàn tay nhỏ nhắn của  em có hai vết thương tròn còn rươi rướm máu, lại còn hai vết thương ở  hai bàn chân tí hon của em nữa ! Bàn tay ông đang đỡ lấy bên hông em  cũng thấy máu thắm đang nhỏ ra từng giọt, từng giọt. Ông vừa giận dữ vừa  xót xa kêu lên: “Sao lại thế này ? Ai đã làm cho cháu bé của ta bị  thương như thế này ? Ai ? Ai vậy cháu ? Nói mau cho ông biết đi !”
 Em bé nhìn vào đôi mắt trợn to của ông khổng lồ một lúc rồi dịu dàng  nói: “Ông ơi, đó chính là những VẾT THƯƠNG DO TÌNH YÊU đã gây nên ông ạ  !” Ông khổng lồ vụng về quỳ gối xuống tròn xoe mắt hỏi em: “Cháu bé ơi,  thế cháu là Ai vậy ?” Em bé không đáp, chỉ mỉm cười hiền hòa.
 Mãi một lúc sau, em mới thỏ thẻ: “Ông ơi, ông cho phép cháu được chơi  trong khu vườn của ông một lần này nữa thôi nhé. Ngày mai, cháu đã phải  về Nhà của Cha cháu. Ở Nhà cháu cũng có một khu vườn đẹp lắm. Có dịp,  cháu sẽ mời ông lên chơi Nhà cháu để đáp lễ. Cháu tin rằng ông sẽ thấy  hạnh phúc, và ông sẽ ở lại mãi mãi trong khu vườn Nhà cháu. Ông nhận lời  mời của cháu, ông nhé !”
 Và buổi chiều hôm sau, khi mùa đông vừa kịp nhường bước cho xuân đến,  khi tan học về, các em nhỏ lại ghé chơi khu vườn như thường lệ thì thấy  ông khổng lồ đã ngủ yên nghỉ vĩnh viễn ngay dưới gốc cây đào. Đôi môi  ông tươi thắm một nụ cười như đang say ngủ trong một giấc mơ tuyệt vời.  Hoa đào nở sớm đã rụng xuống phủ lên trên thân mình ông và cả một vùng  chung quanh trắng xóa...
 Phóng tác theo một truyện ngắn
 của văn hào OSCAR WILDE.
 Nguồn Mẹ Mằng Cứu Giúp
 ________________________________________
 57 xu
 Một cô bé đang đứng thổn thức bên cạnh một nhà thờ nhỏ sau khi đã chạy  vòng vòng mà không vào được bên trong vì “nhà thờ chật cứng”.
 “Con không vào được lớp học Chủ Nhật” (Sunday School: lớp học mà nhà thờ  thường mở vào ngày chủ nhật để dạy giáo lý và chữ cho trẻ em là chính  nhà thờ), cô bé nức nở nói với vị linh mục vừa đi tới. Nhìn bộ dạng tiều  tụy, nhếch nhác của cô bé, vị linh mục hiểu ngay ra nguyên do, và cầm  tay cô bé dẫn vào trong, tìm cho cô một chỗ trong lớp học.
 Đêm hôm đó, cô bé lên giường ngủ mà đầu chỉ nghĩ tới những đứa trẻ không  có chỗ để thể hiện lòng tôn kính đối với Chúa. Khoảng 2 năm sau đó, cô  bé đã chết trong một chung cư tồi tàn. Cha mẹ của cô bé gọi điện cho vị  linh mục - người đã trở nên rất thân thiết với cô bé, đến để chủ trì  buổi lễ tang.
 Khi di chuyển thi hài của cô bé nghèo, người ta đã tìm thấy một chiếc ví  rách nát và bẩn thỉu tựa như được moi ra từ đống rác, trong đó có 57 xu  và một tờ giấy xé nham nhở viết trên đó vài dòng chữ nghoệch ngoạc của  đứa trẻ: “Để giúp đỡ xây dựng một nhà thờ lớn hơn cho nhiều đứa trẻ có  thể đến Lớp học ngày Chủ nhật”. Đó là kết quả trong 2 năm trời dành dụm  với cả tấm lòng hy sinh không chút vụ lợi của cô bé. Khi đọc những dòng  chữ này, vị linh mục đã không thể cầm được nước mắt.
 Mang theo mảnh giấy và chiếc ví rách nát trong những buổi lễ, vị linh  mục kể cho mọi người câu chuyện về tấm lòng hy sinh cao cả của đứa bé.  Ông đã bỏ ra rất nhiều công sức để kêu gọi, quyên góp tiền xây dựng một  nhà thờ rộng hơn. Nhưng câu chuyện này không chỉ dừng lại ở đó.
 Một tờ báo có uy tín đăng câu chuyện về cô bé, và có một nhà kinh doanh  bất động sản đã đọc được nó. Ông ta đề nghị nhượng bán cho nhà thờ một  mảnh đất rộng, mà giá trị hồi đó lên tới nhiều ngàn đô la, với giá chỉ  có… 57 xu. Các tín đồ đã tổ chức một đợt quyên góp quy mô rộng và lớn  chưa từng có, chỉ chưa đầy 5 năm số tiền đã lên tới 250.000 đô la - một  số tiền rất lớn thời bấy giờ (cách đây gần một thế kỷ). Tấm lòng nhân  hậu cao cả của cô bé đã được đền đáp một cách xứng đáng.
 Nếu có dịp qua thành phố Philadelphia, mời bạn ghé thăm Nhà thờ Temple  Baptist (Nhà thờ Thánh rửa tội) với sức chứa 3.300 người; và trường đại  học Temple, nơi mà hàng trăm sinh viên đang theo học. Và bạn cũng nên  ghé thăm Bệnh viện Good Samaritan (Bệnh viện hội bác ái) cùng với Trường  học ngày Chủ nhật, nơi dành cho hàng trăm đứa trẻ tham dự Lớp học ngày  Chủ nhật, và sẽ không còn đứa trẻ nào trong vùng phải đứng bên ngoài vào  ngày chủ nhật nữa.
 Trong một căn phòng của toà nhà, bạn có thể tìm thấy một tấm hình với  khuôn mặt dễ thương của cô bé gái, người với 57 xu và sự hy sinh của  mình, đã làm nên một câu chuyện thần thoại.
 Ngay bên cạnh đó, tấm hình của vị linh mục - Dr.Russell H.Conwell, tác giả của cuốn sách “Cánh đồng Kim cương”.
 Đó là một câu chuyện có thật, hoàn toàn thật, minh chứng cho những gì mà  một tâm hồn cao thượng và tấm lòng hy sinh cao cả có thể làm được, chỉ  với 57 xu.
 (Quickinspirations)
 Phạm Minh
 Nguồn: Ngọn nến nhỏ
 ________________________________________
 Ông Noel không mặc đồ đỏ
 Hai bố con lái xe xuống khu đô thị để mua sắm. Cô bé học lớp 4 hỏi bố:
 - Nhiều bạn trong trường nói không có Ông Noel. Các bạn nói con là ngốc,  khi tin rằng ông có thật, nhưng con tin vào những gì bố bảo với con,  phải không bố?
 Xe ghé vào bên đường tắt máy. Cô con gái bé bỏng vẫn đang ngổn ngang bao suy nghĩ.
 - Các bạn ở trường đã sai, con yêu ạ!! Ông Noel là có thật. Nhưng bố cần  kể cho con nghe thêm về Ông Noel. Bố nghĩ con đã đủ lớn để hiểu những  gì bố sẽ chia sẻ với con (người cha trìu mến nhìn con)
 " Ngày xưa có một người đàn ông đi khắp thế giới, thưởng quà cho những  đứa trẻ trên đường ông đi qua. Ông được biết đến ở nhiều nơi với nhiều  tên gọi khác nhau, nhưng tình thương ở trong tim ông thì như nhau, dù  đến bất kỳ đâu. Ông chính là tâm hồn yêu thương tuyệt đối và mong muốn  chia sẻ tình yêu đó, bằng cách tặng quà với cả con tim của mình. Khi con  đến độ tuổi nào đó, Ong Noel thật sự không hẳn phải là người vào nhà  bằng ống khói trong đêm, trước ngày lễ Giáng Sinh.
 Tinh thần và cuộc sống thật sự của ông già thần thoại đáng yêu này mãi  mãi nằm trong tim của con, tim của bố, tim của mẹ cũng như tim của tất  cả những người tin vào việc mang lại niềm vui cho người khác. Tinh thần  thật sự của ông Noel là những gì con mang tặng, thay vì những gì con  nhận được.
 Khi con nhận thức được điều này và khi nó trở thành một phần trong con,  Giáng Sinh sẽ trở nên thú vị hơn và huyền ảo hơn. Con có hiểu những gì  bố nói không? "
 Cô bé nhìn hàng cây phía trước. Cô sợ nhìn vào bố, người từng bảo với cô  rằng Ông Noel có thật. Cô muốn tin như cô đã tin hồi năm ngoái rằng Ông  Noel là một ông già vui tính, to béo, mặc đồ đỏ. Cô không muốn phải  hiểu khác đi.
 - " Nhìn bố này"- người bố gọi và cô bé quay sang nhìn ông.
 Người bố khóc, những giọt nước mắt sung sướng. Khuôn mặt ông ngời sáng  bằng ánh sánh của cả giãi Ngân hà và cô bé như thấy trong mắt ông, đôi  mắt của Ông Noel. Ông Noel thật sự, người đã bỏ nhiều thời gian chọn lựa  những món quà đặc biệt, mà cô mong ước trong những mùa Giáng Sinh đã  qua, kể từ khi cô có mặt trên đời này. Ông Noel đã dùng món bánh mì mà  cô đã bỏ công trang trí, cũng như đã uống cốc sữa nóng do chính tay cô  pha. Cô đã nhận ra niềm hạnh phúc, sự chia sẻ, tình thương. Người bố ôm  ghì con trong vòng tay ấm áp của mình và cứ ôm như thế rất lâu. Cả hai  đều khóc.
 - " Giờ thì con đã thuộc về một nhóm người đặc biệt. Kể từ bây giờ con  sẽ được chia sẻ niềm vui Giáng Sinh mỗi ngày của năm chứ không chỉ một  ngày trong năm. Từ giờ, Ông Noel đã sống trong tâm hồn con. Đây là điều  quan trọng nhất xảy ra với con, trong cuộc đời mình. Vì bây giờ, con đã  hiểu rằng Ông Noel không thể nào tồn tại, nếu không có những người như  con và bố, những người khiến ông được sống mãi. Con có thể chu toàn việc  này được không?
 Tim cô bé muốn vỡ ra vì hạnh phúc. Cô đáp:
 -" Thưa bố, con muốn ông sống mãi trong tim con cũng như ông đã sống  trong tim bố. Con yêu bố. Bố là Ông Noel tuyệt vời nhất trên thế giới  này."
 Trích: Ngôi Nhà Hạnh Phúc
 ________________________________________
 
 THẰNG QUỶ LÀM DẤU THÁNH GIÁ
 Valentia mồ côi lúc mới lên 5 , phải ở với mẹ tại một khu lao động nghèo  khổ . Ngày ngày sau Thánh lễ , cậu phải vào các tiệm ăn để đánh giầy  cho khách .Mỗi lần khách trả tiền , cậu đều làm dấu Thánh Gía cám ơn  Chúa . Tụi bạn nom thấy thế nhiều lần to nhỏ với nhau "Gạo thì không lo,  mà lo giữ đạo" Valentia vẫn cứ hiên ngang giữ hình thức cầu nguyện đơn  sơ ấy.
 Năm 17 tuổi , cậu được ban văn nghệ khu phố cho đóng vai thằng quỷ. Màn  đầu vừa dứt, khán giả vỗ tay hoan nghêng nhiệt liệt. Sang màn thứ hai,  trời đột nhiên đỗ mưa, sấm sét nổi lên ầm ầm. Như bao nhiêu lần trước, "  thằng quỷ trên sân khấu quên mất mình đang đóng kịch, vội quỳ gối làm  dấu Thánh giá. Khán giả cười rồ lên, tưởng thằng quỷ làm hề, không ngờ  Valentia cầu nguyện thật !"
 Sau đêm ấy, mọi người trong khu xóm hiểu được hoàn cảnh của cậu, họ  chung nhau quyên tiền để giúp Valentia ăn học. Đến sau, Valentia đỗ tiến  sĩ lúc mới 30 tuổi.
 Con hãy cầu nguyện luôn luôn bất cứ ở đâu . Chúa Giê su đã nói:"Hãy cầu nguyện không ngừng"
 
 ___________
 NẾU ĐIỀU ĐÓ CÓ ÍCH CHO PHẦN RỖI CỦA CON
 Xưa có một người mù lúc nào cũng kết thúc lời cầu nguyện bằng câu "Nếu điều đó có ích cho phần rỗi của con"
 Một hôm, người ta dẫn ông đến mồ của thánh Thomas thành Cantobery để xin  Thánh nhân làm phép lạ chữa lành đôi mắt. Ông được nhận lời: đôi mắt  vụt sáng lên ngay, Nhưng sau những giây phút vui mừng sung sướng, ông  chợt nhớ mình quên kết thúc lời cầu nguyện bằng câu thường lệ " Nếu điều  đó có lợi ích cho phần rỗi của con" nên ông vội vàng trở lại trước phần  mộ của thánh Thomas xin được hóa mù trở lại nếu điều đó có ích cho phần  rỗi của ông hơn là được sáng mắt;
 Đôi mắt ông lại hóa nên mù như trước, nhưng đời ông từ đó nên thánh thiện.
 ST
 ________________________________________
 Sỉ nhục con cái - chuyện không nhỏ
 Vì bất lực và nóng giận, không ít bậc cha mẹ tuôn ra những lời nhục mạ,  xúc phạm con cái. Họ tưởng như vậy là đang răn dạy con, song những lời  độc địa, chua cay ấy có sức phá hoại ghê gớm, còn hơn cả đòn roi.
 Một em gái 15 tuổi viết: “Em không hiểu sao mẹ lại có thể nói với em  những lời cay độc đến thế. Giá em có lỗi, mẹ cứ đánh, em còn đỡ thấy đau  lòng hơn. Những lời xỉ vả của mẹ khiến em cảm thấy mình là đứa ngu đần,  vô tích sự chẳng làm được gì, chỉ làm khổ bố mẹ. Sau những lời chửi  bới, em không thể tập trung vào học tập được nữa. Có lúc em nghĩ có khi  mình chết đi, chắc bố mẹ mừng lắm... Sau này có con, em sẽ không đối xử  với nó như bố mẹ đối xử với em!”.
 Cũng chỉ vì không đỗ đại học, cô bé Thu ở Hưng Yên bị cha mẹ mắng nhiếc  rằng: “Nhục nhã quá, cũng cơm ấy, gạo ấy, con người ta thi đâu đỗ đấy.  Đằng này chỉ giỏi đua đòi, ăn diện. Không biết chúng tao còn dám ngẩng  mặt lên với ai được nữa”. Xấu hổ, buồn chán, quẫn trí, cô bé đã dại dột  uống thuốc ngủ tự tử. May mà gia đình kịp phát hiện ra, nếu không, chẳng  biết đến bao giờ họ mới thôi ân hận về sự quá lời của mình.
 Còn Trung, 16 tuổi, là một học sinh trường giáo dưỡng Thanh Trì, Hà Nội.  Do bỏ nhà đi và có những hành vi phạm pháp nên em đã được đưa vào  trường. Trung tâm sự: "Hết thời hạn học tập, cháu xin ở lại đây hoặc đi  đâu tiếp thì đi chứ dứt khoát không về nhà. Cháu không thích bị rủa là  đồ ăn hại!".
 Tại sao bố mẹ sỉ nhục con?
 Không hiểu biết: Nói rằng cha mẹ sỉ nhục, nhiếc mắng con cái vì họ không  yêu con là không đúng. Trong khi nói ra những lời cay độc, họ vẫn luôn  nghĩ rằng có thế trẻ mới thấy và sửa chữa khuyết điểm.
 Bất lực trong giáo dục: Khi con có lỗi, cha mẹ thường dọa nạt, trừng  phạt bằng đòn roi. Thấy không còn hiệu quả, họ chuyển sang dùng những  lời nhẹ nhàng, nhưng mang nặng tính giáo huấn. Thấy con không chuyển  biến, cha mẹ đành dùng đến những lời cay độc. Cứ như vậy, họ tạo thành  cái vòng luẩn quẩn, không giúp con tiến bộ mà chỉ khắc sâu thêm oán thù.
 Giận cá chém thớt: Cuộc sống vất vả, căng thẳng, sức ép công việc khiến  cho đầu óc cha mẹ lúc nào cũng căng lên như dây đàn. Thế là về đến nhà,  bao nhiêu bực dọc, cha mẹ đổ lên đầu con cái.
 Trước đây cũng bị đối xử như thế: Mỗi người chúng ta đều mang trong ký  ức của mình "một bộ sưu tập'' những lời la mắng, “di tích” của quá khứ,  nhưng đôi khi chúng ta không ý thức được điều đó. Có người mẹ đã kể  rằng: “Thời nhỏ tôi thường bị cha mẹ chửi mắng là ngu đần. Lúc ấy tôi vô  cùng tức giận và căm phẫn cha mẹ tôi. Vậy mà nhiều lúc bây giờ tôi cũng  mắng con đúng như vậy. Tôi không thích điều đó, nhưng những lời đó cứ  tuôn ra một cách tự nhiên, không cần sắp xếp lại”.
 Lời khuyên của nhà tư vấn
 Trẻ rất nhạy cảm và dễ phản ứng với những lời nói xúc phạm của người  lớn. Vì vật khi nói chuyện, khi giáo dục, ngay cả khi phê bình con, cha  mẹ nên nhớ mấy điểm sau:
 Không nhận xét kiểu ''chụp mũ'': Không có đứa trẻ nào xấu hoàn toàn. Do  đó khi con có lỗi gì, cha mẹ hãy nhận xét, nhắc nhở về khuyết điểm đó.  Nếu hôm nào con được điểm kém, cha mẹ cũng chỉ nên nói: “Hôm nay con lại  không cố gắng, lại để bị điểm kém à''. Tuyệt đối không nói: “Sao mày  ngu thế, dốt thế”. Nhận xét như vậy là xúc phạm trẻ, là sổ toẹt mọi cố  gắng từ trước đến nay của trẻ, sẽ gây phản ứng mạnh mẽ.
 Cho trẻ cơ hội giãi bày: Khi có lỗi, không phải trẻ không đau buồn và ý  thức về chuyện đó. Hãy cho trẻ cơ hội nói lên nỗi lòng nó. Thấy con điểm  kém, cha mẹ có thể hỏi: “Sau hôm nay lại thế. Mọi khi con cố gắng lắm  cơ mà”. Biết đâu khi ấy ta lại được nghe giải thích: “Con cũng cố gắng  rồi nhưng hôm nay con mệt quá”, hoặc: “Con cũng không hiểu sao hôm nay  con lại lơ đãng thế. Con sẽ cố gắng hơn vào lần sau”. Được như thế, nguy  cơ bùng phát giận dữ của cha mẹ sẽ giảm bớt.
 Phê phán bằng cách diễn tả cảm xúc: Không ai không có lúc tức giận.  Không nên kìm nén sự tức giận của mình, bởi nó khó kìm nén lâu. Có nhiều  cách thể hiện tức giận khác nhau nhưng dù giận dữ thế nào cũng không  được xúc phạm nhân cách hay tính tình của con. Thay vì bảo con là “ngu  đần”, “hư hỏng”, “vô tích sự”, cha mẹ hay nói lên cảm xúc của mình.
 Chẳng hạn: “Con thi trượt mẹ buồn quá” hay “Chơi điện tử thích lắm hả  con? Nhưng dù sao bố cũng không vui khi con mải mê quá độ”. Những câu  nhận xét, thể hiện cảm xúc như vậy có tác dụng khơi gợi và dẫn dắt cái  tốt hơn là những lời đao to búa lớn. Hãy luôn nhớ rằng giận dữ chỉ là sự  tan phá chứ không có tính xây dựng.
 Đừng tiếc lời xin lỗi: Tại sao khi ta có lỗi với ai đó ở cơ quan hay  ngoài xã hội, ta áy náy và tìm mọi cách nói lời xin lỗi; vậy mà ta lại  không dám xin lỗi con? Con là người mà ta yêu thương, là người sống cùng  ta hằng ngày, lẽ nào không quan trọng bằng người ngoài? Giá mà sau khi  đã mắng mỏ con quá đáng, người bố biết nói: “Ban nãy bố giận quá, nên  hơi quá lời, con đừng trách bố nhé”. Người mẹ cũng có thể bảo: “Chắc con  ghét mẹ lắm vì mẹ mắng con phải không?”. Chỉ cần thế, trẻ em đủ độ vị  tha để không bùng phát những thái độ phản ứng tiêu cực.
 Yêu con thôi chưa đủ. Để giáo dục con, cha mẹ cần có kỹ năng, phương  pháp giáo dục nhân bản. Một trong những kỹ năng đó là biết làm chủ cơn  giận dữ của mình, tránh những lời lăng mạ xúc phạm đến lòng tự ái của  trẻ em.
 Theo Khoa Học và Đời Sống
 ________________________________________
 TRẺ EM TIN THÁNH THIÊN THẦN
 Tờ Thời Báo Hambourg (Bắc Đức) số ra ngày 24-12-1993, đăng kết quả cuộc  thăm dò nơi các học sinh tiểu học, tin nơi sự hiện hữu các Thánh Thiên  Thần. Các câu trả lời đơn sơ theo sự hiểu biết nhỏ bé, nhưng ẩn chứa  niềm tin nơi thế giới vô hình có THIÊN CHÚA và có các Thánh Thiên Thần.
 Bé Crista. Thiên Thần mặc chiếc áo thật dài lấp lánh và trên đầu có vòng  ánh sáng mà người ta gọi là hào quang. Thiên Thần thổi sáo hoặc kéo vĩ  cầm. Đôi khi, Thiên Thần chỉ cầm nơi tay một cây nến. Phần em, suốt đời  em sẽ tin nơi sự hiện hữu của các Thánh Thiên Thần.
 Bé Nina. Thiên Thần chơi banh hoặc các trò chơi khác. Các Thánh Thiên  Thần sống với THIÊN CHÚA trên Thiên Đàng, không cãi nhau bao giờ và  không ngừng ca hát chúc tụng THIÊN CHÚA.
 Bé Owe. Thiên Thần Noel là Thiên Thần tháp tùng Ông Già Noel và giúp Ông  Già Noel trong việc phát quà Giáng Sinh. Nhưng nhất là, có Thiên Thần  Bản Mệnh. Thánh Thiên Thần Bản Mệnh là Vị thường giúp đỡ em, đặc biệt  khi em đứng trên một tấm ván và cảm thấy mình sắp bị té!
 Bé Cord. Khi Thiên Thần Bản Mệnh ở bên cạnh em, em có thể làm bất cứ  điều gì. Với Thiên Thần Bản Mệnh, em cảm thấy mình hùng mạnh. Thánh  Thiên Thần Bản Mệnh giúp em có nhiều can đảm.
 Bé Stefanie. Thiên Thần giúp đỡ mọi người. Thiên Thần luôn dễ thương,  không nhăn nhó khó chịu bao giờ. Thiên Thần thật đẹp. Khi một người qua  đời, Thiên Thần đem người đó lên Thiên Đàng.
 Bé Anna-Christine. Thánh Thiên Thần Hộ Thủ là Vị phải làm việc nhiều  nhất. Thiên Thần canh chừng con nít cũng như người lớn, khi họ chạy băng  ngang qua đường mà không cẩn thận nhìn trước ngó sau.
 Bé Linda. Thiên Thần chỉ làm việc thiện. Thiên Thần giúp đỡ những người  đang gặp các vấn đề khó khăn. Các Thánh Thiên Thần là bạn hữu của THIÊN  CHÚA.
 Bé Rebecca. Các Thiên Thần sống trên tầng mây, trong gia đình với THIÊN  CHÚA. Thiên Thần lành mang hạnh phúc đến cho trẻ em và cha mẹ. Các Thiên  Thần không mang giày, nhưng đi chân không.
 Bé Desiree. Em chưa bao giờ trông thấy Thiên Thần, nhưng em ao ước ngày  nào đó được trông thấy một Thiên Thần. Em nghĩ các Thiên Thần rất ngoan  ngoãn dễ thương.
 Bé Tanja. Có ba hạng Thiên Thần: Thiên Thần Noel, Thiên Thần Bản Mệnh và  Thiên Thần Tình Yêu. Thiên Thần mà em thích nhất là Thiên Thần Noel.  Trong khi đó Thiên Thần Bản Mệnh theo sát em và gìn giữ em. Còn Thiên  Thần Tình Yêu là Thiên Thần giúp cho Ba Má em gặp nhau và lấy nhau, rồi  sinh ra em.
 ... ”Này Ta sai thiên sứ đi trước ngươi, để gìn giữ ngươi khi đi đường  và đưa ngươi vào nơi Ta đã dọn sẵn. Trước mặt thiên sứ, ngươi hãy ý tứ  và nghe lời người. Đừng làm cho thiên sứ phải chịu cay đắng, người sẽ  không tha lỗi cho các ngươi, vì danh Ta ngự trong người. Nếu thực sự  ngươi nghe lời thiên sứ, nếu ngươi làm mọi điều Ta nói, Ta sẽ trở thành  kẻ thù của kẻ thù ngươi, đối phương của đối phương ngươi” (Sách Xuất  Hành 23,20-22).
 (”Reader's Digest Sélection”, Décembre/1995, trang 17-18).(Radio Vatican)
 Sr.Jean Berchmans Minh Nguyệt
 ______________
 PHÉP LẠ GIÁNG SINH
 Maranatha sưu tầm
 Hằng năm, cứ đến Giáng Sinh, Hài Nhi Giê-su thường đi một vòng rảo qua  khắp các làng mạc và đô thị để tặng quà cũng như nhận quà và phân phát  cho những ai cần đến.
 Năm nay, tại một đô thị nọ, Ngài đang cần một món quà không dễ tìm ra:  đó là một quả tim lành mạnh để thay thế quả tim của một người bệnh đang  hấp hối. Bệnh nhân có quả tim gần như ngừng đập này là một nhân vật nổi  tiếng trong cả nước: đó là bộ trưởng tài chính!
 Tất cả các bác sĩ trong nước đều bó tay. Cuối cùng, họ mới chạy đến với  Hài Nhi Giê-su, vì tin tưởng rằng ít ra trong đêm Giáng Sinh, Ngài sẽ  làm một phép lạ. Nhưng Hài Nhi Giêsu trả lời với các bác sĩ: “Không phải  Ta là người phải làm phép lạ, nhưng chính là lòng quảng đại của một  người dâng hiến quả tim của mình.”
 Tin tưởng ở lòng người, Hài Nhi Giê-su đã đến gõ cửa nhà của thân nhân,  bạn hữu của vị bộ trưởng. Họ đang mừng lễ Giáng Sinh: cây Giáng Sinh của  họ đầy những hoa đèn và quà tặng, bàn ăn của họ đầy những thịt rượu và  của ngon vật lạ. Họ đang ăn uống say sưa... Vừa thấy Hài Nhi đứng trước  nhà, họ tưởng Ngài là một cậu bé vô lại đến phá đám, cho nên đã tống khứ  Ngài đi càng sớm càng tốt.
 Hài Nhi Giê-su buồn bã bỏ đi... Nhưng Ngài vẫn chưa thất vọng về tình  người. Lần này, Ngài đến gõ cửa nhà của những người thân cận vị bộ  trưởng. Họ là những người đã từng bán đứng lương tâm, chối bỏ phẩm giá  của mình để tìm kiếm lạy lục một chút cặn bã của vinh hoa, lợi lộc phù  phiếm. Hài Nhi Giê-su nghĩ thầm ít ra đây cũng là dịp để họ tỏ lòng biết  ơn đối với ông bộ trưởng. Nhưng tất cả đều lắc đầu từ chối, trái tim  của họ đang hướng đến người sẽ lên thay thế ông bộ trưởng trong những  ngày gần đây.
 Hài Nhi Giê-su lại tiếp tục đi gõ cửa từng nhà, nhưng ai cũng đang bận bịu với cuộc vui đêm Giáng Sinh.
 Ngài đi, đi mãi trong đêm, để rồi mệt lả không còn lê bước nữa. Ngài  ngồi xuống bên vệ đường ven đô thị. Ngài đang miên man nghĩ đến tình  người thì bỗng dưới ánh đèn đường mờ ảo, một bóng đen thất thểu tiến lại  gần Ngài. Con người này xem chừng như không biết lễ Giáng Sinh là gì.  Quần áo bẩn thỉu, dáng đi ngập ngừng. Trên vai của anh đeo lủng lẳng một  chiếc đàn vĩ cầm cũ kỹ. Ðó là tất cả vốn liếng của một anh chàng lãng  tử.
 Vừa thấy em bé ngồi tiu nghỉu bên vệ đường, anh dừng lại, lấy chiếc đàn  ra và dạo lên những khúc nhạc du dương, trầm buồn. Bản nhạc bỗng mang  lại hy vọng cho Hài Nhi. Trên môi Ngài, một nụ cười bé thơ cũng vừa hé  mở. Con người lang thang phiêu bạt này, con người không có lấy một mái  nhà để nương náu, không có được một ngày lễ trong cuộc sống, không biết  được đêm nay là đêm Giáng Sinh: vậy mà con người ấy có được một trái tim  quảng đại sẵn sàng dâng hiến!
 Hài Nhi Giêsu đến nắm tay anh, đưa anh vào bệnh viện. Tại đây, với nụ  cười tươi nở trên môi, anh để cho các bác sĩ khoét lồng ngực của anh để  lấy quả tim quảng đại của anh và đặt vào chỗ của quả tim đang thoi thóp  của ông bộ trưởng tài chính.
 Cuộc ghép tim vừa chấm dứt, thì mọi người đã có thể chứng kiến được phép  lạ. Ông bộ trưởng với quả tim quảng đại và yêu đời của người lãng tử  đứng dậy khỏi giường và bắt đầu ca hát.
 Ông đã ném đi quả tim chỉ biết rung động vì tiền của, để thay thế bằng  quả tim quảng đại biết ca hát, và sẵn sàng tự hiến cho người●
 Sưu Tầm
 |  |