|  | 
  			Hồi mình còn ở quê nhà, có một người tên là A sống rất đạo đức và  			chan hoà. Sáng nào ông cũng dậy thật sớm đi nhà thờ để cầu nguyện,  			cho gia đình và cho cả những người ông chưa một lần gặp. Tối nào gia  			đình ông cũng quây quần bên nhau đọc kinh tạ ơn Chúa về những ơn  			Người đã trong ngày. Ai trong khu xóm cũng kính nể và yêu mến ông.Trong khu xóm ấy cũng có một anh chàng tên là X rất khác với  			ông A. Gia đình X dọn đến khu này sống cách đây vài năm. Ngay từ  			những ngày đầu xuất hiện, cả khu xóm đã nghe tiếng cãi vã. Sự bình  			yên của khu xóm bỗng nhiên bị phá vỡ tan tành. Anh ta nghiện ngập  			rượu chè, bài bạc, trộm cắp, thô lỗ, cục cằn. Chẳng ai trong khu xóm  			muốn giao du, một phần sợ mang tiếng, một phần sợ phiền phức. X hầu  			như chưa làm được cái gì tốt cho ai ở đây.
 Không biết bạn thế nào chứ sống trong một môi trường với hai hình  			ảnh đối lập ấy mình không tránh khỏi khuynh hướng so sánh ông A và  			anh chàng X. Theo bạn thì ai tốt hơn ai? Ai có giá trị hơn? Ai đáng  			tôn trọng hơn? Mình thì nghĩ là ông A.
 Mình kể mấy chuyện này và tò mò hỏi bạn như thế là để thú nhận với  			bạn điều này: Mình bị giật mình vì những lời của Thầy Giêsu nói  			trong bài Tin Mừng Chúa Nhật thứ 30 hôm nay. Thầy Giêsu cũng kể hai  			câu chuyện tương tự như hai câu chuyện ở trên, đương nhiên là hay  			hơn và sâu xa hơn mình nhiều, nhưng Thầy lại bênh cái gã thu thuế  			tội lỗi hơn là đứng về phía vị lãnh đạo tôn giáo được xã hội trọng  			vọng. Mình tự hỏi tại sao lại kỳ lạ thế. Và, mình tìm ra được hai lý  			do. Lý do thứ nhất khiến người thu thuế tệ hại kia bỗng trở nên thật  			đẹp trong mắt Thầy Giêsu là: anh “vừa đấm ngực vừa thưa rằng: ‘Lạy  			Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.’” (Lc 18:13) Lý do thứ  			hai khiến vị lãnh đạo kia mất hết công đức bấy lâu nay là: ông ta  			“tự cho mình là người công chính mà khinh chê người khác.”  			(Lc 18:9)
 Rất may là mình chưa thấy ông A trong khu xóm nhà mình tỏ vẻ khinh  			thường anh X ‘tứ đổ tường’ kia. Và may hơn nữa, bạn biết sao không,  			một ngày kia mình thấy anh chàng không ra gì ấy len lén đi Lễ. Len  			lén có lẽ vì anh sợ người ta thấy một người như anh mà lại đến một  			nơi như nhà thờ. Vâng, anh đã đến. Không những thế, anh còn xin gặp  			linh mục để lãnh nhận bí tích Hoà Giải nữa. Hình như anh đã khóc.  			Thấy anh khóc mà sao mình mừng ghê bạn à! Tiếc thay, ngay sau hôm đó  			mình phải lên đường đi xa, không được trực tiếp chứng kiến cuộc sống  			của anh thay đổi như thế nào. Nhưng mình nghe bà con kể lại rằng dạo  			này anh tham gia các chương trình nhân đạo rất hăng say. Có người  			hỏi X tại sao bỗng nhiên lại trở nên khác như thế, anh nhẹ nhàng trả  			lời: “Bạn biết không, những năm tháng ấy tôi quên là tôi cần Chúa,  			nhưng rất may lúc nào Chúa cũng nhớ là tôi cần Người. Bởi thế, dù  			tôi đã từng bỏ Chúa nhưng Người không bao giờ bỏ tôi. Khi tôi trở về  			với Chúa, Người đã ôm tôi thật chặt mà khóc, không một lời than  			trách. Bạn nghĩ xem tôi nên làm gì đây?”
 Bạn thân mến, Cha chúng ta vẫn dõi theo từng bước chân phong trần  			của tụi mình dù cuộc đời này có lắm đổi thay, dù lòng người có lắm  			phôi phai. Đó là Tin Vui cho tụi mình, bạn nhỉ! Mình cùng nhau tận  			hưởng Tin Vui này một cách cụ thể giống như anh chàng X. À, tụi mình  			cũng không quên nhắc nhớ bản thân rằng: cuối cùng thì chỉ có Chúa –  			Người Cha nhân hậu của tất cả – mới có khả năng nhìn thấu được bên  			trong từng người. Như thế, tụi mình sẽ trở nên thật hơn đối với bản  			thân, đẹp hơn trong mắt Thầy Giêsu và bao dung hơn đối với anh chị  			em xung quanh.
 Giuse Việt, O.Carm.
 
 http://www.thanhlinh.net
 
 
 	
Các chủ đề cùng thể loại mới nhất: |  |