TRÒ ĐÙA
Trong cái xưởng gốm nhỏ nơi tôi làm việc có một anh chàng tên là Mike. Hắn có thân hình cao to như lực sĩ, lại sẵn tài kể chuyện tiếu lâm và ưa bày ra những trò đùa tinh nghịch. Làm việc cạnh Mike là Peter Lumas. Anh chàng rất ngưỡng mộ Mike và tất cả những vụ phá phách bỡn cợt nho nhỏ trong xưởng đều do hai người chung sức bày đặt.
Trong xưởng còn có một người thợ tên Jake. Trái với Mike và Peter, Jake nhỏ con, lùn, ít nói, chẳng làm hại ai và cũng chẳng chơi với ai. Suốt ngày, Jake cắm đầu làm việc, đến trưa, anh ta ngồi ăn môt mình dưới gốc cây, cách xa bọn tôi. Làm như hắn sợ chúng tôi xin đồ ăn của hắn! Jake chẳng bao giờ tham gia vào những cuộc tán gẫu, những cuộc sát phạt đỏ đen mà chúng tôi bày ra trong giờ nghỉ trưa. Tới kì lĩnh lương, bàn tay thô ráp lấm lem của Jake nắm chặt tờ giấy báo phát lương, miệng anh ta lẩm bẩm những gì không rõ.
Dĩ nhiên, Jake trở thành cái bung xung cho những trò đùa tai quái của Mike và Peter. Một lần. Jake mở hộp cơm trưa, từ trong hộp này vọt ra một chú nhái. Một lần khác, Jake phát hiện ra một con chuột chết nằm gọn lỏn trong chiếc mũ của anh ta. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là sự chịu đựng của Jake. Tôi có cảm tưởng phần xác của anh ta có mặt trong xưởng, còn phần hồn thì ở tận đâu đó. Cũng có thể, Jake sợ đụng chạm có thể khiến anh mất việc nên nhẫn nhục.
Mùa thu năm đó, nhân hai ngày nghỉ cuối tuần, Mike và Peter rủ nhau đi săn. Họ hứa nếu gặp may sẽ chia phần cho mọi người trong xưởng, Sang ngày thứ hai, Mike và Peter tới xưởng với một con hoẵng đực khá lớn. Mike chia phần cho từng người và bao lại. Hắn vừa cười nhăn nhở vừa bỏ đôi tai lông lá, cặp móng và cái đuôi hoẵng vào một bao giấy riêng. Sau khi ăn bữa trưa, Mike đưa phần thịt cho từng người. Hắn nhờ người đi kêu Jake tới. Người đàn ông vụng về ngồi xuống bên bàn, Mike dẩy gói giấy hắn để riêng lúc nãy tới trước mặt Jake. Mặt Peter căng thẳng, hắn cố nén để khỏi phát ra cười. Mike tỏ vẻ tự mãn. Jake im lặng. Trong ba năm qua có lẽ anh nói chưa tới một trăm từ.
Chúng tôi im lặng tò mò chờ đợi, Jake nắm chặt cái gói. Anh ta mỉm cười nhìn Mike biết ơn. Ánh mắt lấp lánh ướt , yết hầu Jake chạy lên chạy xuống. "Tôi biết anh sẽ không quên tôi mà. Tuy anh hay giỡn nhưng các anh là những người tốt". Nuốt nước bọt, Jake nói tiếp: "Tôi không thân thiết với các anh nhưng tôi không phải là một người xấu. Tôi có ba đứa con nhỏ, vợ tôi lại tàn tật nằm liệt giường đã bốn năm nay. Những lúc cô ấy trở bệnh, tôi phải thức trọn đêm. Lương của tôi không những không đủ nuôi con mà còn phải lo tiền thuốc cho vợ. Các cháu cũng cố gắng kiếm thêm đỡ vào. May lắm tôi mới xin được chỗ làm này. Các anh có biết vì sao tôi ngồi ăn riêng không? Nói ra thì ngượng nhưng thường chỉ có bánh mì và súp loãng. Như bữa trưa nay chỉ có củ cải trắng luộc mà thôi. Có chỗ thịt anh cho, chắc bữa tối nay các cháu mừng lắm". Jake đưa tay gạt một giọt nước mắt to tướng lăn trên má. Anh đưa tay tháo sợi dây cột miệng túi giấy Mike vừa đẩy tới.
Chúng tôi mãi nhìn Jake và suýt quên Mike và Peter. Mặt mày tái mét, hai người luống cuống tìm cách lấy lại gói giấy. Nhưng đã quá muộn! Một sự im lặng nặng nề đến ngộp thở bao trùm tất cả mọi người và nó lên tới cùng cực khi Jake mân mê những cái tai, những cái móng và cái đuôi hoẵng và ngước mắt lên cảm ơn, miệng cố mỉm cười... Cũng như mọi người có mặt, tôi chỉ muốn đất nứt ra nuốt chửng tôi đi!.
(Sưu tầm)
Những trò đùa của ta đôi khi quá nhẫn tâm: ta đùa trên đau khổ tuyệt vọng của người khác, ta cười ác ý hay vô tâm trước mảnh đời bất hạnh của bao người xung quanh cho dù có thể ta không cố ý, không biết. Xin cho con luôn mở rộng cửa trái tim để sẵn sàng chia sẻ với bao mảnh đời đau khổ, bất hạnh. Đừng để con dửng dưng, vô tâm, lạnh lùng trước nỗi đau khổ của đồng loại.