Love Telling ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn Cha cố Phêrô (Ns. Kim Long) được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen! Loan Pham nhắn với ACE: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu xin thương cứu rỗi linh hồn Phê-rô Lm. Kim Long sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa. Amen Loan Pham nhắn với ACE: Hòa cùng với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với sự ra đi của Lm. Kim Long là Nhạc sĩ quý mến của chúng ta...đó là sự thương xót mất mát rất lớn của Thánh Nhạc Việt Nam... chúng ta hãy cùng dâng lời nguy Loan Pham nhắn với Gia đình TCVN: Hòa cùng Giáo Hội Công giáo Việt Nam với sự ra đi vô cùng thương tiếc của Lm. Kim Long là nhạc sĩ Thánh Ca thân yêu của chúng ta... Chúng ta cùng dâng lời nguyện xin: Giesu Matia Giuse xin thương cứu rỗi linh ThanhCaVN nhắn với ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 18 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN THIÊN CHÚA. ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn ĐTC Phanxicô được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen!

+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới
kết quả từ 1 tới 1 trên 1

Chủ đề: Thời gian là thước đo lòng chung thủy.

  1. #1
    Ben's Avatar

    Tham gia ngày: Aug 2008
    Tên Thánh: Peter
    Giới tính: Nam
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 1,217
    Cám ơn
    913
    Được cám ơn 5,080 lần trong 945 bài viết

    Default Thời gian là thước đo lòng chung thủy.

    Tôi và anh quen nhau trong một ngày thật tình cờ…

    Cách đây 4 năm, tôi là sinh viên năm thứ nhất của một trường đại học (được gọi là danh tiếng của Việt Nam và tôi tự hào về điều đó), cũng như bao cô gái thôn nữ khác, chân ướt chân ráo lên thành phố đông người, nhà cao tầng mọc chi chít, các tấm biển quảng cáo của hai bên đường phố với đủ sắc màu thu hút sự chú ý của tôi, khiến lần nào ra phố, trên con đường tới giảng đường, tôi đều hếch mắt nhìn.

    Mọi cảnh vật, con người với tôi hoàn toàn lạ lẫm. Những ngày đầu tiên sống trong ký túc xá - khu vườn địa đàng, khu vườn tình nhân mà sinh viên anh chị khóa trên thường nói tới, tôi sợ đến nỗi không dám đưa ánh mắt nhòm ngó vào họ mỗi khi đi qua. Và cảm giác sợ sệt không dám bước chân đến căng-tin mua đồ ăn cho mỗi bữa. Tôi thấy mình lạc lõng vô cùng.

    Tôi đấu tranh với chính con người mình. Phải bước qua sự ngỡ ngàng ấy, coi như là sự “bình thường” của môi trường sống mới. Tôi đi làm gia sư kiếm tiền để trang trải thêm cho cuộc sống sinh viên nơi thị thành.

    Thế rồi, tôi quen anh…

    Một chiều mùa thu, rả rích mưa ngâu. Trên con đường đến nhà dạy cho một học sinh tại phố Trần Quý Cáp, buổi dạy đầu tiên. Xe đạp của tôi rẽ phải, bất ngờ đâm sầm vào cái gì đó và đổ kềnh ra đường. Chính tôi ngú ngớ cũng không hiểu vì sao như vậy. Văng vẳng bên tai tôi có tiếng nói cho quá nhiều chanh của mấy cô bên đường: Trời ơi, đường người ta xuôi chiều, lại đi “đấu đầu” vào xe ô tô, xây xước thì đền mệt…

    Tôi hoang mang loạng quạng đứng dậy tìm kính, túi sách và đau quá, thì… một người đàn ông trạc gần 30 tuổi, vận bộ đồ công sở com-plê, cà- vạt đứng trước mặt tôi, giọng trầm ấm:


    - Xin lỗi, em có đau không? Tôi giúp gì được cho em không? Tôi có thể đưa em đến bệnh viện hoặc một phòng khám gần đây nhất để khám và mua thuốc cho em. Tôi nghĩ rằng em bị đau đấy.

    Không kịp suy nghĩ, tôi phản ứng, mặt vênh lên:


    - Xí, xe ô tô của ông đâm sầm vào xe tôi, tôi không bắt đền gì đâu. Tôi không sao cả, không thấy đau đớn. Tốt nhất, làm ơn tránh ra cho tôi đi.

    Nói đoạn, tôi lên xe và định phóng đi cho kịp giờ dạy thì tiếng anh ta gọi lại, đáng ghét:

    - Em quay lại đi, đây là đường… một chiều mà!

    Tôi ngơ ngác trước câu nói gợi ý ấy. Định thần nhìn lại, ngại thật và vù xe đến chỗ dạy. Tôi muộn giờ 15 phút.

    19 giờ 30 phút, tại phòng 207 ký túc xá

    - Xin cho hỏi, có cô gái tên Lê Trang, Khoa… ở phòng này không bạn?


    Sau câu hỏi đó của vị khách, các bạn phòng tôi ngơ ngác, giọng cái “Huế cải lương” vừa ra mở cửa, kêu to:


    - Oái, vị khách… đẹp giai quá chúng mày ơi!

    Cả hội cười ré lên. Còn tôi giật thót tim. Giọng cái Sim lanh lảnh kiểu “chan chát” như đồi hoa sim đằng trước nhà nó mà nó thường tự hào, nói:

    - Phòng này nhiều em Lê Trang lắm, em là Lê Trang “hoa sim”, kia là Lê Trang “hoa tím”, và kia là Lê Trang “mận chín…” đủ cả, vậy xin hỏi gặp Lê Trang nào, thưa quý anh?

    Và cả phòng lại rộ lên cười.

    Giọng vị khách bình thản:

    - Dạ, quý cô vui lòng cho gặp “Lê Trang quản lý”!

    Chị Huyền - trưởng phòng - học trên chúng tôi 2 lớp mỉm cười bước ra:

    - “Lê Trang quản lý” đang nằm trên… lầu - ý nói giường tầng, mời anh vào!

    Theo sau bước chân vị khách lạ, giọng cái Sim vẫn lanh lảnh:


    - Cái Lê Trang tốt số thế, quen được ông đẹp trai thế này. Ối, nhiều quà thế này, cái Trang đang đau, làm sao ăn được, thôi thì để bọn tao ăn… hộ vậy.

    Nói đoạn, nó cầm lấy bịch bánh trái của vị khách đưa và ném cho từng đứa trong phòng.

    Giọng vị khách điềm đạm, trầm ấm nghe quen thuộc:


    - Chào em, Lê Trang! Hy vọng tôi đến thăm không làm phiền em!

    Mặt tôi đỏ bừng. Tôi ngồi dậy, dựa lưng vào tường và nói với vị khách đến thăm là chân tôi bị đau, không trèo xuống tiếp được.

    Vị khách tiếp tục:

    - Xin em đừng bận lòng, tôi nghĩ rằng em đã bị đau nên mang thuốc đến đưa em và trả lại em chiếc thẻ sinh viên em đánh rơi chiều nay…

    Cuộc va chạm xe và gặp gỡ tình cờ như trong cổ tích hôm ấy là “bà mai” dẫn chúng tôi đến với nhau… Anh tên H, làm cho Ngân hàng Vietcombank, chịu trách nhiệm lĩnh vực Dự án - Đầu tư. Công việc khiến anh thường xuyên phải xa Hà Nội và xa tôi. Anh vẫn thường nói với tôi: Cảm ơn vì sự tình cờ này mà tôi tìm được em. Còn tôi tuy chưa nhận lời yêu nhưng tôi hiểu rằng anh chính là nơi tôi thuộc về.


    Từ khi quen và biết anh, tôi thấy mình “lớn” lên trong từng suy nghĩ. Khi đề cập đến một vấn đề tôi không còn nhìn nhận giản đơn, một chiều như trước. Tôi thường hỏi anh bài tập hóc búa trên lớp thầy giao về nhà. Từ những phạm trù “hàm lâm” như Triết học kim cổ Đông, Tây đến “món ăn” khô khan: Pháp luật. Anh luôn gợi mở hướng tìm lời giải và tự tôi trả lời. Anh say sưa nói về các phạm trù cho tôi nghe, có dẫn chứng cụ thể, anh nói:


    - Triết rất hay, nó cho ta một cái nhìn biện chứng.

    - Biện chứng là sao?

    - Đó là xem xét, nhìn nhận, tư duy một sự vật hiện tượng nào đó trong một quan hệ hoàn chỉnh, có sự tác động qua lại có đầu, có cuối. Như vậy em sẽ có một phương pháp luận biện chứng.

    Kết quả, môn Triết học tôi đạt điểm 9, chúng bạn trong lớp nói tôi “bị hâm, có vấn đề”. Đứa bạn thân nói tôi có trái tim bằng đá và giọng nói “đanh thép” kể từ khi quen “hắn”. Nó nói, nó sợ khi nghe tôi nói vì nghe giọng như một “bà tướng hài hước” và phía bên kia phải “thực thi ngay”. Tôi không hiểu được.

    Anh và tôi có cùng sở thích là nghe nhạc Trịnh, trữ tình và cách mạng. Anh thường hát cho tôi nghe, khi rảnh. Còn về gu nền “nghệ thuật thứ bảy” anh không thích điện ảnh của nước nào cụ thể, bộ phim nào hay thì anh thích. Anh thích gọi tôi là “Cherie”, là Jane. Đáp lại, tôi thích gọi anh là “ông
    Rochester" nhân vật tôi yêu thích trong tác phẩm văn học Anh: Jane Eyre.

    Mùa hè năm ấy…


    Anh nói sẽ phải xa tôi, có thể là rất lâu, có thể nhanh nhưng nếu em nói rằng em muốn tôi ở lại, tôi sẽ thực thi mệnh lệnh của em! Tôi cười, nói “Anh hâm”.

    Ngày khai trường cho niên học thứ 2 bậc đại học cũng là lúc anh xa tôi. Anh đi thật! Anh “bay” đi tận trời Âu xa xôi: Đan Mạch. Lúc này tôi mới hiểu rằng anh không trêu tôi như tôi vẫn nghĩ. Và lúc này, tôi mới nhận ra rằng, anh không bao giờ đùa, trêu tôi. Anh yêu tôi theo cách của anh - có lần anh nói với tôi như vậy và tôi vẫn sung sướng từng ngày, từng giờ cảm nhận điều ấy…

    Nhận được điện thoại của anh gọi từ Cophenhaghen, Đan Mạch cùng những dòng e-mail tôi nghẹt thở, tưởng mình như tan vỡ. Không kìm nén được lòng mình khi anh vẫn gọi “Jane yêu dấu” như ngày nào, tôi khóc nức nở bên máy. Tôi thấy mình vừa mất đi một điều gì đó vô cùng quý giá mà trước kia tôi không biết nâng niu…

    Ra trường tôi làm việc tại một Viện Nghiên cứu, công việc làm tôi cứng cỏi và khắc nghiệt hơn với mối quan hệ và với chính mình. Đi trên con đường vào thu lất phất mưa bay, cũng nơi này, trên con đường quen thuộc ngày xưa tôi và anh gặp nhau, ngày xưa, đã lâu rồi... Văng vẳng đâu đây vẫn lời nói thân thương ấy “Bây giờ, tôi không có thời gian chăm sóc em. Nhưng 3 năm nữa, tôi sẽ về bên em, khi em ra trường…”

    Thời gian không ngừng trôi, kéo theo các mùa xuân, hạ, thu, đông, cuốn đi “lời hứa thời gian” để bước chân ai vội vã lao về phía trước, kiếm tìm…


    Rochester- Tình yêu của tôi!

    9h 30 phút chủ nhật, tại sân bay quốc tế Nội Bài.

    Khi nhận được tin anh đại diện cho cơ quan ở Copenhaghen (Đan Mạch) đàm phán đầu tư một dự án với bên Singapore và anh sẽ tranh thủ từ Singapore về Việt Nam vào lúc 10 giờ trưa nay. Tôi sung sướng và hạnh phúc biết bao. Tôi diện một bộ Áo Dài màu tím - màu anh rất thích, khoác trên mình một áo choàng đứng trước sân bay Nội Bài trước cái rét cắt da cắt thịt để đón anh về bên tôi. Anh làm việc cho một ngân hàng nổi tiếng ở trong nước và với năng lực cộng kết quả cao trong công việc, anh được bên đối tác Đan Mạch mời sang Cophenhaghen làm cho một Viện kinh tế Quốc tế đồng thời làm Nghiên cứu sinh cho họ. Tôi và anh xa nhau từ đây.


    10 giờ.

    Hai hàm răng của tôi va vào nhau liên hồi, chân run lên, bụng đói và tôi vẫn không thấy anh - "Ông Rochester - hiệp sỹ của em" (nhân vật trong tác phẩm văn học Jane Eyre của nhà văn nổi tiếng người Anh mà chúng tôi thường gọi nhau bằng tên thân mật như vậy) xuất hiện. Tôi thấy mắt mình cay xè.

    12 giờ 5 phút

    Một bông hồng màu máu xuất hiện, tiến chậm về phía tôi- tôi chưa bao giờ thấy anh cầm trên tay một bông hoa nào, trừ có một lần duy nhất, anh ngỏ lời yêu tôi. Không hành lý đồ sộ, ngoài chiếc Laptop- người tình trong công việc của anh, xuất hiện bên anh suốt cả ngày, tôi phát ghen với nó. Và đã có lần, tôi "tặng" chiếc Laptop ấy hàng... nghìn con virut từ USB của tôi để... trả thù... Hậu quả là, dữ liệu trong "người tình" của anh bị phá hủy gần như toàn bộ. Anh đã vất vả mất một ngày cho Laptop hoạt động lại và bị "sếp" phê bình làm chậm tiến độ công việc. Tôi ân hận lắm. Nhưng khi "người tình" hoạt động trở lại anh send (gửi) tôi một câu thơ:

    "Hà Nội mùa này đỏng đảnh như em
    Trời chợt nắng chợt mưa lúc nào không biết nữa
    Anh ra phố mưa ào trước cửa
    Quay về phòng nghe nắng gắt bên song..."

    Thế là tôi hiểu…


    Anh đã về. Tôi không chạy đến bên anh, không một lời âu yếm, hỏi han anh có mệt không sau những đường bay dài mệt mỏi. Tôi run lên không phải vì cái rét tái tê, tôi cũng chẳng hiểu vì cái gì. Ngôn ngữ từ miệng tôi phát thanh trong mười lăm phút không mệt mỏi, gió buốt thốc cổ họng, mặc kệ. Tôi hét lên: Anh là tên lừa đảo, không thèm về bên tôi đúng giờ. Tôi khóc nức nở, mắt nhòa lệ sau cặp kính loạn thị dày cộp. Tôi biết, chưa bao giờ anh dỗ dành tôi.

    - Anh khao khát được nghỉ ngơi trong căn nhà màu tím ấy quá! Em có mệt lắm không?


    Tôi ngừng bặt, nấc nghẹn ngào. Người tôi run lên trong vòng tay anh xiết chặt. Hai năm đợi chờ trong thương nhớ, hơn 3 giờ đồng hồ chờ đợi tôi lại trút hết những gì lẽ ra không đáng có ấy.


    - Jane của lòng tôi. Anh xin lỗi. Lần sau không được khóc nhè như thế nữa nghe!

    Khi yêu, thời gian là thước đo giá trị nhất của lòng chung thủy.

    Ôi, tôi tin, thương và yêu anh vì tình yêu mà anh dành cho tôi!

    Rochester - Tình yêu của tôi!
    • Gửi từ Jane - minhthaont
    Chữ ký của Ben


  2. Có 2 người cám ơn Ben vì bài này:


+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới

Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com