dvtung
24-06-2024, 07:10 AM
30/6 CHÚA NHẬT 13 THƯỜNG NIÊN
Kn 1,13-15;2,23-24; 2Cr 8,7.9.13-15; Mc 5,21-43
Phúc Âm: Mc 5, 21-43
"Hỡi em bé, Ta bảo em hãy chỗi dậy".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van xin rằng: "Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống". Chúa Giêsu ra đi với ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo chen lấn Người tứ phía.
{Vậy có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: "Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành". Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu nhận biết có sức mạnh đã xuất phát tự mình, Người liền quay lại đám đông mà hỏi: "Ai đã chạm đến áo Ta?" Các môn đệ thưa Người rằng: "Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy còn hỏi 'Ai chạm đến Ta?'!" Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến sụp lạy Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà: "Hỡi con, đức tin của con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh".}
Người còn đang nói, thì người nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng: "Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?" Nhưng Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng: "Ông đừng sợ, hãy cứ tin". Và Người không cho ai đi theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em Giacôbê. Các Ngài đến nhà ông trưởng hội đường và Chúa Giêsu thấy người ta khóc lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ: "Sao ồn ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó". Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng: "Talitha, Koumi", nghĩa là: "Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!" Tức thì em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc. Nhưng Người cấm ngặt họ đừng cho ai biết việc ấy và bảo họ cho em bé ăn.
Ðó là lời Chúa.
SUY NIỆM VÀ CẦU NGUYỆN
LẠY CHÚA! XIN KHẼ CHẠM VÀO GIA ĐÌNH CON
“Hỡi em bé, Ta bảo em hãy chỗi dậy”
Đức tin vào Thiên Chúa không chỉ là lời một tuyên xưng, hay một danh xưng hời hợt bên ngoài, nhưng phải là một xác tín vững chắc tự trong thâm sâu của cõi lòng. Niềm xác tín ấy thôi thúc chúng ta luôn hướng tới một địa chỉ duy nhất của niềm hy vọng mà thôi, đó là Thiên Chúa, trong Đức Giê-su Ki-tô, Đấng mạc khải cho chúng ta biết về Thiên Chúa.
Để được xác tín ấy, đức tin luôn đòi hỏi nơi người tin một lòng khiêm nhượng chân thành, để có thể buông bỏ mọi khả năng trí hiểu bé nhỏ của mình, để có thể tự do đặt mình vào bàn tay quyền năng và tình thương của Thiên Chúa, trong Đức Giê-su Ki-tô, để có thể khẩn xin Thiên Chúa một cái khẽ chạm. Những người được Chúa Giê-su chữa lành trong Tin Mừng hôm nay, là những người có đức tin như thế, và đã được thỏa lòng.
Cuộc sống các gia đình phải trải qua biết bao là đau khổ vì bệnh tật, nghèo đói, túng quẩn, nợ nần… Đau khổ vì hoàn cảnh gây ra đã đành, còn có cả đau khổ mà chính mình chuốc lấy vì kiêu căng, ích kỷ, tham lam, vì không biết khôn ngoan mà chọn cho mình hướng đi đến hạnh phúc thật.
Mỗi ngày qua đi, phải là một ngày rút tỉa kinh nghiệm xương máu cho chính mình để giảm thiểu tối đa những đau khổ mà mình tự chuốc lấy.
Mỗi ngày qua đi, phải là một ngày quý giá để các gia đình nhìn lại những thất bại, những bất xứng, những bệnh hoạn tật nguyền đã đến hồi trầm trọng; để nhận ra mình hèn mọn tới mức nào; để chân thành khao khát ơn được chữa lành; và để khiêm nhượng mà nói với Chúa rằng: “Xin cho con một cái khẽ chạm vào Chúa, thì con mới có thể phục hồi, mới có thể tìm lại được bình an trong cuộc sống này.”
Lạy Chúa, xin cho các gia đình tin tưởng cầu xin Chúa với lòng tín thác. “Lạy Chúa xin khẽ chạm vào gia đình con”. Amen.
PM Cao Huy Hoàng
https://www.youtube.com/watch?v=gmK812GTHtshttps://thanhnhacvietnam.net/BaiSuyNiem/CaoHuyHoang/Nam-B/LoiChua-SuyNiem-CN13TNB-chh-DucTrong.mp3
Kn 1,13-15;2,23-24; 2Cr 8,7.9.13-15; Mc 5,21-43
Phúc Âm: Mc 5, 21-43
"Hỡi em bé, Ta bảo em hãy chỗi dậy".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van xin rằng: "Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống". Chúa Giêsu ra đi với ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo chen lấn Người tứ phía.
{Vậy có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: "Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành". Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu nhận biết có sức mạnh đã xuất phát tự mình, Người liền quay lại đám đông mà hỏi: "Ai đã chạm đến áo Ta?" Các môn đệ thưa Người rằng: "Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy còn hỏi 'Ai chạm đến Ta?'!" Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến sụp lạy Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà: "Hỡi con, đức tin của con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh".}
Người còn đang nói, thì người nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng: "Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?" Nhưng Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng: "Ông đừng sợ, hãy cứ tin". Và Người không cho ai đi theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em Giacôbê. Các Ngài đến nhà ông trưởng hội đường và Chúa Giêsu thấy người ta khóc lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ: "Sao ồn ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó". Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng: "Talitha, Koumi", nghĩa là: "Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!" Tức thì em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc. Nhưng Người cấm ngặt họ đừng cho ai biết việc ấy và bảo họ cho em bé ăn.
Ðó là lời Chúa.
SUY NIỆM VÀ CẦU NGUYỆN
LẠY CHÚA! XIN KHẼ CHẠM VÀO GIA ĐÌNH CON
“Hỡi em bé, Ta bảo em hãy chỗi dậy”
Đức tin vào Thiên Chúa không chỉ là lời một tuyên xưng, hay một danh xưng hời hợt bên ngoài, nhưng phải là một xác tín vững chắc tự trong thâm sâu của cõi lòng. Niềm xác tín ấy thôi thúc chúng ta luôn hướng tới một địa chỉ duy nhất của niềm hy vọng mà thôi, đó là Thiên Chúa, trong Đức Giê-su Ki-tô, Đấng mạc khải cho chúng ta biết về Thiên Chúa.
Để được xác tín ấy, đức tin luôn đòi hỏi nơi người tin một lòng khiêm nhượng chân thành, để có thể buông bỏ mọi khả năng trí hiểu bé nhỏ của mình, để có thể tự do đặt mình vào bàn tay quyền năng và tình thương của Thiên Chúa, trong Đức Giê-su Ki-tô, để có thể khẩn xin Thiên Chúa một cái khẽ chạm. Những người được Chúa Giê-su chữa lành trong Tin Mừng hôm nay, là những người có đức tin như thế, và đã được thỏa lòng.
Cuộc sống các gia đình phải trải qua biết bao là đau khổ vì bệnh tật, nghèo đói, túng quẩn, nợ nần… Đau khổ vì hoàn cảnh gây ra đã đành, còn có cả đau khổ mà chính mình chuốc lấy vì kiêu căng, ích kỷ, tham lam, vì không biết khôn ngoan mà chọn cho mình hướng đi đến hạnh phúc thật.
Mỗi ngày qua đi, phải là một ngày rút tỉa kinh nghiệm xương máu cho chính mình để giảm thiểu tối đa những đau khổ mà mình tự chuốc lấy.
Mỗi ngày qua đi, phải là một ngày quý giá để các gia đình nhìn lại những thất bại, những bất xứng, những bệnh hoạn tật nguyền đã đến hồi trầm trọng; để nhận ra mình hèn mọn tới mức nào; để chân thành khao khát ơn được chữa lành; và để khiêm nhượng mà nói với Chúa rằng: “Xin cho con một cái khẽ chạm vào Chúa, thì con mới có thể phục hồi, mới có thể tìm lại được bình an trong cuộc sống này.”
Lạy Chúa, xin cho các gia đình tin tưởng cầu xin Chúa với lòng tín thác. “Lạy Chúa xin khẽ chạm vào gia đình con”. Amen.
PM Cao Huy Hoàng
https://www.youtube.com/watch?v=gmK812GTHtshttps://thanhnhacvietnam.net/BaiSuyNiem/CaoHuyHoang/Nam-B/LoiChua-SuyNiem-CN13TNB-chh-DucTrong.mp3