PDA

View Full Version : Gió cuốn tình đi có bao giờ trở lại.



Ben
10-01-2009, 12:16 PM
Viết cho em một chiều gió rỗi

Lời tác giả: Sợ nhất tuổi già, dù mình mới thấy 27 mùa đào trổ lá. Sợ nhất nhăn nheo xấu xí, dù ra đường vẫn lừa được khối anh ngoái đầu nhìn lại. Sợ nhất những chiều bó gối thế này, thấy mình cô độc và đáng thương lạ…

Hiếm có một chiều thong dong, nắng thong dong, gió thong dong, muốn tự thưởng cho lòng mình chút gì nhẹ bẫng…Ngồi bó gối vậy thôi, tự do ngắm nghía bất kể thứ gì mình thích, chẳng cần nhấp nhổm chuyện ngày mai, ngày kia, cuối tuần cuối tháng có bài nạp sếp để nhận mấy đồng nhuận bút còm cõi. Ngồi một mình để đầu óc chạy lung tung, để miền ký ức thăm thẳm ấy thường ập ùa về nhất. Miền nhớ cào cấu mình bao nhiêu năm trời, đã gắng gỏi dằn xuống, sao những buổi chiều gió rỗi như thế này nó lại hiện về đau đáu thế?

Chiều rỗi, lại hay nhớ những thứ đầu tiên: chiếc áo dài trắng đầu tiên, buổi hẹn hò đầu tiên, cái nắm tay ngượng nghịu đầu tiên, nụ hôn đầu tiên… Nhớ, chẳng để làm gì, nhớ vậy thôi. Rồi nghĩ giờ này ai đó đang làm gì, như Đăng chẳng hạn, giờ này anh đang làm gì? Nước Pháp mùa đông có tuyết, Đăng vốn to con, sẽ cuốn mình trong chiếc măng - tô to sụ, cúi lom khom trên đường đến thư viện, có lẽ thế, anh vốn mê mấy cuốn sách khô khan ấy hơn cặp chân dài thiếu nữ. Đăng là người tình đầu tiên, phải, người tình, khác với người yêu nhiều lắm. Người yêu là… yêu, cũng nhiều khi nói thế mà không phải thế, không hẳn là tình yêu, nhưng người tình thì khác, người tình, là yêu - thật sự, tình - thật sự, có chút thi vị của lén lút, của những tối cà phê vội vàng...

Ngày xưa Đăng ghét từ “người tình”, nghe có vẻ “tội lỗi thế nào”.

- Anh có ăn cắp tình yêu của Khải đâu? Hai đứa mình tự nguyện mà.Đăng vẫn ngốc nghếch thế.

- Thế anh bảo gọi thế nào? Hay em chia tay với Khải rồi chúng mình công khai nhé?

Khải là người yêu, mối tình ba năm học trò, bốn năm Đại học, đến khi chỉ còn chút dư vị của tình thôi mà cũng không nhận ra, ngỡ thế là an phận, cho đến khi gặp Đăng. Đăng là bạn thân Khải, học ở Pháp mấy năm đận ấy về nghỉ hè, sét đánh cháy xém từ cái nhìn đầu tiên. Chuyện ngỡ xảy ra trong phim lại ứng ngay vào mình, trớ trêu không thể nói lời chia tay với Khải lúc đó. Không còn tình, nhưng còn nghĩa, Khải gặp quá nhiều rắc rối từ gia đình và công việc, gánh nặng yêu đương này không thể oằn thêm trên vai. Thế là chờ, mình chờ, Đăng chờ…hai tháng, nửa năm, một năm…Mình có công việc đầu tiên, Khải cũng ổn định, mọi chuyện được công khai. Hôm ấy gió nhiều, gió ven sông thông thốc, Khải níu mình lại, níu gì Khải ơi, gió cuốn đi có bao giờ trả lại…

Đã biết ngồi bó gối thế này là tự xát vào lòng mình, mà sao vẫn cứ thèm những buổi chiều như vậy? Nhớ lan man những chuyện không đâu, cả cái quán Nghiêng nép trong hẻm nhỏ mà mình với Đăng hay trốn xô bồ trong đó cũng hiện về ký ức. Quán cái gì cũng nghiêng, bàn ghế khập khiễng chân cao chân thấp, cốc nước không hiểu chủ quán đặt hàng đâu về cũng “sứt mẻ một cách rất nghệ thuật”, chậu cây, cánh cửa, góc quán…xiêu vẹo hết. Lạ. Tĩnh. Thích ngồi đây nha nhẩn cà phê và nghe gió thổi ù ù, hay lật phật, tùy mùa mà gió đổi, thi thoảng cũng ngồi đúng hôm gió đi vắng, những lúc ấy thật chỉ muốn chạy ngay ra mấy cái cây trước quán mà lắc lắc. Ghét những khi gió yên, ngồi quán thấy thấp thỏm như một người quen đi mãi chưa về... Không hiểu sao lại yêu Đăng, và sao Đăng lại gắn bó với mình. Mình điên cuồng, Đăng bình lặng; mình hoang, Đăng tĩnh. Cái gầm gào đặt bên cạnh cái yên ả có lẽ hợp chăng? Không biết. Không chắc lắm. Tĩnh thế, tưởng mãi mãi, nhưng Đăng đi. Anh còn 5 năm Thạc sỹ, em chờ? Không biết. Không chắc lắm. Có điều gì chắc chắn trong cuộc đời này, 27 năm nay, chưa ai dạy mình cả.

Hiếm khi có một chiều gió rỗi, đã tự nhủ thưởng cho lòng mình một chút gì nhẹ bẫng, nhớ lan man gì thế này? Hết hôm nay là gió nổi đấy, gió nổi sẽ đỡ hơn, mình phải lao vào kiếm tiền, và ký ức kia - dù chỉ là một giây trước thôi cũng đã thành ký ức- sẽ phải chờ đến ngày gió rỗi tiếp theo…

Gửi từ Hà Nguyên - mr.revarex

kimthuytung
10-01-2009, 03:06 PM
Gió cuốn tình đi có trở lại bao giờ?
Giật thót người...hình như quen lắm cái tâm trạng này...Ừ, quen lắm!

Ben
15-01-2009, 11:48 AM
Gió cuốn tình đi có trở lại bao giờ?
Giật thót người...hình như quen lắm cái tâm trạng này...Ừ, quen lắm!

Bất chợt bắt gặp lại một phần của kỷ niệm.............

kimthuytung
16-01-2009, 08:33 PM
Những ngày này lạnh lắm, mà ở công ti thì bất kể sáng ,trưa hay chiều đều ở cái nhiệt độ...khiến ktt phải mang theo chăn đắp(xui làm sao bị đẩy vào trong cái phòng lạnh nhất của toà nhà). Vậy mà chiều về, trên con đường đầy nghẹt người, đầy nghẹt nắng, nghẹt cả những khói bụi, tiếng ồn...mình vẫn thấy lòng lạnh buốt và hoang hoải. Vẫn thấy gió ở đâu đó thét gào.
Dạo này chọn nhạc chờ là một ca khúc của nhạc sĩ Quốc Bảo mà có lần vô tình nghe được " cần đêm trắng để trút vơi lòng đầy, cần thêm nắng để em nhìn vừa bóng tối...". Để lần nào chạy xe trên đường cũng lẩm nhẩm. Chẳng biết vì sao, nhưng mỗi lần ca từ ấy, giai điệu ấy cất lên thì gió từ đâu bỗng lại ào về. Lại hoang hoải, lại mênh mông.

Hiếm có một chiều thong dong, nắng thong dong, gió thong dong, muốn tự thưởng cho lòng mình chút gì nhẹ bẫng…Ngồi bó gối vậy thôi, tự do ngắm nghía bất kể thứ gì mình thích, chẳng cần nhấp nhổm chuyện ngày mai, ngày kia, cuối tuần cuối tháng
....Đã biết ngồi bó gối thế này là tự xát vào lòng mình, mà sao vẫn cứ thèm những buổi chiều như vậy? Nhớ lan man những chuyện không đâu...... Và thêm câu này nữa cho tròn những chông chênh : Hôm ấy gió nhiều, gió ven sông thông thốc, Khải níu mình lại, níu gì Khải ơi, gió cuốn đi có bao giờ trả lại…

Đêm nay, có thể tự thưởng cho mình một đêm trắng. Ngày mai đâu phải tất tả chạy tới công ti đâu. Ừ, thì đêm nay ta với ta ...

Ben
17-01-2009, 10:28 AM
Ta thả mây về cho gió
Giữ chỉ bận lòng mình thêm
Biết rằng không thành mưa được
Chỉ mong trôi về bình yên
Ai bảo lòng không day dứt
Ai bảo tim không xót xa
Thả rồi mây bay đi mãi
Ngày mai chẳng là hôm qua.

NVN
18-01-2009, 11:01 AM
Mây nương theo gió... gió cuốn mây trôi về đâu , anh biết ko...?!?...
Cuối chân trời , những áng mây chiều cứ trôi mãi... rồi sẽ đi về đâu...?!?... Tại sao mây chẳng bao giờ dừng lại... cứ mãi phiêu bạt về chốn nào...?!?...

Mây nương theo gió... gió cuốn mây trôi về đâu , anh biết ko...?!?...

Nhiều lúc em cũng muốn ở bên anh như một đứa con gái bình thường với niềm hạnh phúc đơn giản là được bên người mình yêu. Em cũng hay ngồi lặng lẽ mơ mộng về những buổi chiều đi dạo bên anh và một căn phòng ấm áp, em ngồi đó cho baby ăn và anh đứng bên cạnh mỉm cười nựng má cái kết quả tình yêu của hai đứa. Em cũng muốn mình đừng mơ ước xa vời , đừng quá tham vọng và trở về là em của ngày xưa... đôi mắt dẫu buồn vẫn trong veo ko chất đầy nỗi thống khổ ... trái tim yêu cuồng nhiệt , say đắm và chỉ có duy nhất một bóng hình. Người ta nói em tàn nhẫn , lạnh lùng , giả tạo... và cả anh... cả những người đã từng yêu em ... đi qua cuộc đời em... cũng cho em vô tình , ko hiểu được những điều hạnh phúc đơn giản nhất của một người con gái. Nước mắt em chảy ngược... em ko thể làm cho người em yêu thương hiểu được em.... em ko có quyền được oán trách , được đau buồn... Em sinh ra cũng là một con người bằng xương bằng thịt... có hỉ , nộ , ái , ố... Em cũng chỉ là một người con gái yếu đuối , mong manh cần được sự ấp ủ , chở che... em cần một tình yêu , một người hiểu em... em ko phải là đá gỗ... càng ko phải là ác quỷ... Em là một cơn gió đi hoang , một áng mây chiều vô định... nhưng em cũng ước mình có một bến dừng , muốn được nghỉ ngơi... Gió và mây đều ghét bị trói buộc nhưng cũng mang nỗi buồn của kẻ phiêu bạt... những tâm tình day dứt , cô đơn của kiếp nổi trôi...

Nhiều lúc em muốn gạt đi quá khứ để bên anh một cách bình yêu , để có thể có được cái hạnh phúc trọn vẹn như bao người... Nhưng rồi... có những nỗi buồn... sao xua mãi chẳng tan... Em ko muốn sống đắm mình trong quá khứ... nhưng quá khứ là của em... em ko muốn phải trốn chạy... dù nó có đen tối và dơ bẩn đến nhường nào... em cũng ko chối bỏ nó đâu... Có ai lại ko mong mình hạnh phúc... huống chi là một đứa như em...?!...

Anh biết ko ?!

Em còn mong muốn rất nhiều điều hơn như thế... những ước muốn chỉ rất bình dị và ai cũng có... nhưng em lại ko thể làm được... ko thể có được... Đừng nghĩ rằng em mất đi niềm tin và hi vọng... Ko đâu anh ! Còn ước muốn là còn hi vọng... còn phấn đấu là còn niềm tin. Nhưng em phải sống thật với chính mình ... Em ko thể có được những điều đó . Có những lúc trái tim em giằng xé , đau khổ đến tột độ... khóc cười điên loạn... em đã quá sức đau thương... em thật sự đã cố gắng và vắt cùng kiệt sức chịu đựng của bản thân mình. Mỗi lúc như thế , đôi mày anh cau lại... rất khổ tâm... anh cứ dày vò và dằn vặt... bờ môi em vẫn lạnh lùng gằn từng tiếng tàn nhẫn... dù sâu thẳm trong em đang gào khóc... đang van xin chính mình... " hãy dừng lại "... Em cứ trút tất cả lên tình yêu của hai đứa và bắt anh phải chịu đựng... Sau mỗi lần như thế , em lại lặng lẽ khóc nhiều hơn... nấc nghẹn ko thành lời... Xin lỗi anh... thật lòng em ko muốn như thế !!! Em yêu anh nhưng tình yêu đó ko còn trọn vẹn... Đấy là điều khiến em đau khổ nhất. Thời gian đã lấy đi của em nhiều thứ... cái giá cho sự trưởng thành quá đắt ! Em ko thể lành lại như xưa... Hãy hiểu em hơn một chút anh nhé ! Hãy để em có thể buông tha cho chính mình. Em đã từng nói với anh : "Có thể những cái gì của quá khứ chưa phai nhòa đi hết , nhưng cũng chẳng còn nguyên vẹn như xưa. Ngày xưa ko là hiện tại , nếu có chọn vợ vẫn chọn hiện tại mà thôi. Vợ ko phải là người dễ quên nên chồng đừng ghen với những gì thuộc về quá khứ của vợ , tình cảm của vợ có thể còn vương một chút gì lại quá khứ , nhưng đừng vì thế mà buồn chồng nhé ! Vợ vẫn yêu chồng nhất và vẫn sẽ chọn chồng mà thôi ! ". Anh yêu em vì em là em của hiện tại phải ko ?!?...

Gió nhẹ lắm !!! Mây cũng nhẹ lắm !!! Rồi mọi thứ sẽ nguôi ngoai...!?!...

... Gió ơi... gió ơi , đừng khóc....

(St)

littlewave
18-01-2009, 11:37 AM
NVY tạm chuyển câu chữ một chút nha TranBinh

Thả mây về cho gió
giữ chỉ bận lòng thêm
biết không thành mưa được
mong trôi về bình yên
bảo tim không day dứt
ước lòng thôi xót xa
Thả rồi mây bay mãi
Mai chẳng là...hôm qua

Mạn phép tác giả, vì ý thơ hay quá, mình mạo muội chỉnh tứ lại chút

chia sẻ cùng anh chị em tcvn

trong đây có một ý hay: kiểu, ta muốn buộc gió lại, cho hương đừng bay đi, nhưng tác giả bài thơ cao hơn một chút, không ích kỉ .... muốn thả mây về cho gió====> lưu ý là, đây mới chỉ là muốn thôi nha, chứ chưa có thả

ngu gì thả phải ko tác giả :laughs:

Phải xin phép Việt Hòa nghe NVY, ông cổ điển - Đường luật / thất ngôn bát cú / song thất lục bát / tứ tuyệt / ... . Thơ Việt Hòa là thơ tự do, thơ mới, nguyên bài thơ của Hòa béo thế này cơ:


Thôi thả mây về cho gió

Giữ lấy bận lòng mình thêm

Biết là không thành mưa được

Nên để trôi về bình yên

Ai bảo lòng không day dứt

Ai bảo tim không xót xa

Thả rồi mây bay đi mãi

Ngày mai chẳng là hôm qua

Thế cũng một lần khờ dại

Thế cũng một lần say mê

Thanh thản buông tay ra nhé

Cho dù hồn mãi tái tê...



Không phải muốn đâu, mà là cũng đành buông... Dẫu tái tê nhưng không còn trói buộc... Cũi ơi!

teresangan
18-01-2009, 10:34 PM
lậy chúa, tưởng thơ của chú Trần Bình, loạnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn
:read::icon3::laughs:

littlewave
19-01-2009, 07:40 AM
tiện gởi lit và anh chị em về thơ đường luật:

lit từng cảm khái: phàm cái gì ở cái trần ai này, cũng nên có luật, thơ cũng thế lit ơi, vấn đề của thơ đường cổ hay thơ đường hiện đại cũng như lề luật của cuộc sống, của tạo hóa, nó vốn dĩ là cái cái lề của miếng vải cuộc đời, do nhân sinh quan và cảm nhận của mỗi người về cái thế giới của chính họ đang bì bõm vậy

nếu tự do được trong thơ đường luật, tự hỏi, còn có gì đẹp cho bằng...

sóng rẽ mây bẻ một chữ đường
luật lễ cũng chỉ vỡ dấu, khuông
phách nhịp cũng âu là ai đặng
trót nặng lòng rồi .................


Xin được wậy Đường tăng của Đường thi cho thêm phần rối ren cuộc sống nha, :21::21:

sóng rẽ mây bẻ một chữ đường
luật lễ cũng chỉ vỡ dấu, khuông
phách nhịp cũng âu là ai đặng
trót nặng lòng rồi... có dám vương?!!!


nếu tự do được trong thơ đường luật, tự hỏi, còn có gì đẹp cho bằng...

tự do trong cũi, muôn năm, xí lộn, muốn nằm, hic!