Love Telling ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn Cha cố Phêrô (Ns. Kim Long) được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen! Loan Pham nhắn với ACE: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu xin thương cứu rỗi linh hồn Phê-rô Lm. Kim Long sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa. Amen Loan Pham nhắn với ACE: Hòa cùng với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với sự ra đi của Lm. Kim Long là Nhạc sĩ quý mến của chúng ta...đó là sự thương xót mất mát rất lớn của Thánh Nhạc Việt Nam... chúng ta hãy cùng dâng lời nguy Loan Pham nhắn với Gia đình TCVN: Hòa cùng Giáo Hội Công giáo Việt Nam với sự ra đi vô cùng thương tiếc của Lm. Kim Long là nhạc sĩ Thánh Ca thân yêu của chúng ta... Chúng ta cùng dâng lời nguyện xin: Giesu Matia Giuse xin thương cứu rỗi linh ThanhCaVN nhắn với ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 18 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN THIÊN CHÚA. ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn ĐTC Phanxicô được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen!

+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới
kết quả từ 1 tới 12 trên 12

Chủ đề: Truyên ngắn

Hybrid View

  1. #1
    Tim's Avatar

    Tham gia ngày: Feb 2009
    Tên Thánh: Maria
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: Nơi bình yên .......
    Bài gởi: 805
    Cám ơn
    858
    Được cám ơn 2,789 lần trong 668 bài viết

    Default Truyên ngắn

    Bàn Tay
    Võ Thành An

    Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình đụng tay em... mềm mại.

    Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.

    Tự trách, mấy lâu mình quá vô tình.


    Câu Hỏi
    Nguyễn Hoài Thanh

    Ngày đầu tiên cô phụ trách một lớp học tình thương đa phần là những trẻ lang thang không nhà cửa.
    Cuối buổi học.
    - Cô ơi. Dạy tụi con hát đi cô.
    - Hát đi cô.
    Còn mười phút. Nhìn những cái miệng tròn vo và những đôi mắt chờ đợi, cô dạy cho tụi trẻ bài "Đi học về".
    - Hát theo cô nè... Đi học về là đi học về. Con vào nhà con chào ba mẹ. Ba mẹ khen...
    Phía cuối lớp có tiếng xì xào:
    - Tao không có ba mẹ thì chào ai?
    - ...
    Cô chợt rùng mình, nghe mắt cay cay.


    Ba Và Mẹ
    Lê Mai

    Mẹ xuất thân gia đình trí thức nghèo, yêu thích thơ, văn. Ba tuy cũng được học nhưng là con nhưng là con nông “chánh hiệu”.
    Mẹ sâu sắc, tinh tế. Ba chất phác, hiền hòa.
    Mỗi khi ba mẹ đấu lý, chị em nó thường ủng hộ mẹ, phản đối ba. Mẹ luôn đúng và thắng.
    Hôm ba bệnh nặng, cả nhà lo lắng vào ra bệnh viện.
    Tối ba nói sảng điều gì đó không ai hiểu. Nhưng lần đầu tiên nó nghe mẹ nói “Đúng! Ông nói đúng…” Quay đi, mẹ sụt sùi. Nó thút thít khóc.


    thay đổi nội dung bởi: Tim, 08-07-2009 lúc 03:30 AM
    Chữ ký của Tim

  2. Có 3 người cám ơn Tim vì bài này:


  3. #2
    Tim's Avatar

    Tham gia ngày: Feb 2009
    Tên Thánh: Maria
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: Nơi bình yên .......
    Bài gởi: 805
    Cám ơn
    858
    Được cám ơn 2,789 lần trong 668 bài viết

    Default

    Tình Đầu
    Hứa Vĩnh Lộc

    Về quê, lần nào cũng vậy, hễ chạy qua ngã ba An Lạc là tôi cho xe chạy chậm hẳn lại, mắt nhìn vào ngôi nhà khuất sau vườn lá. Một lần, đứa con trai mười tuổi của tôi hỏi:
    - Ba tìm gì vậy?
    - Tìm tuổi thơ của ba.
    - Chưa tới nhà nội mà?
    - Ba tìm thời học sinh.
    - Nội nói, lớn ba học ở Sài Gòn mà?
    - À, ba tìm người... ba thương.
    - Ủa, không phải ba thương mẹ sao?
    - Ừ, thì cũng ... thương.
    - Ba nói nghe lộn xộn quá. Con không biết gì cả.
    - Ba cũng không biết.
    Chỉ có Hồng Hạ biết. Mà Hạ thì hai mươi năm rồi tôi không gặp.


    Bão
    Nga Miên

    Sống miền duyên hải, công việc của anh gắn liền với tàu, với biển, với những chuyến khơi xa. Anh đi suốt, về nhà chẳng được bao ngày đã tiếp tục ra khơi. Mỗi lần anh đi chị lại lo. Radio, ti vi báo bão. Đêm chị ngủ chẳng yên, sợ bão sẽ cuốn anh ra khỏi đời chị.
    Cuộc sống khá hơn, anh không đi biển nữa mà kinh doanh trên bờ. Anh đi sớm về trễ, có đêm vắng nhà, bảo vì công việc làm ăn. Nhưng nghe đâu...
    Không phải bão, anh vẫn bị cuốn xa dần. Sóng gió, bão trong lòng chị.


    Khóc
    Bùi Phương Mai

    Vừa sinh ra đã vào trại mồ côi, trừ tiếng khóc chào đời, chồng tôi không hề khóc thêm lần nào nữa.
    Năm 20 tuổi, qua nhiều khó khăn anh tìm được mẹ, nhưng vì danh giá gia đình và hạnh phúc hiện tại, một lần nữa bà đành chối bỏ con. Anh ngạo nghễ ra đi, không rơi một giọt lệ.
    Hôm nay 40 tuổi, đọc tin mẹ đăng báo tìm con, anh chợt khóc. Hỏi tại sao khóc, anh nói:
    - Tội nghiệp mẹ, 40 năm qua chắc mẹ còn khổ tâm hơn anh.
    Chữ ký của Tim

  4. Có 3 người cám ơn Tim vì bài này:


  5. #3
    Tim's Avatar

    Tham gia ngày: Feb 2009
    Tên Thánh: Maria
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: Nơi bình yên .......
    Bài gởi: 805
    Cám ơn
    858
    Được cám ơn 2,789 lần trong 668 bài viết

    Default

    Chung Riêng - Nga Miên


    Chung một con ngõ hẹp, hai nhà chung một vách ngăn. Hai đứa chơi thân từ nhỏ, chung trường chung lớp, ngồi chung bàn, đi về chung lối. Chơi chung trò chơi trẻ nhỏ, cùng khóc cùng cười, chung cả số lần bị đánh đòn do hai đứa mãi chơi. Đi qua tuổi thơ với chung những kỷ niệm rồi cùng lớn lên…

    Uống chung một ly rượi mừng, chụp chung tấm ảnh... cuối cùng khi anh là chú rễ còn em chỉ là khách mời. Từ nay, hai đứa sẽ không còn có gì chung nữa, anh giờ là riêng của người ta…





    Mẹ tôi -Nguyễn Thánh Ngã

    Mẹ sinh tôi giữa ruộng bùn vì lúc có mang tôi cũng là lúc gia đình lâm vào túng quẫn, mẹ đi cấy thuê lặn lội đồng sâu nước độc nên sinh tôi thiếu tháng. Tôi ốm đau èo uột. Mẹ thường cõng tôi qua sông đến nhà thầy thuốc. Tôi khỏe. Nhưng mẹ phải còng lưng ba năm trời để trả nợ.
    Lớn lên tôi định bỏ học đi làm sớm. Mẹ quyết nhịn ăn bắt tôi đến trường. Mẹ là tấm gương soi suốt đời tôi.


    Tro Ấm - Kim Liêu


    Bọn cháu gái chúng tôi chẳng ai học được cách nhóm bếp của bà nội cả. Bà chỉ cần gạt bỏ lớp tro phủ trên mặt bếp lò, bỏ củi vào thổi nhẹ là có một bếp lửa đỏ rực.

    Sáng nào cũng vậy, bà nội dậy thật sớm. Bà lặng lẽ nấu nước, lấy bộ đồ ông nội trên mắc áo đi giặt. Xong bà quay vào chuẩn bị bữa cơm, châm sẳn một bình trà nóng, rồi ra cửa gọi lớn:

    "Ông ơi vào ăn cơm"

    Cả nhà tôi đều im lặng.

    Ông nội đã mất 20 năm rồi!



    Chữ ký của Tim

  6. Có 3 người cám ơn Tim vì bài này:


  7. #4
    Tim's Avatar

    Tham gia ngày: Feb 2009
    Tên Thánh: Maria
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: Nơi bình yên .......
    Bài gởi: 805
    Cám ơn
    858
    Được cám ơn 2,789 lần trong 668 bài viết

    Default

    Con Nuôi
    Tác giả: Unknown

    Thầy giáo lớp 1 thảo luận với lớp về một bức hình chụp, có một cậu bé màu tóc khác mọi người trong gia đình. Một học sinh cho rằng cậu bé trong hình chính là con nuôi. Một cô bé nói:
    - Mình biết tất cả về con nuôi đấy.
    Một học sinh khác hỏi:
    - Thế con nuôi là gì?
    Cô bé trả lời:
    - Con nuôi nghĩa là mình lớn lên từ trong tim mẹ mình chứ không phải từ trong bụng.


    Ngày Thi Trượt
    Đàm Thị Nhung

    Giọng bố run run khi báo tin anh trượt đại học. Mẹ thở dài não nuột, em chết lặng trong góc bàn, anh cổ nghẹn đắng giả vờ điềm nhiên đọc báo. Không ai khóc, cũng chẳng ai nói. Im lặng bủa vây tất cả, nhấn chìm mọi suy nghĩ vào hư không.
    Em vẫn ngồi, mắt không rời trang sách, đầu óc trống rỗng. Em thấy sợ khi nghe tiếng thở dài của mẹ, sợ cái điềm nhiên của anh, sợ nhìn vào ánh mắt của bố.
    Giá như ai đó khóc.


    Cảm Ơn
    Tác giả: Nhánh Rong

    Lần nào cũng vậy, tình cờ xuống lầu bằng thang máy chung với người đàn ông ngồi xe lăn, chị đều thấy ngại ngùng. Người đàn ông đã ngồi xe lăn hơn hai mươi năm rồi, sau một tai nạn xe gắn máy lúc hai mươi tuổi. Chị cảm tưởng nếu ông có lại đôi chân, ông sẽ chẳng bao giờ dùng thang máy cả.
    Chị thầm cảm ơn ông. Nhờ ông, chị mới thấy mình may mắn với đôi chân còn đi đứng bình thường.


    Buổi Sáng Ra Vườn
    Tác giả: Nhánh Rong

    Sáng sớm ra vườn, thấy một con ốc hưởng ánh nắng mặt trời ở tuốt ngọn cây hoa hồng đầy gai, chị phục nó quá không nỡ giết. Lại thấy con sâu róm đen thui to bằng ngón tay đang vội vã bò đi, nghĩ đến một ngày đẹp trời nó lột xác thành con bướm tuyệt sắc, chị để nó yên.
    Buổi chiều, bà chị dẫn về mấy đứa con nít giỡn như quỷ. Chị định la, bỗng nhớ chúng sẽ trở thành người lớn nay mai. Chị mang bánh mời chúng. Ánh mắt chúng đầy vẻ vui mừng biết ơn.
    Chữ ký của Tim

  8. Có 3 người cám ơn Tim vì bài này:


  9. #5
    Tim's Avatar

    Tham gia ngày: Feb 2009
    Tên Thánh: Maria
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: Nơi bình yên .......
    Bài gởi: 805
    Cám ơn
    858
    Được cám ơn 2,789 lần trong 668 bài viết

    Default

    Thằng Hận, tác giả: Võ Thanh Sử


    Vừa sinh xong, mẹ nó bỏ đi, giao con lại cho chồng. Dù vậy bà vẫn kịp đặt tên hận cho nó. Cái tên như dấu ấn trên trán, cách ly nó với những đứa trẻ khác. Nó lớn lên cô độc, co rúm trước những lời châm chọc, bên cạnh ông bố say xỉn quanh năm suốt tháng.

    Hôm nay mua que kem, bà Ba vô tình hỏi:

    - Con ho sao lại ăn kem?

    Nó nhìn sững bà bán kem. Câu hỏi như mũi tên xuyên qua tim nó...




    Kẻ trộm chữ - Lại Thị Thanh

    Cháu ơi, đừng đọc sách của cô nữa, để cô bán.
    Cậu bé rời hiệu sách đi đến một ngõ nhỏ. Chia cho đứa bạn khiếm thị nửa ổ bánh mì, cậu vừa ăn vừa kể…
    - Sao lại chỉ có thế?
    - Mới đọc đến đấy lại bị đuổi rồi. Sách cũng đã bị bán!
    - Tiếc nhỉ!
    - Tiền mẹ cho mua truyện hôm nay vừa ăn hết. Thôi mai đi chỗ khác đọc vậy, mình về đây.
    - Đưa hộ số chổi mình vừa làm xong ra chợ cho mẹ và bảo mình ăn rồi nhé.
    - Cẩn thận kẻo lại té đấy!
    - Ừ ! sẽ rờ cẩn thận khi đi.





    Nghề cao quý, tác giả: Thanh Sử


    Cô bé học giỏi nhất, ngoan hiền nhất. Chị tận tình chỉ dạy còn cô bé chăm chỉ học, thầy trò vô cùng tâm đắc. Chị hình dung đến một ngày cô bé đứng trên bục giảng. Chị ướm thử:

    - Con có thích trở thành cô giáo không?

    Cô bé không ngần ngừ một giây, mạnh mẽ lắc đầu. Chị cảm thấy hụt hẫng. Sao cô bé lại dứt khoát đến thế? Nghề giáo vốn là nghề cao quý. Hay là... Nhìn lại cảnh nhà thanh bạch, chị thở dài.


    Chữ ký của Tim

  10. Có 3 người cám ơn Tim vì bài này:


  11. #6
    Tim's Avatar

    Tham gia ngày: Feb 2009
    Tên Thánh: Maria
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: Nơi bình yên .......
    Bài gởi: 805
    Cám ơn
    858
    Được cám ơn 2,789 lần trong 668 bài viết

    Default

    Nắm tay
    Huỳnh Phương Trang

    Con gái đi chơi tối về muộn, chị mắng, nó chỉ cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi nhưng lại cười tủm tỉm. Chị ngạc nhiên... Tối, nó rúc đầu vào lòng chị, khẽ bảo: "Mẹ ơi, con đã nắm tay một người". Chị gật đầu: "Phải nắm chặt nghe con, nếu bạn trai con là một người tốt".

    ... Ngày xưa, cũng bằng tuổi con, chị yêu và đã được yêu. Chị cũng đã biết cái cảm giác lần đầu tiên nắm tay người khác phái. Cảm giác run rẩy nhưng hạnh phúc đến rạng ngời mà sau này không bao giờ chị kiếm tìm được.

    Anh còn bảo: "Đã nắm tay em rồi, anh sẽ nắm thật chặt. Anh sẽ giữ em cho riêng mình". Lúc đó, chị đã khóc... Bây giờ chị lại nghĩ về anh. Anh nắm tay chị chặt quá, chặt quá... làm chị bức bối. Chị phải tự buông lỏng tay mình, để đến ngày lên xe hoa, nắm tay chị lại là một người khác...

    Con gái chị vẫn còn cười rạng rỡ, hai tay cứ đan vào nhau như muốn tìm lại cái cảm giác được nắm tay khi nào. Thương mình rồi thương con, quay sang phía tường trắng, chị khẽ thở dài muốn nói với con: "Nhưng đừng nắm chặt quá. Mẹ sợ...".

    Người xưa
    Hoàng Lưu

    Người xưa! Ai mà chẳng có ít nhất một người xưa. Kẻ quen thói đa tình lại càng dập dìu hình bóng người xưa.

    Người xưa thông thường hay xuất hiện trong đời ta cùng với mối tình đầu. Không cứ là nàng tiên hay giai nhân tuyệt sắc, chỉ một đôi mắt, một nụ cười cũng đủ làm lòng ta xốn xang - em đẹp nhất trên đời!

    Người xưa, do tính cách của ta hay do cuộc sống đang kéo dài tuổi thọ con người, đôi khi lại đến với ta bằng tình cuối. Nhan sắc thu hút tầm mắt, có gần, có xa. Ngôn từ quyến rũ tai nghe, lúc vui, lúc buồn... Chỉ sự cảm thông, chia sẻ mới thật là bàn tay nắm giữ linh hồn ta - lại đêm, lại ngày nhớ nhớ thương thương.

    Người xưa với ai đó có khi lại là người hiện tại.Yêu chỉ một và mãi mãi vẫn là một mà thôi. Đó đích thực là kẻ hạnh phúc hay đó chỉ là kẻ cam chịu trong cuộc đời, nghèo nàn trong tâm tưởng? Nhận định nào đúng, nhận định nào sai? Mà đúng sai rạch ròi làm chi khi câu trả lời thiết thực nhất nằm ở câu trả lời của hai người xưa xin là mãi mãi của nhau.

    Người xưa... Người xưa... Lại người xưa! Một chiều có người tự dưng ngồi thả hồn theo những hình bóng cũ. Hạnh phúc lan tỏa như từng cơn sóng dịu êm mà sao tiếc nuối cũng đong đầy cay đắng trong tâm tưởng. Lại phải hỏi, phong phú người xưa là hạnh phúc hay bất hạnh nhỉ?
    Chữ ký của Tim

  12. Có 2 người cám ơn Tim vì bài này:


  13. #7
    Tim's Avatar

    Tham gia ngày: Feb 2009
    Tên Thánh: Maria
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: Nơi bình yên .......
    Bài gởi: 805
    Cám ơn
    858
    Được cám ơn 2,789 lần trong 668 bài viết

    Default

    Chiều xưa
    Trần Ninh Bình


    Hôm đó, ngồi cùng nhau bên bờ suối, cầm lấy bàn tay nàng trong tay, anh vẫn không sao thốt ra được lời anh muốn nói. Hai bàn tay đều run nhẹ. Xúc cảm dâng đầy trái tim... Nàng khẻ thở dài khi bóng tối dần dần chiếm ánh hoàng hôn.

    Chiều nay, trở về chốn xưa, đến phiên anh thở dài. Chỉ có mỗi mình anh trong bóng chiều bảng lảng. Hôm trước hỏi thăm một người quen, nghe nói nàng đã đi lấy chồng, một người ở rất xa...


    Chị em sinh đôi
    Phong Nga
    Em ngông nghênh như một đứa con trai, cứng đầu bướng bỉnh khó có ai chịu nỗi. Thế mà em lại yếu mềm mỗi khi nghĩ đến anh. Lần đầu gặp, ánh mắt, nụ cười, cả cái dáng cao gầy ấy cũng đã theo em vào giấc mơ.

    Nhưng người anh chọn lại là chị, tóc dài như suối và ngoan hiền như một con nai tơ.

    Ngày mai cưới chị, em sẽ là phụ dâu. Hai chị em giống nhau như hai giọt nước, món đồ gì cũng đều chia đôi cho cả em và chị, thế sao vị trí hạnh phúc nhất trong ngày trọng đại ấy lại chỉ riêng của mình chị, sao không phải là của em ?




    Thì thầm lời mẹ
    Nguyễn Thị Minh Tú


    Lúc nhỏ chị được mẹ chăm sóc rất chu đáo so với các anh em trong gia đình bởi vì chị có nét giống bà ngoại nhiều nhất. Không hiểu mẹ, chị càng ngày càng ngỗ nghịch và nhõng nhẽo. Mẹ bảo "rồi nó sẽ đổi tình" . Theo năm tháng chị đi lấy chồng, mẹ lại nghẹn ngào tự an ủi "rồi nó sẽ về thăm mình mà" . Và rồi khi mẹ không còn nhìn rõ để trông ngóng chị nữa, mẹ lại bâng quơ thở dài: "Chị tui bây chỉ được cái nét mặt là giống bà ngoại bây thôi..."
    Chữ ký của Tim

  14. Có 2 người cám ơn Tim vì bài này:


  15. #8
    Tim's Avatar

    Tham gia ngày: Feb 2009
    Tên Thánh: Maria
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: Nơi bình yên .......
    Bài gởi: 805
    Cám ơn
    858
    Được cám ơn 2,789 lần trong 668 bài viết

    Default

    Xa xứ
    Bùi Phương Mai


    Em tôi học đến kiệt sức để có một suất du học.

    Thư đầu viết: "ở đây, đường phó sạch đẹp, văn minh bỏ xa lắc nước mình..."

    Cuối năm viết: "mùa đông bên này tĩnh lặng, tinh khiết như tranh, thích lắm..."

    Mùa đông sau viết: "em thèm một chút nắng ấm quê nhà, muốn được đi giữa phố xá bụi bặm, ồn ào, nhớ chợ bến xôn xao lầy lội... Biết bao lần trên phố, em đuổi theo một người châu Á, để hỏi coi có phải người Việt không..."




    Mẹ tôi
    Lăng Dũng


    Chiến tranh ác liệt. Bố ra chiến trường. Mẹ dắt con đi sơ tán khắp nơi.

    Hòa bình. Bố không trở về. Mẹ khóc hằng đêm. Năm năm sau mẹ quyết định lập bàn thờ với bức di ảnh của bố. Một mình mẹ vất vả nuôi con. Vậy mà căn bệnh ung thư quái ác lại cướp mất mẹ.

    Hôm bức ảnh mẹ được đưa lên bàn thờ bên cạnh bố, bất ngờ bố trở về! Tất cả chợt vỡ ào...

    Bức ảnh bố được hạ xuống. Trên bàn thờ... mẹ lại một mình




    Mồ côi

    Nguyễn Văn Hùng


    Đêm đông, nằm cạnh bố, cu Hải co ro thì thầm:
    - Giá như mẹ đừng “đi xa”, thì giờ này con được nằm giữa ấm biết mấy. Chứ có hai bố con mình, ai cũng lạnh.
    Bố cu Hải vỗ về con, rồi nói:
    - Con đừng lo, mẹ xa rồi, có dì thay mẹ chăm con.
    Cu Hải không hiểu nhưng cũng thấy mừng, vì nhà lại có thêm người đỡ vắng lạnh.
    Mùa đông sau, Hải co ro nằm một mình lại nghĩ:
    - Giá như đừng có dì nhỉ thì bây giờ mình đỡ lạnh một bên…




    Bà tôi
    Lê Xuân Hoà

    Thủa ấy khổ lắm, hàng năm vào tháng bảy mưa dầm, nhà túng thiếu phải vay hàng xóm từng bơ gạo. Mẹ thường nấu cơm nhão cho Bà dễ ăn. Tôi cằn nhằn mẹ. Bà bảo đi xin miếng vôi trầu. Tôi ấm ứ. Bà lọm khọm chống gậy đi. Khi về trời mưa Bà ốm cả tuần. Mẹ nấu cháo cho Bà, khói se mắt, chặc lưỡi: Bà già rồi mà còn khổ!

    Bà mất. Tôi xa nhà, ăn cơm bụi chợt thấy dáng ai còng - miếng cơm bỗng khô khốc, quán không khói mà cay cay .
    Chữ ký của Tim

  16. Có 2 người cám ơn Tim vì bài này:


+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới

Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com