Nhớ cách đây vài năm, vài năm thôi, cứ vào dịp 1/6, mình cùng thằng em họ được mẹ đưa đi xem kịch. Năm nay mình đi xem phim với bạn, rồi đi ăn.
Thật lạ, chẳng ai như mình, đi chơi cũng rơi nước mắt...
Nhìn những em bé bố mẹ đưa đi chơi, nhìn vẻ háo hức trên khuôn mặt, đôi mắt, nụ cười hồn nhiên vui tươi trên những đôi môi nhỏ xinh lại nhớ về mình những ngày xưa. Mình cũng như thế, thậm chí ai cũng đã từng như thế. Vì ai cũng đã từng là một đứa trẻ.
Thèm ánh mắt ấy…

Nó trong sáng, ngây thơ và hơn hết là vô tư lự, không một chút lo nghĩ. Vòng xoáy thời gian kéo ta đi, đưa ta vào những mối lo không bao giờ dứt, những băn khoăn cứ bám lấy ta. Vô hình chung ta trở thành một người trầm tư.

Thèm nụ cười ấy…

Thật hồn nhiên. Bây giờ thật khó để nở một nụ cười. Những ngày học vất vả, những lo lắng, vướng bận khiến ta quên đi phải cười như thế nào. Mỗi buổi sáng, đứng trước gương, định bụng cười một cái đón ngày mới nhưng sao khó quá. Một vài cái cười xã giao, một vài tiếng cười rộ lên trong những cuộc trò chuyện nhưng nó không thật giòn.Thế mới biết tiếng cười trẻ con nó giòn đến mức nào, như kéo nắng đến bên ta vậy!


Ta muốn được khóc như một đứa trẻ, nước mắt đến như một cơn mưa, nhanh đến rồi cũng nhanh đi. Khóc như xây một cái đập nước. Hồi bé, ta giỏi xây đập là vậy, chỉ cao vừa đủ độ, để vui buồn có thể tràn qua bất cứ lúc nào. Tràn qua khoé mắt, thấm vào " đồng ruộng" là chiếc khăn tay, là vai áo, là lòng mẹ, là vai cha. Nhưng khi lớn lên, ta tự đắp đê tâm hồn mình. Bao nỗi lòng ta tự gặm nhấm vì nhiều điều khó nói, vì ta thấy cô đơn. Nhiều lúc không muốn “ngăn sông cấm chợ” cảm xúc, muốn phá đê xây đập song điều đó gần như được xếp vào dự định khó thành công.

Đi và trở lại.


Thấy và nghĩ.

Ta phải học ở trẻ con thật nhiều.

Học sự giản dị trong mọi mối quan hệ - không một chút lo nghĩ trong cư xử của bọn trẻ.

Học cách cho đi không toan tính.

Học cách chia sẻ cảm xúc. Giờ để hiểu bố mẹ và bố mẹ hiểu thật khó, sự tương tác này ngày càng kém. Giờ để trò chuyện bạn bè cũng là một vấn đề. Gần như đã thành mặc đinh, ai chơi với ai thì trò chuyện với người ấy.

Học cách tha thứ. Trẻ con dễ bỏ qua lỗi lầm.

Những lúc mong muốn - muốn được là một đứa trẻ.

Một cơn bão có thể cuốn đi những điều ta yêu quí hay níu giữ nhưng chính cơn bão có thể trả lại ta những điều đó bằng những cách bất ngờ.

Nhưng hôm nay không có bão...

Gửi từ email Nguyễn Hồng Minh - bigboi198