May vá tâm hồn... và tắm trong trái tim Chúa Xót thương...sẽ có tấm áo mới...
Xót thương, thương xót...cho tôi, nhiều lần đời áo tan tác...
May thay... tháy máy... làm sao có được chiếc áo lành... hồn vững mạnh....
Printable View
sóng gió nổi ..... phong ba tìm
thêm chút thương ..... dặm chút nhớ
tan đời hoa ..... nát đời quả
..... hỉ nộ ái ố mới ra cuộc đời .....
..... đời quá .....
NVY! không được vào nhà ktt spam. Hết chỗ chứa rồi đấy, chịu không nổi là ....pằng pằng pằng.
GIỌT ĐẮNG
_ Hồng Dương _
Từng giot từng giọt nhỏ...
Rơi trong hồn đìu hiu
Xin đừng lần nào anh nhận ra em
Buổi chiều một mình âm thầm trên phố
Sường mù nhập nhòa giăng trên mắt đen
Chân bước vô hồn về trong nỗi nhớ...
Chẳng có ai chờ, chẳng ai mời gọi
Một góc quán hiu quạnh chỗ em ngồi
Một tách cafe đều đều giọt nhỏ
Em gởi hồn theo nghìn chiếc lá rơi
Đâu áo vai sờn ngày xưa anh mặc
Đâu mái tóc anh gió lộng bời bời
Đâu nụ cười làm em se sắt...
Đâu rồi, anh ơi ?
Miếng bánh ngày nào hai đứa chia đôi
Chia đôi cả số tiền hai đứa có...
Ly cafe cũng chia đều hai nửa
Ngọt đắng cuộc đời, ấm lạnh tình nhau
Vậy rồi như thể chiêm bao
Anh thay áo đổi khăn như người ta
diễn tấn tuồng mới lạ
Em bỡ ngỡ, thấy mắt mình cay xé
Đầu rồi, anh ?
Hai hàng cây bên phố cũ ngời xanh
Những búp mới chen cành chờ xuân đến
Em chợt hiểu _ chẳng có gì nguyên vẹn
Hoặc bắt đầu
Hoặc từng phút rã tan
Tháng mười một, nơi em...
Thật chẳng thể ngờ, mãi đến giờ mới hiểu nổi câu " cầm vàng mà lội qua sông/ vàng rơi không tiếc, tiếc công cầm vàng". Vậy đấy....đời ơi!
KÝ ỨC
_ Trần Kim Hoa _
Khi ta đến
Gương mặt người ánh lên niềm vui khiến ta bàng hoàng
Nét buồn lặng lẽ bỗng đi đâu mất
Ta nhận ra điều ấy thật chậm muộn
Như nhận ra chính mình
Người đàn bà trong ta từ lâu đã thôi
không hỏi mình là ai
Đã bước đi thật vui vì không bận lòng
quanh quẩn
Không còn mơ hồ, không còn tiếc nuối
Những gì chẳng phải của mình
Người đường đột, thật thà, mệt mỏi
Như nhát dao cứa vào tim ta
Trên đời này liệu còn ai như thế
Mai sau liệu còn ai như thế
Đem đến niềm vui một ngày đã khó
Giữ được niềm vui một đời, ta không làm nổi
Niềm vui không trong tay ta
Cuộc đời không trong tay ta
Ta nghe giọng người thật buồn
Nghe tiếng bước chân người đi không trở lại.
Đọc một lần, rồi một lần, thêm một lần nữa tất cả... không khóc!...im lặng cười!... Này ta, còn nơi nào sâu hơn nữa để rơi vào không? Ái chà! giá mà có thể nghĩ được rằng "nỗi đau lớn nhất đã qua rồi", Sue nhỉ. :24::24::24:
hì - cưng - hôm nay cười nhiều quá đấy - ít thôi - vừa thôi - đắng cưng àh.
Lâu rồi Sue không đọc thơ nữa - mất cảm xúc rồi - ráng ngồi đọc cho hết bài thơ này - lời đó - ý đó - tâm tư đó - nhưng suy tư mất rồi - nhưng khóc cưng àh :92:
"nỗi đau lớn nhất đã qua rồi" - giờ chỉ còn lại tình yêu thôi cưng - hát bài "Sống cho Tình Yêu" nha cưng
Audio player
--->DOWNLOAD<---
[B]BẤT CHỢT TRÊN CHUYẾN ĐÒ NGANG
_Đynh Trầm Ca_
Chiều qua bến đò ngang
tình cờ nghe bài hát cũ
người hành khất mù và cô gái nhỏ
cây guitar lạc phím
cũ mèm
chiếc thau nhôm móp méo
vàng ố
những đồng tiền
Cô bé hát
nỗi đau mênh mông của người tình phụ
chiều bay mưa hiu hắt dòng sông
khách qua đò cuối năm lưa thưa
có người dừng lại
mở bóp
tôi cho tay vào túi
rỗng không
Mấy mươi năm rồi người con gái qua sông
tôi viết lời ca sao buồn quá vậy?
những lời ca cho lòng tôi thủa ấy
ai biết bây giờ
bố con người hành khất dùng để ăn xin
Chiều rây rây những bụi mưa êm[
kỷ niệm cũ không hề sống lại
trong tôi chỉ lóe lên câu hỏi
biết bố con người hát rong kiếm đủ sống không?/B]
Có chiếc lá bay ngược chiều gió nổi,
mềm như em và xao xác như em...
Bao nhiêu năm rồi, câu này vẫn cứ đúng với riêng tao, H nhỉ. Đọc lại, thấy thẫn thờ rồi...
CHO GIÓ CUỐN TÌNH ĐI
_ Đoàn Thanh Hà _
Tôi hờ hững đóng gói một nỗi buồn
Gởi đi
và biến thành kẻ khác
Để anh
gã đàn ông mang trái tim phờ phạc
Đứng lại ven đường
Nếu như ngày chỉ có 18 tiếng đồng hồ
Hoặc đêm hoặc chiều ngắn lại
Loài người đi về vội vã
Người ta yêu nhau vội vã
Hẳn gì ta đã nhớ nhau?
Kỷ niệm vò lại nát nhàu
Hương tóc em không còn làm đêm anh thao thức
Tình yêu không còn bùng cháy lên trong lồng ngực
Thì thôi... Mình chia tay
Niềm vui không thể đi vay
Nỗi buồn có cho đi cũng chẳng ai dám nhận
Nên ta đành để lẫn
Giữa cuộc đời cho gió cuốn đi...
Lâu lắm rồi, người cũng vì hương tóc ta mà ngơ ngẩn, thậm chí người đếm từng lần được hít mùi hương tóc ở cái khoảng cách gần thật gần. Nhưng dẫu là ngày xưa hay bây giờ thì mùi hương ấy cũng không bao giờ thuộc về người để người hít thoả thích hay vuốt lên mái tóc ta như người từng muốn. Chữ duyên phận nghe thì ....chuyện thường, mà vận vào phận số mình thì chua chát quá, phải không người?
Mà thôi, chẳng phải bây giờ lòng đang trống rỗng sao? Cố gắng trút bỏ lòng hay đang vô tình lạc vào trùng điệp muộn phiền hơn?
ĐẾN VÀ ĐI
_ Trần Thị Bích Hạnh _
Đến rồi đi
khi ta chưa kịp hiểu điều chi
em đã khô nước mắt
ta cay đắng nhận ra
môi đắng ngắt
Giọt lệ buồn
em chẳng tặng cho ta
Đến rồi đi
chưa một lần ta nghĩ đến chia ly
em đã thành người khác
Nhân chứng lý do
và hàng trăm lối tắt
Em vẽ vòng tròn
chôn tấn tật vào tôi
Đến rồi đi
chưa hết một phần đời
Ta ngơ ngác
đọc tên em vô thức
Phải thế không
nỗi niềm đang cháy rực
Tưởng cho em
ta ôm ngực, cho mình!
Đến rồi đi
đời gọi một mối tình
Thương tim ta
vẫn mù mờ câu hỏi
Em đã đi hay vẫn đang chờ đợi
Đã thật buồn,
hay vời vợi mình tôi ?
Tự nhiên thấy lòng chùng lại, tội nghiệp người hay tội nghiệp ta ? Thương người nhận ra tình yêu quá muộn, hay thương mình đã vội dứt bước đi xa ?
Bệnh hơn một tuần , nằm nghe từng tiếng gõ bong bong trong đầu , thấy mình giống như một cọng cỏ xoay xoay trong lốc cát . Chơi vơi , bồng bềnh và lạc lõng .... Rồi thì gió tới , nâng mình lên , mọi thứ chung quanh xoay tròn theo gió , mình nằm gọn trong lòng gió và bay lên ...
Mọi thứ đều chẳng còn ý nghĩa với mình nữa . Mình chỉ là một cọng cỏ , làm sao mang nổi tất cả những muộn phiền , những lo toan và mệt nhọc ấy ? Trả lại thôi , trả lại cho Người , trả cho đời . Không mang nổi đâu , đừng níu kéo , đừng gắng gượng . Là mình đang nói với mình vậy đấy , bởi biết tự mình vẫn còn nuối tiếc lắm . Vốn dĩ mình đâu phải vô tri , những tháng năm này là hạnh phúc , là tình yêu , là khổ đau , là nước mắt , là Người . Có yêu thương , có giận hờn , có tất cả , giờ bỏ lại sao đành ? Này là những chiếc lá vàng khô Lan đưa cách nay xa lắm rồi , trong một buổi chiều hai đứa lang thang tâm sự , những chiếc lá đỏ một mặt , úa vàng một mặt với những nốt nấm trắng vương tơ nhện . Này những câu thơ Thủy viết nằng nặng những đớn đau , chẳng chia sẻ nổi khi lòng mình , lòng nó cứ cồn cào những bão giông , sóng gió . Này cái áo khoác , lon sữa bột Hiền dúi vào tay trong những ngày xa nhà cơ cực . Này thỏi son Oanh ù toe toét cười bảo " bà cầm đi , thoa lên lại vài thằng chết ngay đơ" . Này là chiếc hộp hình trái tim với những con ốc biển lành lạnh Duy tặng mình trong đêm sinh nhật 20 " D biết H buồn D nhiều lắm , cũng biết H thương D lắm . Đừng giận D nhé , mãi mãi chúng mình là chị em , đừng buồn D nhé . Thương H nhiều lắm !" , vậy mà cuối cùng D cũng xa , cũng bỏ mình lại với những câu hỏi không lời đáp . Duy chẳng nói với mình rằng Duy đi đâu , làm gì . Thân con gái như vạt bèo trôi nổi , biết Duy có đủ bản lĩnh vươn lên nữa không ?
Sao nhiều quá nhỉ ? Sao những thứ này vẫn còn nhiều thế nhỉ ? Bao nhiêu năm rồi , bạn bè đứa quên , đứa nhớ . Cả Lan cũng thú nhận " tao không nghĩ mày còn giữ những thứ này " . Câu nói ấy cũng đã 3 năm rồi . Hà thì không thích mình cứ nhắc lại quá khứ " mày sao nhớ dai quá !" . Chứ biết làm gì đây ? Cũng đâu phải mình cố nhớ , chỉ là không thể quên được . Mỗi lần buồn , mỗi lần cô đơn hay đổ bệnh lại nhớ . Mà có khi nào mình không buồn , không cô đơn , không bệnh đâu ? Ít lắm , nên cứ nhớ vậy thôi .
Mà gió sao chưa đưa mình lên ? Còn nặng quá , mình chưa rũ bỏ hết được , ngột ngạt quá . Sao lại còn trong lòng ánh mắt của K ? xa mấy năm rồi , trở về gặp thoáng qua , rồi vài câu thăm hỏi , một câu chào nhưng sao mắt K nhìn mình xót xa vậy ? Mình gầy đi nhiều nhưng mình trẻ hơn mà , chẳng phải ai cũng khen mình thế sao ? Ừ , đẹp hơn , trẻ hơn và chín chắn hơn . Vậy sao K còn xót xa thế ? Mình quên K rồi , quên mối tình đau đớn ấy rồi , chỉ còn nhớ một K nhảm nhí , một K mập ù , một K là em mình , một K là thầy mình thôi . K của yêu thương ngày ấy chết lâu rồi .
Kì cục quá ! nhớ hòai vậy ? Hình như gió không đưa mình lên mà chỉ thổi mình về quá khứ . Qua khu đồi , qua thung lũng hoa đào , qua bầu trời đầy sao và buốt gió . Đi xa quá , trở lại đi , mình muốn trở lại . Lạnh quá ! gió nhiều quá , mình thấy chóng mặt và buồn nôn nữa . Mình không muốn đi nữa . Sau khu đồi là đêm đen , dày đặc như ly cafe mình vẫn uống với Hà . Đắng lắm , không bao giờ mình pha ngọt được . Mình thích vị đắng , nhưng mình sợ cái bóng đêm đằng sau mắt Hà . Cái đêm ở nhà Hà khi Hà còn sống cùng với V, T , Hà nói nó chẳng có gì , chẳng có ai . Lúc ấy , quanh mình cũng là bóng đêm , dày lắm mình nhìn qua không nổi nên không thể thấy được mắt Hà . Rồi những lần gặp thưa thớt sau này , sao mình vẫn thấy bóng tối như bóng đêm hôm ấy trong mắt nó . Dù lần nào ở bên mình , nó cũng nói nó vẫn là nó , không thay đổi . Mình tin vậy , và cố đặt mình trong giới hạn đã đặt ra , không hỏi về những điều riêng tư của nó , và nó cũng chẳng nói mình nghe điều gì cả . Nhưng xót xa khi những gì mình biết đều qua người khác và chẳng biết là có chính xác hay không trong khi nó vẫn dửng dưng im lặng và bình thản như chẳng hề có gì . Những lần về quê , ghé lên nhà nó , ngồi với Tâm với bé Thảo , lại thấy lòng như nổi sóng mà chẳng rõ lý do . Nhìn khuôn mặt má Huệ ủ dột lại muốn ôm lấy mà nói cho hết những gì trong lòng nhưng rồi ánh mắt nó , cái bóng đêm trong đó ngăn mình lại . Cứ thế rồi mình đi qua , giống như không hay biết gì để đêm về tự hỏi mình phải làm gì đây ?
Hà không phải là phần đời mình , nó xuyên suốt từ thuở ấu thơ tới ngày trưởng thành . Có mặt bên mình trong những lúc khổ đau nhất . Nhưng với nó , mình thế nào đây ? Bao nhiêu lần tự hỏi , mình có quan trọng với nó như nó luôn quan trọng với mình không ? Hay tại mình vô tâm quá , hời hợt quá và tàn nhẫn quá nên chẳng biết gì về nó ? Thôi đừng thổi nữa , để mình suy nghĩ , gió đừng làm mình rối bời lên như những chiếc lá cao su mục nát ấy . Gió cứ chơi trò chơi của gió , để mình nhớ , để mình tìm ra câu trả lời . Đau đầu quá ! mình nghĩ không ra nổi . Nếu có Hà ở đây , chắc nó lại chửi mình . Nó hay chửi mình lắm , những câu chửi để làm mình yên lòng nhưng mình đâu phải con nít . Rõ ràng nó có bình an đâu , nó cũng đâu còn là nó như thường nói để trấn an mình . Dù ở bên mình , nó vẫn còn cái kiểu nhảm nhí , đùa cợt mất nết như hồi xưa nhưng khác lắm rồi , mình cứ thấy lấn cấn mãi . Khác thật mà ! Ôi , sao mắt mình nặng và mỏi thế ? Mình muốn nhìn Hà thật kĩ , sao nó cứ như cái bóng vậy . Uốn éo , và lượn khắp nơi , rồi nó cười như ngày xưa ngồi trong khu cao su cùng với Dung , với Loan . Nụ cười không bụi bặm , không lo toan , không đau khổ .
Những dòng chữ nằng nặng này , giờ mới là mình đây...
NGHỊCH LÝ
Những con sông dồn nhau về với biển
Riêng sông em ngược dòng _ hóa mây trôi
Chẳng về biển đâu dù bao la đến vậy
Giữ cho mình _ chút ngọt ngào rất riêng.
Không về biển, em làm mây bay mãi
Ngắm biển từ xa cũng đủ rồi
Nếu hòa cùng biển, em sợ mình tan mất
Những ngọt ngào giữa mặn đắng, biển ơi.
04-01-01
Giá mà ngày xưa ta đủ dũng cảm để lội ngược dòng... Yêu biển nhiều lắm, khát khao biển cũng rất nhiều. Tình yêu ta dành cho biển, đã bao giờ có thể dùng ngôn từ để diễn tả được đâu? Yêu nhiều đến thế, nên biết rằng lòng biển mặn đắng, biết rằng biển luôn có sóng động trong lòng. Ta biết! biết hết đấy...nhưng vẫn cố lao về. Bất chấp cản ngăn của người cha yêu dấu, bất chấp dư luận, bất chấp cả lý trí của mình. Ta về biển rồi, hòa tan cùng biển rồi, cay đắng với biển rồi, chao đảo giữa bão tố rồi...và cũng mệt mỏi nhiều rồi. Rồi bất chợt đọc lại những dòng thơ ngông nghênh ngày đó, tự hỏi mình, nếu ngày ấy ta ngược dòng thì sao?....
Đêm qua chị nhắn : cầu nguyện, cầu nguyện và cầu nguyện đi. Vâng, thì vẫn cầu nguyện đó thôi. Hằng ngày, chạy xe trên đường, vẫn thì thầm đọc kinh dâng Mẹ, hằng giờ, bất chợt nhớ đến vẫn tha thiết gọi Mẹ ơi. Mà sao bao nhiêu áp lực cứ đổ dồn xuống trên đời con hở Mẹ? Chỉ một chút mâu thuẫn, chỉ một chút lạnh lùng, một chút khó khăn thôi mà lại làm lòng con đau đớn thế này. Đã tưởng rằng lao vào công việc thì sẽ không còn thời gian để lo lắng, đau khổ nữa. Vậy mà sao lúc này, nước mắt cứ muốn tuôn ra. Sao tình cảm lúc nào cũng cản ngăn và chi phối tất cả? Tại sao Mẹ cứ để con phải sống trong sự điều khiển của cảm xúc riêng mình? Mẹ ơi, biết rằng không ăn gì thì có thể con không đủ sức làm việc đến tận đêm nay. Nhưng lòng con buồn chán tới mức không thể nào nuốt trôi bất cứ thứ gì nữa rồi Mẹ ơi. Mẹ ơi! con gọi Mẹ hằng trăm ngàn lần rồi, Mẹ có nghe thấy không? Hay con gọi Mẹ vẫn còn nhỏ quá, vẫn còn chưa đủ?Mẹ của con ơi!...
Đọc KTT nhớ lại thời ấu thơ, đi câu cá...giật trượt, nhìn thấy sóng cuộc lên, xuýt xoa...tiếc thật...về nhà khoe với Bố, Bố bảo "con nào trượt thì con đó rất to"... cứ tưởng thật và nuôi giấc mơ đó cho đến tận bây giờ...
Anh Ngân ơi, ktt cảm ơn lời nhắc nhở của anh. Không phải là ktt không biết rằng: khi nghĩ "con cá hụt luôn là con cá to", chẳng qua chỉ là tự mị mình. Ktt biết rõ, nếu quay trở lại, vẫn không thể lựa chọn điều gì khác với điều mình đã lựa chọn. Thời gian nếu có ngược về ngày xưa, chắc gì ktt đã dám lội ngược dòng trái tim mình? Biết chứ anh, nhưng thú thật cuộc sống này ... tàn nhẫn quá anh à, những người mình yêu thương đôi lúc cũng ... ác độc quá anh à...Vậy nên, nhiều lúc làm lòng mình quặn đau lắm anh, đau lắm anh ạ. Vậy nên...lại thở dài mà tiếc nuối, mà tự hỏi lòng mình...Nhưng cũng chỉ là tự hỏi, rồi lại thở dài vì biết rằng mình cũng sẽ chẳng thay đổi đâu. Vậy đấy! vậy mới là con người. Bé nhỏ, yếu đuối, mâu thuẫn và ...bất toàn, anh Ngân ạ. Đau lắm, buồn lắm và khi đến mức khó có thể chịu đựng hơn được thì lại bật cười. Cũng ngộ ha anh!(lúc này ktt đang mỉm cười, anh ạ).
Mỗi người mỗi hoàn cảnh, không ai giống ai cả phải không KTT? Nhưng khi mình ý thức được thì sẽ dễ chịu hơn, chỉ sợ con tim mình ra vô cảm, đến lúc đó không biết chuyện gì sẽ xảy ra...trong tình yêu cũng vậy...đời sống vợ chồng càng khó hơn, chỉ khi nào hai người biết nhìn nhận và cảm thông cho nhau...và cùng nhau xây dựng, vun quén cho cái gọi là "tổ ấm" thì may ra có những cảm nhận theo đúng nghĩa mà những lời Chúa răn dạy mỗi người con của Chúa. Vậy đó, khi biết mình bé nhỏ, yếu đuối, mâu thuẫn và ...bất toàn, là khi mình đã ý thức được...thì cái chông chênh kia không là gì và lúc đó lại "Ôm mình đi và tự dỗ lấy mình"...
Em không thể nào dừng bút được đâu anh
Những vần thơ ấy là hồn em bé nhỏ
Tình yêu anh và những điều mông muội
Thêm cả cuộc đời, cũng ở đấy _ trong thơ
Có những đêm tưởng chừng như vô tận
Một mình em, đối diện với chính mình
Không có thơ thì làm sao anh biết
Em cô đơn dường nào, khi chẳng có anh bên ?
Tất cả yếu mềm, yêu thương và lo lắng
Em gom về dồn hết cả vào thơ
Hãy đọc đi anh và để lòng lắng đọng
Anh sẽ hiểu tình em sâu rộng chừng nào.
Đừng cản ngăn anh nhé, hãy hiểu em!
Nước mắt ngược dòng quặn đau như cắt
Không có thơ thì liệu anh có hiểu
Những giọt lệ ấy... em nuốt ngược vì anh ?
Anh cũng đừng sợ vì thơ, em yếu đuối
Khi cuộc đời kia dối trá lọc lừa
Hãy tin rằng giữa muôn ngàn băng giá
Em sẽ sưởi ấm đời bằng những khúc tin yêu.
23/06/01
EM MONG MANH LẮM!
http://hongvan.vnweblogs.com/gallery...d/DSCN5888.jpg
Em nhỏ bé và mong manh lắm
Trong ráng chiều đôi mắt vẫn trong xanh
Trong khe khẽ nhẹ nhàng ơi dìu dịu
Lại trở về trong xao xuyến bên anh
Có thể nào xa cách hóa mênh mông
Ngày và tháng qua đi không trở lại
Có thể nào về những ngày thơ dại
Đóa hoa hồng trong sương sớm long lanh
Em vẫn chờ! Cũng vẫn thế! Chờ anh!
Đóa hoa tình yêu mỗi chiều mỗi sớm
Có lẽ nào chỉ còn là xuân muộn
Cuồn cuộn bão về vẫn thế mong manh!
Em chờ đợi mình! Hỡi những ngày xanh!
Hồng Vân
RU MÌNH...!
Lá dòng đời vàng úa
Lặng dần bay mỗi ngày
Chúng mình giờ hai đứa
Gần bên mà người dưng
Một đời đã long lanh
Bao hẹn hò nồng thắm
Trời vẫn thế trong xanh
Mà thành bao giọt đắng.
Biết đâu là dâu bể
Biết đâu là thăng trầm
Rã rời ta ngạo nghễ
Giờ về cùng gió trăng.
Tiếc làm chi bụi cát
Mờ trắng lạc cõi nào
Khóc nhau vờ thiện ác
Cõi người chỉ lừa nhau.
Giờ hát mãi trùng khơi
Ru ta ngàn tiếng sóng
Vàng mãi cát người ơi!
hòa lệ thành chân sóng.
Âm thầm vầng mây trắng
Thong dong với gió đời
Thỏa thê cùng hoa nắng
Mãi ru đời mênh mông!
HV
Cho một ngày dang dở........
Em mệt mỏi với đa đoan và nhạy cảm
Xót xa đau những bất trắc chưa thành
Lòng hoang hoải những điều riêng bé mọn
Thấy lòng mình như lá ... ngược cội về cây.
Cứ cháy kiệt cùng cho lẽ sống yêu thương
Rồi òa vỡ ở nơi mình tàn lụi
Đắng cay nhận ra chỉ riêng mình thắp sáng
Thì cũng muộn rồi _ những thất vọng chua cay....