Love Telling thichduthu nhắn với Thiếu Nhi Công Giáo: Mến chúc các em có một năm mới tràn đầy ơn Chúa, ngoan ngoãn, học giỏi và hiếu thảo với ông bà, ba mẹ.bethichconlua nhắn với Thiếu Nhi TCVN: bé chúc các bé trong gia đình TCVN nhà mình một năm mới tràn đầy niềm vui và tràn đầy hồng ân của Chúa..bethichconlua nhắn với Thiếu nhi TCVN: Chúc các em thiếu nhi một mùa hè ấm áp yêu thương bên gia đình, người thân và cộng đoàn nhé......Xin Chúa ban nhiều ơn lành cho tất cả... Amen.phale nhắn với con ong nhỏ: nhớ con ong nhỏ nhiều lắm ! cầu mong nơi ấy được bình yên.bethichconlua nhắn với DDTNCGVN: bé xin kính mời 12 giờ trưa Việt Nam, cả nhà cùng vào tham dự giờ kinh mỗi ngày trên DDTNCG này nhé ...Xin Chúa thương hiện diện và chúc lành. Amenbethichconlua nhắn với Các bé TCVN: Chúc các bé nhà mình luôn tràn đầy ơn ChúaNhật Minh nhắn với DDTNCG: Chúc mừng Giáng Sinhphale nhắn với F.X Nhatdong: Chúc mừng bổn mạng F.X Nhatdong! Chúc người tông đồ nhỏ mãi là tông đồ nhiệt thành! Ước mong em mãi yêu DĐTCVN và cùng chung tay xây dựng nhà nhỏ.DonRac nhắn với Diễn đàn TNCG: Đã khắc phục xung đột Mod và lỗi khung soan thảo dạng Trù Phú - ACE có thể đăng bài như bên Diễn đàn TCVNphale nhắn với tất cả mọi người: chúc toàn thể Thành Viên và Khách viếng thăm một Mùa Giáng Sinh An Lành – Thánh Đức – Tràn đầy Hồng Ân

+ Trả Lời Ðề Tài
kết quả từ 1 tới 8 trên 8

Ðề tài: Bàn tay mẹ

Hybrid View

  1. #1
    hongbinh's Avatar

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Gioan Baotixita
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Giáo Xứ Thổ Hoàng
    Bài gởi: 898
    Cảm ơn
    678
    Được cảm ơn 1,025 lần trong 735 bài viết

    Default Bàn tay mẹ

    Bàn tay mẹ



    Mỗi đêm, mẹ vào phòng đắp chăn cho tôi, dù tôi đã lớn qua tuổi ấu thơ. Như thói quen từ lâu, mẹ cúi xuống vuốt nhẹ mái tóc che trán tôi và đặt vào đó nụ hôn âu yếm trước khi rời phòng.

    Tôi không nhớ từ khi nào cử chỉ này làm tôi khó chịu, cái cách mẹ vuốt tóc tôi qua một bên. Bởi vì bàn tay mẹ khô nhám vì công việc chạm vào vầng trán ngây thơ của tôi. Cuối cùng, đêm đó, tôi gạt tay mẹ và hét lên: “Mẹ đừng làm như vậy nữa, tay mẹ nhám qúa!”

    Mẹ tôi không nói gì. Nhưng từ ngày ấy, mẹ không còn làm những cử chỉ yêu thương như vậy mỗi tối nữa. Nằm trằn trọc trên giường, lời ấy cứ văng vẳng và ray rứt tôi. Nhưng vì tự ái lấp mất trí khôn, tôi đã không xin lỗi mẹ.

    Nhiều năm qua, việc này vẫn ám ảnh tôi nhiều đêm. Tôi thèm nhớ bàn tay mẹ, thèm cái hôn âu yếm mỗi tối. Nhiều khi tôi cảm thấy sự việc như mới hôm qua, có lúc lại như xa xăm trong qúa khứ. Nhưng chắc một điều, nó vẫn đeo đuổi và ám ảnh tôi mãi.

    Thêm nhiều năm nữa trôi qua, tôi không còn là cô gái thơ ngây nữa. Mẹ tôi nay đã vào tuổi bảy mươi, bàn tay mẹ mà tôi bảo là khô nhám, vẫn tiếp tục đều đặn lo cho tôi và gia đình tôi. Mẹ là thầy thuốc, lấy thuốc cho cháu lúc ốm đau, hay băng bó cho các đầu gối bị trầy trượt. Mẹ vẫn nấu món gà chiên tuyệt vời, tay mẹ không ngừng bày biện và dọn dẹp những bữa ăn thịnh sọan cho cả đại gia đình. Mẹ còn khâu vá, giặt giũ và tẩy những vết loang tưởng chừng như không bao giờ sạch, trên áo quần của con tôi. Qua những tháng năm dài của mẹ, nào đâu đã có máy giặt, máy xấy, hay những thứ vải không nhăn. Vẫn một tay mẹ lo cho cả gia đình, áo quần tươm tất thơm tho.

    Bây giờ con tôi đã lớn, đã có gia đình. Ba tôi đã khuất, mẹ chỉ còn một mình, và thỉnh thỏang tôi lại có dịp ghé qua, một mình ngồi bên mẹ. Đã nhiều lần tôi muốn gợi lại cái đêm ấy để xin lỗi mẹ, nhưng lại không có can đảm. Cuối cùng dịp may đã đến. Dịp lễ Tạ ơn năm nay, sau một ngày dài, tôi thiếp đi trên chiếc giường nhỏ năm xưa. Tôi mơ màng thấy bàn tay mẹ ngập ngừng vuốt mái tóc tôi, rồi đặt vào trán tôi cái hôn thật nhẹ. Trí tôi vụt trở lại cái đêm hôm ấy, khi tôi gạt tay mẹ và hét lên: “Mẹ đừng làm vậy nữa. Tay mẹ nhám quá!” Như một phản xạ, tôi vùng dậy, bắt được bàn tay mẹ. Tôi lẩm bẩm mấy lời xin lỗi mẹ. Những tưởng mẹ sẽ nhớ ra cái tội hỗn láo ấy. Nhưng nhìn mẹ, tôi biết bà không nhớ, cũng chẳng biết tôi nói gì. Bà đã quên, đã tha thứ cho tôi từ bao lâu rồi!

    Đêm ấy, tôi ngủ ngon hơn bao giờ hết, và không ngừng cảm ơn những tháng năm mẹ đã lo cho tôi. Bàn tay mẹ tuy thô nhám, những lòng mẹ mềm mại và bao la biết bao. Chỉ khổ cho tôi, đã không biết mẹ tha thứ cho tôi từ lâu rồi, trong khi tôi vẫn khư khư ôm cái mặc cảm tội lỗi canh cánh bên lòng suốt bao tháng năm●

    Godissart McQuillen – Phạm Ruệ dịch
    NƯỚC TRỜI LÀ CỦA TUỔI THƠ

  2. Các thành viên đã cám ơn hongbinh vì bài viết này:


  3. #2
    hongbinh's Avatar

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Gioan Baotixita
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Giáo Xứ Thổ Hoàng
    Bài gởi: 898
    Cảm ơn
    678
    Được cảm ơn 1,025 lần trong 735 bài viết

    Default Con tim thổn thức

    Con tim thổn thức



    Chính lòng trắc ẩn là sự chứng thực quả tim
    bạn đang còn là quả tim của một con người.

    Tai con nghe tiếng bom nổ, tiếng la hét, khóc than. Đám dân chạy tán loạn, chiến tranh ! chiến tranh !.

    Mắt con trông thấy rõ một người nghèo đói lả, nằm bên cổng nhà, mình ghẻ, quần rách, tóc bù xù, mùi tỏa hôi. Vọng xa tiếng rên rỉ bởi trăm ngàn chứng bệnh, nấm mồ chờ bên, sự chết đã gần.

    Kìa, trên phố, em bé không nhà, nằm ngủ mê man, cuộc đời lủi thủi và tương lai dập vùi.

    Gần đó, tiếng cãi nhau và mua gian, bán lận, họ đang phun vào nhau cơn giận cả một mùa hè nóng bức, bà bán cá hay bà bán thịt ? chợ hay nhà ?

    Đây rồi, cập trai gái : yêu, buồn, giận, ghét ..

    Hạnh phúc hay bất hạnh, bền chặt hay vỡ nhanh, vui mừng hay thất vọng ? một giờ , một đêm hay một đời !

    Chúa, ai hiểu họ, an ủi họ, cho họ tình thương, chỉ họ lối đi, tạo niềm hy vọng, cảm thông tình người. Linh mục hay là con ? Tu sĩ hay là con ? Giáo dân hay là con ? một sự thật đau lòng, nếu lại là người ngoại đạo, không giáo dân, không tu sĩ, không linh mục và cũng không phải là con.

    Chúa ! niềm hy vọng, niềm hy vọng độc nhất, tình thương còn lại sau cùng – Đấng lấp đầy nỗi trống vắng, Đấng an ủi khi cô đơn – Chúa ơi, họ cần được hiểu và con, chính con phải chỉ cho họ điều đó.

    ST
    NƯỚC TRỜI LÀ CỦA TUỔI THƠ

  4. Các thành viên đã cám ơn hongbinh vì bài viết này:


  5. #3
    hongbinh's Avatar

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Gioan Baotixita
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Giáo Xứ Thổ Hoàng
    Bài gởi: 898
    Cảm ơn
    678
    Được cảm ơn 1,025 lần trong 735 bài viết

    Default Mẹ Người Thầy Đầu Tiên

    MẸ, NGƯỜI THẦY ĐẦU TIÊN



    Mỗi dịp ngày Nhà giáo Việt nam, 20.11, tôi lại nhớ đến những người thầy, người cô đã từng dạy dỗ, cho tôi bao kiến thức để bước vào đời. Nhưng có lẽ người thầy lớn nhất cuộc đời tôi, người đã sinh ra tôi và nuôi dạy tôi khôn lớn đến ngày hôm nay, đó là mẹ. Mẹ, người thầy đầu tiên và cũng là “người đưa đò suốt đời”.

    Mẹ, người đã chín tháng mười ngày “mang nặng” để tôi có mặt trên đời này. Ngay từ lúc chập chững, mẹ đã dìu dắt, hướng dẫn tôi cách đi để tôi biết bước những bước đi đầu tiên. Đến khi lớn hơn một chút, mẹ đã dạy tôi những điều cơ bản nhất để tôi tiến bước trên đường đời: “học ăn, học nói, học gói, học mở”.

    Mẹ, người đã dạy tôi cách cư xử với mọi người, người dạy tôi cách mỉm cười với cuộc sống, người còn dạy tôi cách đứng dậy mỗi khi vấp ngã, dạy tôi biết qúy‎ trọng những gì mình có chứ đừng để mất đi rồi nuối tiếc.

    Mẹ, người đã dạy tôi qua những câu chuyện cổ tích, kể cho tôi nghe về những cuộc chiến tranh tàn khốc để từ đó giúp tôi biết yêu chuộng hoà bình, người còn kể cho tôi nghe chuyện đói khổ của những năm tháng đất nước khó khăn để tôi biết qúy‎ trọng cuả cải và biết tiết kiệm đúng mức trong cuộc đời, người đã dạy tôi…
    Mẹ, người đã dạy tôi tìm thấy niềm vui kì thú từ những trang sách, người cũng dạy tôi luôn biết lắng nghe trong cuộc sống nhưng phải sàng lọc tất cả qua tấm lưới chân lí‎ để gạn lấy những diều qúy‎ giá trong cuộc đời. Mẹ, người còn dạy tôi biết bán sức lực và trí óc cho những người trả giá cao nhất nhưng không bao giờ được phép rao bán trái tim và tâm hồn mình.

    Mẹ, người đã dạy tôi đức tin đầu tiên để tôi biết tìm về Chân- Thiện- Mĩ, người cũng dạy tôi biết yêu thiên nhiên để suy ngẫm về những bí ẩn muôn đời của tạo hoá mà Thiên Chúa đã tạo dựng, biết lắng nghe Lời Ngài trong mọi lúc mọi nơi…

    Trên hết, mẹ đã dạy cho tôi sự dũng mạnh không thể nhẫn nại để luôn cố gắng trở thành một “con người bình thường” chứ không được phép là “người tầm thường”.

    Suốt một đời, mẹ đã giành hết tâm huyết cho sự nghiệp giáo dục tôi, có lẽ đi hết cả cuộc đời tôi cũng không thể hiếu hết và viết lên hết những gì mẹ đã giành cho tôi. Nhân ngày Nhà giáo Việt nam, 20.11, tôi xin dâng lời cầu chúc chân thành cho tất cả những người mẹ, những người thầy đầu đời của chúng ta, để những người lái đò suốt đời sẽ nở nụ cười mãn nguyện khi đưa qua, lại giữa hai bến bờ của dòng đời.
    Ai trong chúng ta chẳng có một người mẹ…
    Tôi muốn viết vài lời đơn sơ nhất
    Tận đáy lòng để dâng tiếng cảm ơn
    Tôi vẫn nhớ mãi những ngày thơ ấu
    Thuở còn thơ, những bước đi đầu đời…
    Những ngày thuở ấy tôi còn thơ dại
    Chưa biết nhiều lẽ phải và điều hay
    Nhưng mẹ cha đã ân cần dạy bảo
    Mong cho đàn con khôn lớn lên người
    Có biết chăng trong những ngày thơ ấy
    Cha mẹ đã bao vất vả nhọc nhằn
    Bỏ bao thời gian vàng bạc qúy giá
    Để chăm lo, nuôi dạy tôi nên người.
    Mẹ với cha cũng là thầy cô giáo,
    Đã cho tôi đôi cánh bước vào đời
    Trong lòng tôi sẽ luôn ghi nhớ mãi:
    Ơn mẹ cha suốt cả cuộc đời này.

    Gioan Đình Sơn

    NƯỚC TRỜI LÀ CỦA TUỔI THƠ

  6. Các thành viên đã cám ơn hongbinh vì bài viết này:


  7. #4
    hongbinh's Avatar

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Gioan Baotixita
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Giáo Xứ Thổ Hoàng
    Bài gởi: 898
    Cảm ơn
    678
    Được cảm ơn 1,025 lần trong 735 bài viết

    Default Mẹ Tôi

    Mẹ Tôi



    (Một câu chuyện cảm động của một tác giả vô danh nhận được qua e-mail của một người bạn ở Malaysia, mong được chia sẻ với mọi người)

    Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.

    Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”.

    Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.

    Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.

    Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.

    Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?

    Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.

    Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:

    “Con yêu quý,

    Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.

    Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..Mẹ yêu con lắm,

    Mẹ...".

    Sưu Tầm trên net
    NƯỚC TRỜI LÀ CỦA TUỔI THƠ

  8. Các thành viên đã cám ơn hongbinh vì bài viết này:


  9. #5
    hongbinh's Avatar

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Gioan Baotixita
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Giáo Xứ Thổ Hoàng
    Bài gởi: 898
    Cảm ơn
    678
    Được cảm ơn 1,025 lần trong 735 bài viết

    Default Bữa Cơm Chiều

    Bữa Cơm Chiều



    Nhiều bữa cơm ấm êm, chan hòa tình cảm gia đình đang thưa vắng dần. Thay vào đó là những bữa cơm… bình loạn về những tình tiết và nhân vật xa lạ trên màn hình.

    Từ khi có tivi, vào những bữa cơm chiều, các thành viên trong nhà biếng nhác nhìn mặt người thân mà chỉ tập trung nhìn “khuôn mặt chữ điền, khá đẹp nhưng thường đổi thay sắc diện” của anh chàng diễn viên trên truyền hình với những thước phim lâm ly, gay cấn.

    Những bữa cơm… phim

    Bữa cơm chiều là lúc xả stress, cả nhà “tiểu kết” một ngày làm việc, học tập, nạp năng lượng từ tổ ấm để bước vào ngày mới. Nhưng rất tiếc, khi cả nhà vừa ngồi vào bàn ăn thì cũng là lúc tivi được bật lên, cuốn hút tất cả. Quên mất người thân của mình ngồi bên cạnh, ai cũng dán mắt vào màn hình, dõi theo nhất cử nhất động của các nhân vật Tây, Tàu trong phim. Những đũa thức ăn được đưa vào miệng theo quán tính, răng tự phát nhai qua loa, còn thức ăn thì vào thực quản một cách... hững hờ.

    Có vẻ như người ta “nuốt” những ái, ố, hỉ, nộ vào dạ dày do tác động của từng diễn biến trong phim chứ không phải là nuốt thức ăn. Cách ăn cùng lúc với xem phim đã triệt tiêu không khí thân thuộc của gia đình, đẩy người ăn vào thế giới ảo, sợi dây liên lạc với hiện tại rất mong manh, trong khi hiện tại - bữa cơm đoàn tụ dưới mái ấm gia đình - là món quà hạnh phúc mà không phải nhà nào cũng có được.

    Tùy nội dung của từng tập phim mà bữa cơm diễn ra với khá nhiều “cung bậc”. Bữa cơm “chan nước mắt” với cảnh đôi tình nhân chia ly vì gia thế của chàng là thượng lưu còn nàng mang thân phận nghèo hèn. Bữa cơm “tóe lửa” với những pha rượt đuổi, đánh đấm kinh hoàng. Bữa cơm đầy “sát khí” với ngựa hí gươm khua, máu chảy đầu rơi…

    Có người sống chết với phim đến nỗi “nhập vai” luôn: vừa ăn, vừa xem, rồi hét lên khi nhân vật thần tượng của mình sắp gặp hiểm nguy: “Đừng đi nữa, có bọn cướp phía trước đấy. Trời ơi, vẫn đi hả, ngu thế!”. Thức ăn đang ngậm trong miệng văng ra tùm lum. Nhiều khi cả nhà tranh nhau dự đoán cái kết cho phim. Vợ chồng, cha con bỏ bát xuống mâm, nhao nhao lên khiến bữa cơm tối thành bữa cơm… tồi.

    Đang phim, ông truyền hình bỗng độn vào những pha quảng cáo. Mọi người vẫn nhìn theo thói quen những hình ảnh phản cảm trong bữa cơm. Chẳng hạn, một giám đốc đang họp, một học sinh đang học… bỗng ôm ngực ho sù sụ. Có cả cảnh một em chân dài, giơ cánh tay lên, xịt nước hoa vào… nách trước cuộc hẹn để tạo một “làn hương quyến rũ”. Phim hết, thức ăn còn la liệt. Chứng dạ dày của bố lên tiếng. Đi viện, bác sĩ hỏi vừa rồi ăn món gì, bố nhìn mẹ, mẹ nhìn con, con bóp trán suy nghĩ hồi lâu mới nhớ. Đó là một trong những hệ lụy của bữa cơm… tất cả cho phim, thừa món ngon nhưng thiếu cái đẹp của tình cảm gia đình.

    Bữa cơm êm ấm

    Em trai của mình là một thị dân thành đạt. Mỗi lần ghé thăm, mình đều dùng bữa với vợ chồng chú nó. Bữa cơm thường với những món quê giản dị khiến mình rất thích. Nhưng thích nhất là không có món… tivi. Không khí bữa cơm ấm cúng và rất thoải mái. Chú ấy nói, suốt một ngày căng mình trong công việc, bữa cơm chiều bên vợ con là chọn lựa số một của em.

    Đề cập đến chuyện xem phim trong bữa cơm, chú em kể: nhà em trước đây cũng có thói quen này. Em “đấu tranh” mãi mới dẹp được. Mỗi ngày chỉ có bữa cơm chiều cả nhà mới được ngồi bên nhau. Đừng để tivi khuấy động sự bình yên của những bữa cơm đoàn tụ. Xúm xít bên nhau, vợ chồng kể cho nhau nghe những vui buồn, những trải nghiệm trong công việc. Con cái kể cho bố mẹ nghe chuyện học hành, cả những băn khoăn, thắc mắc hồn nhiên của tuổi mới lớn. Hãy nghe để cảm thông và giúp nhau giải quyết những khó khăn gặp phải trong đời thường.

    Nhá nhem tối. Mình cùng vợ dọn cơm. Con gái nhỏ đang xem truyền hình đưa remote lên nhấn nút. Bà nội gật đầu: “Ừ, đúng đó cháu, tắt tivi ăn cơm cho ngon”. Vợ chồng mình cũng góp lời: “Tạm thời cho tivi câm để tình cảm gia đình lên tiếng!”.

    Trần Cao Duyên
    NƯỚC TRỜI LÀ CỦA TUỔI THƠ

  10. Các thành viên đã cám ơn hongbinh vì bài viết này:


  11. #6
    hongbinh's Avatar

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Gioan Baotixita
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Giáo Xứ Thổ Hoàng
    Bài gởi: 898
    Cảm ơn
    678
    Được cảm ơn 1,025 lần trong 735 bài viết

    Default Cha Tôi

    CHA TÔI



    Từ nhỏ, cha tôi đã bị bệnh. Cha không nói được và cũng không nghe được. Bệnh câm điếc đã vô tình theo cha suốt cả cuộc đời. Mọi người trong gia đình đều thương cha vì cha bệnh tật, lại là đứa con út, là người nhỏ nhất trong nhà. Khi lớn lên, ông bà nội cho cha đi học ở trường Câm Điếc Lái Thiêu. Sau biến cố năm 1975, cha phải trở về với gia đình. Tình cờ, cha gặp mẹ, và hai người đã nên duyên. Gia đình tôi có bốn anh em, một trai và ba gái. Điều lạ lùng là cả bốn anh em chúng tôi không ai mắc bệnh giống cha. Mặc dù cha tôi không nói được và không nghe được nhưng người đã dạy dỗ tôi rất nhiều điều trong cuộc sống.
    Cha bị bệnh nhưng tính tình rất điềm tĩnh và bình thản. Rất ít khi tôi thấy cha khó chịu hay bực bội với con cái. Cha sống rất hiền lành. Ngôn ngữ của cha là những cử điệu của hai bàn tay. Cha biết viết. Chữ không đẹp nhưng dễ đọc. Khi người khác không hiểu hoặc khi đi xưng tội, cha thường viết vào giấy để chia sẻ nỗi lòng và nói lên những tâm tình thầm kín của riêng mình.
    Chúa ban cho cha tôi có được sức khoẻ rất tốt, có nhiều khả năng. Người làm việc chân tay rất giỏi. Cha thường làm việc nhà, làm ruộng, và chài cá rất giỏi. Ngoài công việc nhà, cha còn tham gia những công tác của Họ Đạo. Cha làm việc rất nhiệt tình và có tinh thần trách nhiệm. Có lẽ vì quá vất vã nên bây giờ chân tay của cha đã chai cứng, nứt nẻ.
    Rồi tôi phải đi học xa. Mỗi lần về thăm nhà, cha rất mừng. Người đến bên cạnh và ra dấu hiệu bằng tay để hỏi tôi được nghỉ học bao nhiêu ngày. Đến lúc trở lại trường, cha luôn ra hiệu cho mẹ lấy tiền cho tôi. Lần nào, cha cũng làm như thế. Có khi hai cha con chỉ nhìn nhau mà không biết nói gì, không biết tâm sự như thế nào, vì cha con tôi chỉ có thể hiểu ý nhau trong những chuyện đơn giản và thực tế mà thôi. Khi biết tôi muốn đi tu, cha rất ủng hộ. Ngày tôi được thụ phong linh mục, cha rất vui và hạnh phúc.
    Bất ngờ! Mẹ tôi bệnh nặng, phải vô hoá chất để điều trị. Thuốc làm mẹ rụng tóc và đau đớn. Về thăm mẹ, tôi thấy cha rất buồn và lo lắng. Các em kể lại: cha ra dấu là đừng đi bệnh viện nữa, vì đi nên mới rụng tóc và mệt mỏi như thế. Tự nhiên, lòng tôi đau nhói. Hai mắt cay xè. Tôi vội đi nơi khác để cố nén cảm xúc của mình. Lúc đó, tôi thương mẹ và thông cảm cho cha. Tôi phải nói như thế nào để cho cha hiểu được bệnh tình của mẹ đây! Sau một thời gian điều trị, Chúa thương cho mẹ tôi được bớt bệnh. Gia đình tôi rất vui. Nhưng không bao lâu, em gái tôi lại phát bệnh khá nặng, phải chạy chữa nhiều nơi, tốn nhiều tiền nhưng không thoát được thần chết. Em ra đi lúc còn rất trẻ, để lại cho chồng hai đứa con còn nhỏ dại. Khi đó gia đình tôi rất buồn, đặc biệt tôi thấy cha tôi khóc rất nhiều. Cha rất đau khổ vì mất đi đứa con gái thân yêu.
    Cha tôi như thế đó! Người không nói được, không nghe được, nhưng tâm hồn lại dạt dào tình cảm. Cha thường biểu lộ tình thương bằng hành động, không cần lời nói. Cha luôn lo lắng cho gia đình, cho con cái. Cha bị bệnh phần xác nhưng tâm hồn rất mạnh khoẻ. Con tim của cha luôn chan hoà hơi ấm tình yêu. Cám ơn Chúa đã ban cho con một người cha như thế. Cám ơn cha đã yêu thương và chăm sóc cho anh em chúng con. Thỉnh thoảng khi có dịp về thăm gia đình, tôi thấy cha gầy hơn và yếu hơn. Thấy cha già nên lòng tôi cũng ngậm ngùi, lo lắng. Nguyện xin Chúa thương ban cho cha được nhiều sức khoẻ và bình an trong cuộc sống.
    Tác giả Trương Hoàng Phong, Lm
    NƯỚC TRỜI LÀ CỦA TUỔI THƠ

  12. Các thành viên đã cám ơn hongbinh vì bài viết này:


+ Trả Lời Ðề Tài

Tags for this Thread

Quuyền Hạn Của Bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài
  •  

Diễn Đàn Thiếu Nhi Công Giáo Việt Nam - Email: ddtncg@gmail.com