Love Telling ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn Cha cố Phêrô (Ns. Kim Long) được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen! Loan Pham nhắn với ACE: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu xin thương cứu rỗi linh hồn Phê-rô Lm. Kim Long sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa. Amen Loan Pham nhắn với ACE: Hòa cùng với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với sự ra đi của Lm. Kim Long là Nhạc sĩ quý mến của chúng ta...đó là sự thương xót mất mát rất lớn của Thánh Nhạc Việt Nam... chúng ta hãy cùng dâng lời nguy Loan Pham nhắn với Gia đình TCVN: Hòa cùng Giáo Hội Công giáo Việt Nam với sự ra đi vô cùng thương tiếc của Lm. Kim Long là nhạc sĩ Thánh Ca thân yêu của chúng ta... Chúng ta cùng dâng lời nguyện xin: Giesu Matia Giuse xin thương cứu rỗi linh ThanhCaVN nhắn với ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 18 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN THIÊN CHÚA. ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn ĐTC Phanxicô được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen!

+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới
kết quả từ 1 tới 2 trên 2

Chủ đề: Bốn ngón tay !

  1. #1
    hongbinh's Avatar

    Tham gia ngày: Sep 2010
    Tên Thánh: Gioan Baotixita
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Gx Thổ Hoàng
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 9,389
    Cám ơn
    9,568
    Được cám ơn 28,341 lần trong 5,375 bài viết

    Default Bốn ngón tay !

    Bốn ngón tay !

    Lúc mới sinh ra, George Campbell đã bị mù.

    Khi George lên 6, một việc đã xảy ra làm em không tự giải thích được. Buổi chiều nọ, George đang chơi đùa cùng các bạn, một cậu bé khác đã ném một quả banh về phía George. Chợt nhớ ra, cậu bé Bill la lên: "Coi chừng ! Quả banh sắp văng trúng đấy".

    Quả banh đã đập trúng vào người George - và cuộc sống của George không còn như trước đây nữa. George không bị đau, nhưng cậu bé thực sự băn khoăn. Cậu quyết định hỏi mẹ: "Làm sao Bill biết điều sắp xảy ra cho con trước khi chính con nhận biết được điều đó?"

    Mẹ George thở dài, bởi cái giây phút bà e ngại đã đến! Đã đến cái giờ khắc đầu tiên mà bà cần phải nói cho con trai mình biết "Con bị mù!".

    Rất dịu dàng, bà cầm bàn tay của con, vừa nắm lấy từng ngón tay vừa đếm:

    - Một - hai - ba -bốn - năm. các ngón tay này cũng tựa như năm giác quan của con vậy. Ngón tay nhỏ bé này là nghe. Ngón tay xinh xắn này là sờ chạm. Ngón tay tí hon này là ngửi. Còn ngón tay bé tí này là nếm.

    Ngần ngừ một lúc, bà tiếp:

    - Còn ngón tay tí xíu này là nhìn. Mỗi giác quan như mỗi ngón tay, chúng chuyên chở các bức thông điệm lên bộ não của con.

    Rồi bà gập ngón tay mà bà đặt tên là " nhìn", khép chặt nó vào lòng bàn tay của con, bà nói:

    - Con ạ! Con là một đứa trẻ khác với những đứa trẻ khác, vì con chỉ có bốn giác quan, như là chỉ có 4 ngón tay vậy: một - nghe, hai - sờ, ba - ngửi, bốn - nếm. Con không thể sử dụng được giác quan nhìn. Bây giờ mẹ muốn chỉ cho con điều này. Hãy đứng lên, con nhé!

    George đứng lên. Bà mẹ nhặt trái banh lên bảo:

    - Bây giờ con hãy để bàn tay của con trong tư thế bắt lấy trái banh.

    George mở lòng bàn tay và trong khoảnh khắc cậu cảm nhận được quả banh cứng chạm vào các ngón tay của mình. Cậu bấu chặt vào quả banh và giơ lên cao.

    - Giỏi, giỏi! - bà mẹ nói - Mẹ muốn con không bao giờ quên điều vừa làm. Con vẫn có thể giơ cao quả banh chỉ bằng bốn ngón tay thay vì năm ngón. Con cũng có thể có và giữ được một cuộc sống trọn vẹn và hạnh phúc với chỉ bốn giác quan thay vì năm nếu con bước vào cuộc sống bằng sự nỗ lực thường xuyên!

    George không bao giờ quên hình ảnh "bốn ngón thay vì năm". Đối với George, đó là biểu tượng của niềm hy vọng. Và cứ hễ mỗi khi nhụt chí vì sự khiếm khuyết của mình, George lại nhớ đến biểu tượng này để tự động viên mình. George hiểu ra rằng mẹ cậu đã rất đúng. George vẫn có thể tạo được một cuộc sống trộn vẹn và giữ lấy nó chỉ với bốn giác quan mà cậu có được.

    (Trích trong tập Trái tim có điều kỳ diệu)
    Hoathuytinh.com
    Chữ ký của hongbinh
    Đạm bạc dĩ minh chí
    Ninh tĩnh nhi chí viễn

  2. Có 10 người cám ơn hongbinh vì bài này:


  3. #2
    hongbinh's Avatar

    Tham gia ngày: Sep 2010
    Tên Thánh: Gioan Baotixita
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Gx Thổ Hoàng
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 9,389
    Cám ơn
    9,568
    Được cám ơn 28,341 lần trong 5,375 bài viết

    Default

    Người quan trọng


    (Hoathuytinh.com) Steven nghỉ làm vì mất sức lao động đã ba năm nay, chỉ vì anh bị tai nạn lao động. với số tiền trợ cấp và bồi thường ít ỏi hàng tháng của công ty anh từng làm, nhà anh khó sống đầy đủ-luôn thiếu trước hụt sau. mùa đông đã đến, ngồi trong nhà mình mà không thể làm gì cho những ngày giáng sinh sắp tới; không có quà cho vợ-anh thấy mình vô dụng và bất tài. cả nhà chỉ có mỗi chiếc xe hơi cũ mà anh cũng buộc phải bán đi trang trải nợ nần. với đồng lương ít ỏi và công việc bán thức ăn nhanh, mọi khó khăn chồng chất lên đôi vai nhỏ bé của vợ anh. anh thấy muốn chết đi cho xong; để cô ấy có thể sống với người khác trẻ hơn và giỏi giang hữu dụng hơn anh. đang miên man nghĩ ngợi bỗng anh nhận ra rằng chị brit(vợ anh) đã xuống gara lấy củi lên đốt mãi vẫn chưa vào nhà. đã một tiếng đồng hồ rồi, anh chạy xuống xem sao.....

    Anh nhận ra cửa gara không thể mở lên vì đã kẹt sâu trong tuyế và cũng vì nó đã han gỉ lâu ngày. anh gọi vợ. chị brit lên tiếng: "em đây! anh đừng lo, em không sao!" steven lên tiếng: "em đừng sợ chờ anh đi; anh sẽ mở cửa cho em ra." anh cố thử nạy cửa lên nhưng vô ích. anh lại cố đào tuyết nhưng anh vừa đào bao nhiêu thì tuyết xung quanh lại đổ xuống lấp vào. anh lấy rìu cố hết sức phá cửa gara bằng gỗ. nửa giờ sau thì cửa vỡ nát, chị brit tra được nhưng lại bị cóng người, tuy nhiên chị có vẻ vui lắm. anh cũng vậy anh thấy mình thật hữu dụng và còn quan trọng với chị brit. hai anh chị vào nhà sưởi ấm, tuy đêm giáng sinh không có quà nhưng hai vợ chồng luôn thấy hạnh phúc. có lẽ anh không họ biết gara còn có cửa sau thông ra vườn, chị brit biết điều đó; khi anh mải lo làm việc thì chị đã cho người sửa cửa ấy phòng xa trong những ngày gió tuyết( khi trước cửa từng bị hỏng). chị đã cố ý ở trong ấy chờ chồng cứu, có lẽ các bạn cho là chị làm những việc không đâu. nhưng chính việc không đâu ấy khiến steven lấy lại tinh thần, thắng được cảm giác sợ làm việc nặng vì cho rằng mình không còn như trước. sau đó anh đã đi tìm được việc làm lại; cả hai sống sung túc hơn và họ đã có con, họ thật sự hạnh phúc.

    (Manh Duc)
    Hoathuytinh.com
    Chữ ký của hongbinh
    Đạm bạc dĩ minh chí
    Ninh tĩnh nhi chí viễn

  4. Có 5 người cám ơn hongbinh vì bài này:


+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới

Tags cho chủ đề này

Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com