Love Telling ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn Cha cố Phêrô (Ns. Kim Long) được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen! Loan Pham nhắn với ACE: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu xin thương cứu rỗi linh hồn Phê-rô Lm. Kim Long sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa. Amen Loan Pham nhắn với ACE: Hòa cùng với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với sự ra đi của Lm. Kim Long là Nhạc sĩ quý mến của chúng ta...đó là sự thương xót mất mát rất lớn của Thánh Nhạc Việt Nam... chúng ta hãy cùng dâng lời nguy Loan Pham nhắn với Gia đình TCVN: Hòa cùng Giáo Hội Công giáo Việt Nam với sự ra đi vô cùng thương tiếc của Lm. Kim Long là nhạc sĩ Thánh Ca thân yêu của chúng ta... Chúng ta cùng dâng lời nguyện xin: Giesu Matia Giuse xin thương cứu rỗi linh ThanhCaVN nhắn với ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 18 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN THIÊN CHÚA. ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn ĐTC Phanxicô được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen!

+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới
kết quả từ 1 tới 40 trên 44

Chủ đề: Đừng Bao Giờ Từ Bỏ Ước Mơ!

Hybrid View

  1. #1
    caythongxanh's Avatar

    Tham gia ngày: May 2011
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đỉnh Núi Cao
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 152
    Cám ơn
    270
    Được cám ơn 1,302 lần trong 152 bài viết

    Default Đừng Bao Giờ Từ Bỏ Ước Mơ!



    ĐỪNG BAO GIỜ TỪ BỎ ƯỚC MƠ!

    Đã bao lần bạn đối đầu với nỗi buồn, tuyệt vọng.
    Và đã bao lần bạn đã định từ bỏ ước mơ của mình?

    Dù không hề mong muốn, đôi khi, bạn phải đối mặt với tận cùng khổ đau, thất bại. Khi đó, nếu bạn giữ mình đừng gục ngã, bạn sẽ bất chợt tìm lại được chính mình và nhận ra ý nghĩa sâu sắc của từng khoảnh khắc cuộc sống.

    Bạn nhận ra hạnh phúc không hẳn chỉ ở những gì mình có, mà còn ở cách nhìn, cảm nhận của bản thân về cuộc sống.
    Bạn nhận ra niềm vui thật sự khi cho đi chứ không chỉ nhận, khi biết nhìn nhận và tha thứ thay vì giữ mãi những ghen ghét hận thù.
    Bạn biết ngừng than vãn, thôi ân hận hay dằn vặt bản thân mình để bắt đầu chinh phục từng bước những khó khăn, thử thách bằng chính nghị lực và cố gắng từng ngày.
    Bạn biết rằng, ước mơ về ngày mai, dù to lớn đến đâu, cũng đều bắt đầu bằng những công việc bé nhỏ của ngày hôm nay.
    Bạn chợt nhận ra giá trị của tình bạn không chỉ ở niềm vui gặp mặt mà ở sự sẻ chia chân thành lúc bạn đuối sức gục ngã.
    Bạn chợt nhận ra những giọt nước mắt chân thành có thể chữa lành những vết thương.
    Bạn chợt khám phá ra nét đẹp tâm hồn của những người bình dị chung quanh bạn.
    Bạn nhận ra giới hạn khả năng của mình là điều có thể thay đổi được nếu mình cố gắng và quyết tâm thay đổi.
    Bạn biết rằng lỗi lầm là điều nên tránh nhưng bạn cũng nhận ra một điều : người ta sẽ vững vàng hơn sau mỗi lần vấp ngã.
    Và bạn nhận ra ước mơ chính là sức sống của tâm hồn và là ngôi sao chỉ đường cho bạn.
    Sẽ có lúc ước mơ bị che mờ, bị vùi dập trong những thử thách của cuộc sống khiến bạn không còn muốn nghĩ về nó nữa. – Nhưng bạn đừng bao giờ từ bỏ nó, vì đó chính là ý nghĩa thực sự của cuộc sống, là điều cần thiết tạo nên sức mạnh của bạn!

    - First News
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Chữ ký của caythongxanh
    Luôn cố Yêu Thương và luôn mong được Tha Thứ...

  2. Có 36 người cám ơn caythongxanh vì bài này:


  3. #2
    caythongxanh's Avatar

    Tham gia ngày: May 2011
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đỉnh Núi Cao
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 152
    Cám ơn
    270
    Được cám ơn 1,302 lần trong 152 bài viết

    Default


    CHIẾC DÙ MÀU ĐỎ

    Với niềm tin, bạn có thể thấy được những điều vô hình.
    - Khuyết danh

    Bên sườn đồi, một ngôi làng nhỏ đang phải gánh chịu nạn hạn hán lớn nhất từ trước đến nay. Đã qua mùa khô từ lâu mà không có lấy một giọt mưa. Mặt trời tỏa sức nóng như thiêu đốt vạn vật, đến những làn gió cũng phả vào người hơi nóng hừng hực. Mặt đất đã bắt đầu nứt nẻ, khiến bao cánh đồng lương thực và hoa màu hèo khô.
    Người dân trong làng buồn bã, lo âu trước dấu hiệu của một mùa thu hoạch thất bại. Họ lo sợ cuộc sống của mình rồi đây cũng sẽ bị đe dọa một khi không còn nước để dùng. Không còn cách nào hơn, mọi người thống nhất sẽ cùng nhau cầu nguyện với hy vọng Chúa Trời nghe thấu những lời khẩn cầu mà thương tình đổ mưa xuống.
    Tối hôm đó, tất cả dân trong làng đến nhà thờ như đã hẹn. Vì ít khi được gặp mặt đông đủ nên mọi người tay bắt mặt mừng hỏi thăm nhau. Họ say sưa, mải mê trò chuyện đến mức dường như quên mất mục đích đến nhà thờ.
    Vị cha xứ già lặng lẽ nhìn quanh. Sự hiện diện của ông không được mấy ai để ý. Bỗng ông chú ý đến một bé gái quỳ ngay hàng ghế đầu tiên. Cô bé đang cầu nguyện, – bình thản, thánh thiện giữa đám đông ồn ào. Ngay cạnh cô bé là một chiếc dù màu đỏ, - chiếc dù duy nhất xuất hiện trong nhà thờ. Ông trìu mến ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu nhưng tràn đầy niềm tin của cô bé, lòng xúc động vô cùng. Thiên thần không ở đâu xa, mà chính là đây.
    Buổi cầu nguyện cuối cùng cũng diễn ra và kết thúc trong sự nôn nóng của phần đông những người tham dự. Khi họ đang vội vàng chuẩn bị trở về nhà thì lạ thay, một cơn mưa ào tới. Tất cả đều hò reo, vui mừng vì bao trông ngóng suốt thời gian qua cuối cùng đã trở thành hiện thực. Chợt mọi người lặng yên, bối rối nhường đường cho cô bé với khuôn mặt rạng ngời, cầm trên tay chiếc dù màu đỏ nhẹ nhàng bước ra làn mưa.
    Tất cả đều đến nhà thờ để cầu nguyện, nhưng chỉ có mỗi cô bé là tin vào những lời cầu nguyện của mình.

    - Hoa Phượng
    theo Viva Consulting
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    thay đổi nội dung bởi: caythongxanh, 29-11-2011 lúc 08:51 AM
    Chữ ký của caythongxanh
    Luôn cố Yêu Thương và luôn mong được Tha Thứ...

  4. Có 26 người cám ơn caythongxanh vì bài này:


  5. #3
    caythongxanh's Avatar

    Tham gia ngày: May 2011
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đỉnh Núi Cao
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 152
    Cám ơn
    270
    Được cám ơn 1,302 lần trong 152 bài viết

    Default


    KHÁT VỌNG CỦA NÀNG VIOLET

    Khao khát là khởi đầu của mọi thành công.
    Ước mơ là khởi đầu của hành trình vượt ra khỏi những khuôn khổ.
    - Napoleon Hill

    Trong khu vườn nọ, có một bông hoa Violet xinh xắn, luôn tỏa ngát hương thơm. Nàng sống hạnh phúc cùng với những người bạn láng giềng.

    Một ngày nọ, ngắm nhìn chị Hoa Hồng kiêu sa với sắc đẹp rực rỡ làm sáng cả khu vườn, nàng Violet chợt thấy mình thật nhỏ bé. Nàng than thở :
    - So với chị Hoa Hồng may mắn kia, mình chẳng là gì cả. Giá như mình được làm Hoa Hồng một lần trong đời nhỉ, một lần thôi để không phải nằm sát mặt đất thế này, mình cũng mãn nguyện lắm rồi.
    Có một bà tiên tình cờ biết được sự tình bèn hỏi bông hoa bé nhỏ :
    - Chuyện gì xảy ra với con vậy?
    Nàng Violet cất giọng tha thiết :
    - Con biết bà luôn nhân từ và đầy lòng yêu thương. Con cầu xin bà hãy biến con thành Hoa Hồng.
    Bà tiên chăm chú nhìn bông hoa :
    - Con có biết mình đang đòi hỏi điều gì không? Một ngày nào đó con sẽ hối hân đấy!
    Nhưng Violet vẫn một mực nài nỉ. Động lòng trước khát khao của nàng, cuối cùng bà tiên đồng ý. Bà chạm ngón tay thần kỳ của mình vào thân Violet, và ngay lập tức Violet biến thành một cây hoa hồng xinh tươi, kiêu hãnh vươn cao với những bông hoa đỏ rực trên cành.
    Một hôm, Giông Bão đi qua khu vườn, giật gãy các cành cây, làm bật gốc cả những cây cao to. Cả khu vườn bị vùi dập tơi tả trong gió bão, trừ những loài hoa nhỏ bé nằm sát mặt đất như Violet.
    Bão tan. Bầu trời lại trong xanh. Các nàng Violet vẫy cánh hoa tím, vui đùa bên nhau. Một nàng nhìn Hoa Hồng – là Violet ngày nào – thương xót :
    - Các bạn nhìn kìa, cô ấy đang phải trả giá cho mong muốn nhất thời của mình đấy!
    Nàng Hoa Hồng nằm quặt dưới đất, thân hình gãy nát, hoa lá tả tơi, cố gắng dùng chút hơi thở cuối cùng thều thào :
    - Tôi chưa bao giờ biết sợ Giông Bão. Khi còn là một cành Violet bé nhỏ, đã có những lúc tôi cảm thấy thoải mái và hài lòng với mình. Nhưng khi cứ mãi như vậy tôi chợt nhận thấy mình nhỏ bé, nhàm chán và nhạt nhẽo. Tôi không muốn sống một cuộc đời mà quanh năm chỉ biết bám mình vào đất với vẻ sợ sệt, yếu đuối, và khi mùa đông đến sẽ bị vùi lấp dưới lớp tuyết trắng xóa. Hôm nay, tuy sắp phải từ giã các bạn nhưng tôi rất vui sướng và mãn nguyện vì đã biết thế nào là thế giới muôn màu trên cao. Tôi đã sống như một Hoa Hồng đích thực, đã ngẩng cao nhìn ánh Mặt Trời, nghe được lời thì thầm của chị Gió và vui đùa với các chị Sương Mai. Tôi đã có thể chạm vào nếp áo của Thần Ánh Sáng bằng cánh hồng thơm ngát. Tôi sẽ chết nhưng tôi đã đi được đến tận cùng của khát vọng sống. Tôi đã thực hiện được ước mơ của mình. Đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi.
    Nói xong, nàng từ từ khép những cánh hồng héo úa lại và trút hơi thở cuối cùng với nụ cười mãn nguyện trên môi.

    - Tuyết Nhi
    theo The Meaning Of Life
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Chữ ký của caythongxanh
    Luôn cố Yêu Thương và luôn mong được Tha Thứ...

  6. Có 20 người cám ơn caythongxanh vì bài này:


  7. #4
    caythongxanh's Avatar

    Tham gia ngày: May 2011
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đỉnh Núi Cao
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 152
    Cám ơn
    270
    Được cám ơn 1,302 lần trong 152 bài viết

    Default


    ÂM THANH CỦA SỰ KIÊN TRÌ

    Lòng kiên trì và tình yêu thương có thể giúp con người vượt qua bất kỳ thử thách nào.
    - Khuyết danh

    Khi mới lên bốn, tôi đã bị bệnh bại liệt. Sau nhiều tuần nằm viện, tôi được trở về nhà, nhưng vẫn phải nằm trên chiếc giường có chấn song được mẹ thuê từ bệnh viện. Bố đi làm, mẹ ở nhà nấu ăn, giặt giũ và chăm sóc cho tôi.
    Mỗi ngày hai lần, mẹ bế tôi đi tắm rửa và tập những bài tập mà bác sĩ chỉ định. Với tôi, những ngày tháng đó thật kinh khủng. Tôi không thể ra sân chơi đùa cùng lũ bạn hay làm bất cứ điều gì tôi muốn. Thứ duy nhất tôi có là một quả bóng dùng để luyện tập cử động cho các ngón tay. Chán nản vì đôi tay nhỏ bé, yếu ớt của mình không thể nắm chặt quả bóng, nhiều lần tôi đẩy nó rơi xuống đất. Những lúc như thế, mẹ nhặt quả bóng lên và dịu dàng bảo :
    - Cố gắng bóp quả bóng con nhé! Rồi con sẽ được đi chơi như các bạn!
    Trong bài tập hàng ngày, mẹ thường đặt hai ngón tay trong lòng bàn tay tôi, và bảo tôi cố nắm chặt lấy mười lần. Mẹ hy vọng mỗi ngày có thể cảm nhận tay tôi nắm chặt hơn một tí, nhưng thường cảm giác đó chỉ có trong những lần nỗ lực đầu tiên.
    Một hôm, sau giờ làm, bố mang về một chú khỉ đồ chơi nhỏ. Chú khỉ mặc bộ quần áo len đỏ xinh xắn, trước ngực mang một cái trống nhỏ xíu. Hai bàn tay chú đang trong tư thế sắp gõ xuống trống. Sau lưng chú khỉ có ống cao su nối với một quả bóng nhỏ. Bố hướng dẫn tôi cách điều khiển nó. Nếu bóp mạnh quả bóng, hai tay chú khỉ sẽ vỗ vào mặt trống, tạo ra tiếng “bùm bùm, chách chách” rất vui tai.
    - Nào! Con hãy cố thử xem, con! – Bố ân cần đặt quả bóng vào bàn tay thẳng đờ của tôi.
    Tôi cố bóp nhưng chú khỉ không hề cử động. Tôi dồn hết sức vào bàn tay và cố bóp thêm lần nữa. Một tay chú khỉ hạ xuống dần, nhưng không đủ mạnh để cái trống phát ra âm thanh nào rõ cả. Mặc dù vậy, mẹ cũng reo lên sung sướng :
    - Tốt rồi con, cố hơn một chút nữa đi!
    Mẹ đặt bàn tay ôm trọn lấy tay tôi, bóp mạnh. “Bùm bùm”
    - Lần nữa đi mẹ! – Tôi ngước mắt nhìn mẹ.
    Mẹ dịu dàng bóp bàn tay tôi, “bùm bùm”. Thêm một lần nữa, “chách chách”.
    - Nào, con hãy làm như mẹ xem!
    Tôi cố sức một lần, “bùm bùm”. Trống đã vang lên!
    - Con làm được rồi, mẹ ơi! – Tôi lại bóp tiếp, “bùm bùm, chách chách” – Con có thể làm được rồi! – Tôi phấn khích la to.
    Từ đó tôi say sưa tập luyện. Tiếng trống dần dần vang đều, nhịp nhàng như một bản nhạc. Hết tay phải tôi chuyển sang tay trái. Đôi lúc tôi cũng thấy chán nhưng nhìn gương mặt rạng rỡ, tràn đầy hy vọng của bố và mẹ mỗi khi tiếng trống vang lên, tôi lại tiếp tục cố gắng.
    Một buổi tối, khi bố vừa chợp mắt sau một ngày làm việc vất vả, tiếng trống vang lên làm bố thức giấc. Bố ngồi dậy nhìn tôi mỉm cười. Tôi hối hận :
    - Con đã làm bố thức giấc phải không? Con xin lỗi bố! Con sẽ không bóp quả bóng vào những lúc bố ngủ nữa đâu ạ!
    Bố xoa đầu tôi, giọng bố ấm áp hơn bao giờ hết :
    - Không đâu, con ạ! Con hãy tập bất cứ khi nào con muốn. Tiếng trống đó chính là kết quả của lòng kiên trì. Đừng vì bất cứ điều gì mà từ bỏ lòng kiên trì, con nhé!
    Sau đó tôi được phục hồi từ từ. Tôi đã từng bước chiến thắng được bệnh bại liệt – một việc tưởng chừng như không thể. Bố mẹ tôi vui mừng khôn xiết. Âm thanh của những ngày đó cứ vang mãi trong tôi, sau này và trong mọi lúc, như một sự khuyến khích mỗi khi tôi gặp bất cứ khó khăn, trở ngại nào.

    theo The Grieving Souls
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Chữ ký của caythongxanh
    Luôn cố Yêu Thương và luôn mong được Tha Thứ...

  8. Có 20 người cám ơn caythongxanh vì bài này:


  9. #5
    caythongxanh's Avatar

    Tham gia ngày: May 2011
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đỉnh Núi Cao
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 152
    Cám ơn
    270
    Được cám ơn 1,302 lần trong 152 bài viết

    Default


    CẬU BÉ HÁI SAO

    Nhìn về phía mặt trời, các bóng tối sẽ khuất sau lưng ta.
    - W. Whitman

    Tôi làm tiếp viên hàng không đã hơn 10 năm. Hôm nay là ngày nghỉ phép, và cũng là lần đầu tiên tôi làm hành khách trên chiếc máy bay của mình.
    Máy bay rời đường băng cất cánh. Ngả người trên ghế, tôi với tay lấy một tờ tạp chí đọc lướt qua vài trang và nhìn xung quanh. Ngồi bên cạnh tôi là một bà cụ khoảng ngoài 70 và một cậu bé độ chừng 8 tuổi trông rất dễ thương và thông minh. Vốn yêu trẻ, tôi nở nụ cười chào thân thiện. Cậu bé chào đáp lại và giới thiệu tên mình là Bradley. Sau vài phút trò chuyện, tôi bắt đầu bị thu hút bởi đôi mắt trong veo của cậu bé.

    - Đây là lần đầu tiên cháu đi máy bay. Cháu sợ đi máy bay lắm cô ạ! – Bradley thân thiện nhìn tôi.
    - Đi máy bay dễ như ăn bánh thôi mà! – Với thói quen nghề nghiệp, tôi trấn an cậu bé – Đó là một trong những việc dễ dàng nhất. Cháu đã bao giờ đi tàu lượn chưa, Bradley?
    - Cháu mê lắm!
    - Vậy cháu có dám buông tay ra không?
    - Dạ có, cháu thích như thế lắm! – Bradley cười khúc khích.
    - Thế cháu có bao giờ được ngồi phía trước chưa? – Tôi hỏi, mặt làm ra vẻ sợ hãi.
    - Có chứ, lần nào cháu cũng cố ngồi trên hàng ghế đầu cho bằng được!
    - Cháu không sợ à?
    Bradley lắc đầu đầy vẻ tự hào.
    - Vậy thì bay như thế này đâu có thấm gì so với đi tàu lượn. Cô chẳng dám đi tàu lượn như cháu, vậy mà cô có sợ đi máy bay chút nào đâu!
    Bradley nở một nụ cười :
    - Thật không cô?
    Tôi gật đầu, cố để cậu bé nhận thấy cậu còn dũng cảm hơn cả tôi.
    Máy bay rời khỏi đường băng và bắt đầu cất cánh. Bà cụ ngồi cạnh gọi cậu bé cùng nhìn ra ô kính nhỏ :
    - Cháu yêu của bà, cháu có ước mơ gì không?
    - Cháu chỉ ước được đôi chân như bạn Tracy để đi bất cứ nơi nào cháu muốn!
    - Ồ, bà cũng sẽ ước điều đó cho cháu. Nhưng cháu hãy nhìn xem, cháu vẫn có thể bay lên bầu trời cơ mà!
    Tôi chăm chú lắng nghe câu chuyện của hai bà cháu nhưng vẫn chưa hiểu họ đang nói gì. Cậu bé nói với bà :
    - Thế thì cháu sẽ hái được những chòm sao và cưỡi trên những đám mây kia, phải không bà?
    Vừa nói cậu bé vừa chỉ tay về phía những đám mây trắng đang bồng bềnh trôi, và dường như cậu đã quên mất nỗi sợ hãi ban nãy. Bradley thích thú nhìn ra cửa sổ và bắt đầu miêu tả những gì cậu nhìn thấy bên ngoài. Cậu tưởng tượng đám mây này trông giống như một nàng bướm xinh xắn, còn đám mây kia giống một chú ngựa con.
    Rồi cậu xin phép đi vệ sinh. Tôi đứng dậy để cậu bước ra lối đi. Lúc đó tôi mới nhận thấy đôi chân dị tật của cậu bé. Bradley chậm chạp di chuyển đến nhà vệ sinh và khi quay trở lại, cậu giải thích :
    - Cháu bị loạn dưỡng cơ bắp. Chị cháu còn nặng hơn cháu nữa đấy! Bây giờ chị ấy phải ngồi xe lăn…
    Tôi lặng đi.
    Máy bay cũng bắt đầu hạ cánh và chúng tôi chia tay nhau.
    Tối hôm đó, tôi ngẫm nghĩ rất lâu về câu chuyện của hai bà cháu. Gần 10 năm “bay lượn” trên bầu trời nhưng chưa một lần tôi thả ước mơ của mình ra khỏi ô cửa, chưa từng muốn “cưỡi mây” và “hái những chòm sao”, dù đôi chân tôi không hề bị tật nguyền.

    theo Everybody Can Make Difference
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Chữ ký của caythongxanh
    Luôn cố Yêu Thương và luôn mong được Tha Thứ...

  10. Có 15 người cám ơn caythongxanh vì bài này:


  11. #6
    caythongxanh's Avatar

    Tham gia ngày: May 2011
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đỉnh Núi Cao
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 152
    Cám ơn
    270
    Được cám ơn 1,302 lần trong 152 bài viết

    Default


    TẤM LÒNG NGƯỜI MẸ NUÔI

    Thật hạnh phúc cho những ai biết cho mà không cần nhớ đến và biết nhận mà không hề quên.
    - Elizabeth Bibesco

    Chị luôn cảm ơn cuộc sống đã cho Luke khỏe mạnh.
    Dù đã có ba đứa con, vợ chồng chị vẫn nhận Luke làm con nuôi. Năm nay Luke đã lên 6. Nhưng ngay lần thử máu lúc Luke mới 1 tuổi, bác sĩ đã cho biết là Luke mắc bệnh hồng huyết cầu lưỡi liềm do di truyền.
    - Có nghĩa là cháu sẽ chết? – Chị lo lắng hỏi.
    - Lớn lên có khả năng Luke sẽ bị chứng thiếu máu và sưng tấy các khớp xương. – Bác sĩ giải thích – Nhưng chúng tôi có thể thay máu hàng tháng cho cháu.
    Năm lên 3, có một lần Luke bị nhiễm lạnh và khó thở, chị phải đưa cháu vào bệnh viện. Những cụm hồng huyết cầu lưỡi liềm đang bít dần các mạch máu trong phổi cháu, khiến phổi không thể nhận đủ oxy cần thiết, dẫn đến nhiều tế bào máu hình lưỡi liềm khác sinh ra, lại khiến máu vón cục nhiều hơn. Vòng tuần hoàn ấy phát triển theo hình xoắn ốc, không thể kiểm soát được.
    Sau lấn ấy, Luke phải tăng số lần truyền máu, từ một tháng lên ba tuần một lần, nhưng đó cũng chỉ là biện pháp tạm thời. Không lâu sau, Luke phải trở lại bệnh viện, một lần nữa phải chiến đấu giành giật mạng sống từ tay tử thần. Cơ hội sống rất mong manh. May thay, các bác sĩ cho chị biết, căn bệnh của Luke ngày nay vẫn có cơ hội điều trị hoàn toàn bằng cách cấy tủy xương. Tủy mới sẽ sinh ra những tế bào máu khỏe mạnh và loại bỏ những tế bào máu xấu. Chị sung sướng quá đỗi, nhưng tia hy vọng vừa lóe lên liền tắt ngấm khi bác sĩ bảo :
    - Việc cấy ghép phải cần đến người có tủy phù hợp với Luke. Chỉ có anh chị em ruột cùng nhóm máu mới hy vọng có kháng nguyên hợp nhau.
    Chị cảm thấy choáng váng. Chẳng lẽ bây giờ bỏ mặc mạng sống của thằng bé hay sao? Nhưng quả thật chị không biết làm cách nào. Chị nhận nuôi Luke từ viện mồ côi nên không hề biết cha mẹ ruột của Luke cư ngụ ở đâu, còn sống hay đã chết và thằng bé có anh chị em ruột hay không?
    Không nản lòng, chị tìm đến viện mồ côi ngày xưa và trình bày câu chuyện với những người quản lý để mong nhận được sự giúp đỡ. Và sau nhiều tuần vất vả, bôn ba khắp nơi, chị tìm được địa chỉ người anh ruột duy nhất của Luke – hiện đang sống với một đôi vợ chồng trẻ ở cách xa nhà chị hàng trăm dặm.
    Chị viết thư kể về tình trạng của Luke cho cha mẹ nuôi của người anh nghe, kèm theo một lời đề nghị tha thiết : “Chị vui lòng cho anh trai của Luke tiến hành xét nghiệm hiến tủy, vì mạng sống của Luke đang rất nguy hiểm.” – Chị gửi thư đi trong sự chờ đợi và hy vọng.
    Gia đình nhận nuôi người anh của Luke sốt sắng tìm cách giúp đỡ. May mắn thay, kháng nguyên của anh trai Luke hoàn toàn phù hợp với cậu. Cuộc cấy ghép tủy đã thành công. Trong vòng vài tuần, tủy sống mới của Luke đã bắt đầu hoạt động và sinh ra những tế bào hồng huyết cầu hoàn toàn khỏe mạnh. Hai tuần sau, Luke được về nhà, vĩnh biệt căn bệnh quái ác.
    Sau đó chị viết thư chia sẻ tin vui với gia đình kia và nhận được thư hồi âm từ anh trai của Luke : “Cháu đã rất lo lắng khi biết em ruột của cháu đang từng ngày vật vã đấu tranh với bệnh tật, còn cháu thì hạnh phúc và khỏe mạnh. Nhưng bây giờ cháu không còn buồn nữa vì em cháu đã may mắn có cô luôn bên cạnh yêu thương và chăm sóc. Tuy cháu là người đã hiến tủy để ghép cho Luke, nhưng cô mới chính là vị thần hộ mệnh cho em cháu.”

    - Thanh Huyền
    theo The Stories Of Life
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Chữ ký của caythongxanh
    Luôn cố Yêu Thương và luôn mong được Tha Thứ...

  12. Có 13 người cám ơn caythongxanh vì bài này:


  13. #7
    utphuong's Avatar

    Tham gia ngày: Oct 2011
    Tên Thánh: maria
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: ^_^
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 51
    Cám ơn
    297
    Được cám ơn 240 lần trong 45 bài viết

    Default

    hãy để cho hạt giống tâm hồn được nảy sinh hoa trái.
    Chữ ký của utphuong
    Lạy Chúa,xin thương con . Quả thật con đắc tội với Ngài.

  14. Có 9 người cám ơn utphuong vì bài này:


  15. #8
    caythongxanh's Avatar

    Tham gia ngày: May 2011
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đỉnh Núi Cao
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 152
    Cám ơn
    270
    Được cám ơn 1,302 lần trong 152 bài viết

    Default


    NỖ LỰC CÓ GIÁ TRỊ NHẤT

    Sự nỗ lực có giá trị nhất không phải là khi mọi thứ đến với bạn dễ dàng, mà chính là lúc bạn gặp phải hoàn cảnh khó khăn nhất
    .

    Trey và tôi đã trở thành những người bạn thân thiết ngay từ lần đầu gặp nhau, khi anh ấy tự nguyện bẻ đôi phần bánh của mình và chia cho tôi một nửa.
    Trey có trí tuệ không phát triển như người bình thường. Vào những ngày đầu của tôi ở bậc đại học, mẹ Trey hay nhờ tôi cùng đi chơi với Trey vào mỗi thứ bảy và bà trả lương cho tôi như một công việc làm thêm. Tôi đồng ý, nhưng không phải vì tiền lương mà là vì với tôi, trey là một người bạn thật đặc biệt. Chúng tôi thường đến thư viện, ghé qua những cửa hiệu thù nhồi bông hoặc đơn giản chỉ là đi dạo quanh công viên vì thực ra “công việc” chủ yếu của tôi là giúp Trey hòa nhập với xã hội và bớt đi cảm giác đơn độc.
    Mỗi khi đi dạo, Trey thường vui cười một cách hồ hởi nếu bất chợt thấy một người nào đó đang nhìn cậu. Khi tập chạy xe đạp, Trey chật vật giữ thăng bằng và cứ bị ngã liên tục. Mỗi lần như vậy tôi lại bảo Trey :
    - Đừng bỏ cuộc, thử lại lần nữa nào!
    Mọi việc cứ thế tiếp diễn cho đến ngày hè năm đó, tôi bị gãy chân trong một trận thi đấu bóng rổ. Sáng hôm sau, tôi thức dậy trong bệnh viện với cái chân bó bột nhức buốt, toàn thân mệt mỏi rã rời. Trey đã ở bên giường tôi tự lúc nào.
    - Chào cậu!
    - Chào Trey! – Tôi nói một cách yếu ớt.
    - Đừng bỏ cuộc, thử lại lần nữa nào! – Trey lặp lại những lời quen thuộc tôi thường động viên cậu.
    Với Trey, cuộc sống mới đơn giản làm sao! Còn với tôi, chỉ cần nghĩ đến việc mình sẽ không được tham gia những cuộc thi thể thao, tôi đã như muốn khóc.
    Hai tháng sau, tôi vứt bỏ cặp nạng và bắt đầu tập đi lại. Chúng tôi cùng nhau đi trên con đường quen thuộc. Trey đi bên tôi, thỉnh thoảng cậu nhảy tung tăng một cách hứng khởi. Có lúc Trey bị vấp vào chân mình và ngã xuống đường.
    - Đừng bỏ cuộc, thử lại lần nữa nào! – Trey tự nói với mình một cách tự tin và đứng dậy phủi đất bám vào đầu gối. Trey không bao giờ bỏ cuộc cả.
    Cuối cùng, sau nhiều tháng nỗ lực tập luyện, tôi được chọn tham gia cuộc thi chạy 300 mét vượt rào ở trường. Bố mẹ tôi và Trey đến khán đài cổ vũ cho tôi. Tôi tự nhủ mình nhất định phải thật nỗ lực giành chiến thắng. Khi tiếng súng lệnh xuất phát vang lên, tôi lao về phía trước và cảm thấy chân mình như căng ra theo mỗi bước chạy. Mặc kệ cơn đau tăng dần ở mắt cá chân, tôi cố gắng chạy nhanh hơn. Nhưng càng lúc tôi càng bị rớt lại đằng sau ; từng người, từng người một vượt qua tôi thật dễ dàng.
    Cả khán đài reo hò và cổ vũ cho người dẫn đầu. Năm ngoái khi tham gia cuộc thi này, tôi cũng đã từng được cổ động như vậy. Còn giờ đây, tôi lại là người chạy cuối cùng trong cuộc đua. Tôi chán nản định bỏ cuộc. Chợt tôi nghĩ đến Trey, cậu ấy không may mắn như tôi, thậm chí không giống một người bình thường nhưng chưa bao giờ cậu ấy bỏ cuộc. Và bỗng nhiên tôi thấy khó khăn của mình trở nên nhỏ bé. Với tất cả quyết tâm và nỗ lực, tôi lao về phía trước. Tôi ước mình có một sức mạnh thần kỳ để vượt qua những người đang dẫn đầu và chạm đích đầu tiên, nhưng tôi đã không thể làm được điều đó. Tôi về chót một cách rất khó khăn, về chót trong cuộc thi mà năm ngoái tôi đã lập kỷ lục. Nhìn lên khán đài, tôi thấy bố mẹ và Trey đang đứng và cổ vũ cho tôi nhiệt tình hơn cả những lần tôi giành chiến thắng.
    Sự cổ vũ ấy cho tôi hiểu, sự nỗ lực của mình còn đáng giá hơn cả những chiếc huy chương. Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Bởi nỗ lực có giá trị nhất không phải là khi mọi thứ đến với tôi thật dễ dàng, mà chính là lúc tôi gặp phải hoàn cảnh khó khăn nhất.

    - Hồng Nhung
    theo Inspirations Stories
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Chữ ký của caythongxanh
    Luôn cố Yêu Thương và luôn mong được Tha Thứ...

  16. Có 12 người cám ơn caythongxanh vì bài này:


  17. #9
    caythongxanh's Avatar

    Tham gia ngày: May 2011
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đỉnh Núi Cao
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 152
    Cám ơn
    270
    Được cám ơn 1,302 lần trong 152 bài viết

    Default


    DÀNH CHO BẠN…

    Ước mơ không phải là cái gì sẵn có, cũng không phải là cái gì không thể có. Ước mơ giống như một con đường tiềm ẩn để con người khai phá và vượt qua.
    - Lỗ Tấn

    - Ẩn dưới vẻ bề ngoài mạnh mẽ có thể là một tâm hồn yếu đuối, nhạy cảm muốn được quan tâm, chia sẻ và yêu thương.

    - Bất cứ một nỗi đau nào cũng có thể được xoa dịu bằng thời gian và tình yêu chân thành.
    - Bằng ý chí và dũng khí, bạn sẽ vượt qua những khó khăn, thử thách của cuộc sống.
    - Nếu trái tim bạn chứa đầy những điều thù hận, cay đắng thì sẽ không còn chỗ dành cho sự thanh thản tâm hồn, tình thương yêu và hạnh phúc cuộc sống nữa.
    - Mọi người đều mong đến cuối chặng đường để cảm nhận vinh quang, nhưng hạnh phúc chỉ thực sự tìm thấy trên từng chặng đường đi.
    - Đừng quá nuông chìu bản thân. Nếu bạn không kiềm chế được chính mình thì bạn sẽ có khuynh hướng lệ thuộc vào người khác hoặc bạn sẽ lệ thuộc vào những thói quen và cảm xúc của mình.
    - Hãy nhớ rằng bên cạnh một người bạn chân tình, bạn có thể làm tất cả hoặc không làm gì hết, nhưng chắc chắn bạn sẽ có được những phút giây đáng nhớ nhất – những phút giây sống thật lòng với mình.
    - Đôi khi bạn cũng phải biết ơn những con người đã làm bạn ngã, vì chính họ đã giúp bạn vững vàng hơn.
    - Khi nóng giận, bạn có quyền bộc lộ, nhưng đừng mất tự chủ.
    - Nếu một người nào đó có lúc không làm đúng ý bạn thì điều đó chưa hẳn là họ không quan tâm hay không chân tình với bạn.
    - Nhìn nhận đúng bản chất sự việc cũng là bước khởi đầu của sự hướng thiện, là cách chuộc lại lỗi lầm và là cách để bạn trưởng thành hơn trong cuộc sống.
    - Biết tha thứ cho người khác vẫn chưa đủ, đôi khi bạn cũng phải biết tha thứ cho chính mình nữa.
    - Trưởng thành là quá trình trải nghiệm trong suốt quãng thời gian chúng ta sống.

    - Nguyễn Mạnh Thảo
    theo The Lessons Of Life
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Chữ ký của caythongxanh
    Luôn cố Yêu Thương và luôn mong được Tha Thứ...

  18. Có 12 người cám ơn caythongxanh vì bài này:


  19. #10
    caythongxanh's Avatar

    Tham gia ngày: May 2011
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đỉnh Núi Cao
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 152
    Cám ơn
    270
    Được cám ơn 1,302 lần trong 152 bài viết

    Default


    HÃY TIN VÀO NHỮNG PHÉP MÀU

    Trong ước mơ có mặt tốt của thực tại, trong thực tại có mặt tốt của ước mơ. Hạnh phúc chính là sự kết hợp được cả ước mơ lẫn thực tại.
    - L. Tolstoi

    Bé Kevin reo vang khắp nhà, hớn hở cầm chiếc điện thoại trên tay chạy đến khoe với tôi :
    - Mẹ, mẹ ơi! Ông già Noel gọi điện thoại đến cho mình này. Ông già Noel gọi! Mẹ ơi, đúng là ông ấy đấy!
    Tôi cầm lấy điện thoại và khẽ nói :
    - Vâng, xin chào?
    Đáp lại lời tôi là tiếng của anh bạn Sandra. Anh cười vang qua điện thoại :
    - Này cậu! Tớ chỉ nói với cậu bé là “Chào cháu, Kevin. Chú là Sandra!” Đấy, chỉ có vậy thôi.
    Tôi lập tức hiểu ra mọi chuyện và mỉm cười khi biết cậu con trai đã nhầm Sandra thành Santa – ông già Noel. Thế nhưng khi thoáng nhìn thấy vẻ mặt rạng ngời của con, đôi mắt trong veo của nó lấp lánh niềm vui trước điều kỳ diệu mà mùa Giáng sinh đang mang lại, tôi quyết định thật nhanh và đáp trong tiếng cười của bạn mình :
    - Đúng rồi, ông già Noel ạ! Kevin thật sự là một đứa trẻ ngoan. Cám ơn ông đã gọi điện cho Kevin! – Đầu dây bên kia im lặng lắng nghe. Tôi dừng lại một lúc rồi nói tiếp, - Và chúng cháu cũng xin chúc ông một mùa Giáng sinh vui vẻ nhé, ông Santa!
    Nói xong, tôi nhẹ nhàng gác máy.

    - Hồng Ánh
    theo Living Your Dream
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Chữ ký của caythongxanh
    Luôn cố Yêu Thương và luôn mong được Tha Thứ...

  20. Có 12 người cám ơn caythongxanh vì bài này:


  21. #11
    caythongxanh's Avatar

    Tham gia ngày: May 2011
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đỉnh Núi Cao
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 152
    Cám ơn
    270
    Được cám ơn 1,302 lần trong 152 bài viết

    Default


    ĐÔI MẮT CỦA TÂM HỒN

    Hãy tin tưởng vào chính mình, hãy mở rộng trái tim và để tâm hồn thể hiện tất cả.

    Từ khi sinh ra, tôi đã có đôi mắt không bình thường như những người khác. Chúng lệch nhau và không cùng nhìn về một hướng. tôi không thể nhìn thấy chung quanh một cách bình thường.
    Khi biết bò, tôi luôn va đầu vào tường hoặc chân bàn. Đến khi biết đi lẫm chẫm, mọi việc còn tồi tệ hơn khi tôi cứ loạng choạng như kẻ say. Ngày nào người tôi cũng có những vết bầm tím do va vấp.
    Một ngày kia, mẹ dẫn tôi đến cửa hàng nhạc cụ trên phố, tình cờ tôi chạm tay vào một cây đàn dương cầm, vài phím đàn dưới tay tôi vang lên. Một cảm xúc rất lạ dâng lên trong tôi. Từ đó, tôi bắt đầu say mê học đàn dương cầm. Các nốt đen, nốt trắng trên những bản nhạc làm tôi thích thú say mê. Chẳng bao lâu, tôi đã có thể chơi được những bản nhạc cổ điển mà mẹ yêu thích. Đối với tôi lúc ấy, hạnh phúc là được đắm chìm trong những âm thanh tuyệt diệu của tiếng đàn dương cầm. Và trong tim của cậu bé 10 tuổi như tôi, cây đàn dương cầm trở thành một vật không thể xa rời.
    Rồi một tai nạn đột nhiên xảy đến. Hôm ấy, tôi ra vườn chơi và mải mê nhặt xác những chú ve ở đó, không để ý đến đám mây đen kịt đang giăng ngang bầu trời. Khi cơn mưa bắt đầu ập xuống, tôi mới luống cuống chạy vào nhà. Đôi chân loạng choạng của tôi đã vấp phải gốc cây gần đó. Ầm! Tôi chẳng nhớ gì ngoài một cơn đau không thể tả ở mắt, chạy lan đến đầu khiến tôi ngất lịm. Một màu tối đen bao trùm.
    Tôi được chuyển tới bệnh viện và ra về với hai miếng băng trên mắt. Nghĩ đến buổi biểu diễn âm nhạc đầu tiên tôi được mời tham gia ở trường, tôi òa khóc.
    Thấy tôi chán nản, mẹ quyết tâm bắt tôi phải biểu diễn trong chương trình đó. Tôi tuyệt vọng la lên :
    - Mẹ không hiểu à? Con không làm được bì không thể nhìn thấy bản nhạc và phím đàn. Con phải làm sao đây?
    - Con chỉ việc đàn như trước giờ con đã từng làm. – Mẹ trả lời đơn giản.
    - Mẹ không hiểu được đâu. Con không làm được! – Tôi cay đắng nói trong nước mắt. – Con không nhìn được mà!
    Mẹ ngồi xuống cương quyết :
    - Con không cần nhìn. Con đã chơi bản nhạc ấy cả ngàn lần rồi! – Và mẹ đặt tay lên ngực tôi, - Con hãy tin vào bản thân mình. Âm nhạc ở ngay trong tim con. Hãy để mọi người biết điều đó!
    Tôi lặng thinh không nói gì, hai tay mò mẫm cây đàn thân quen. Chợt có một điều gì đó dâng lên trong lòng tôi – một cảm giác vừa sợ hãi, vừa quyết tâm.
    Tối hôm đó, cô giáo dắt tay tôi bước lên sân khấu, tay tôi run lên vì hồi hộp. Nhưng khi tôi chạm vào những phím đàn thì kỳ diệu thay, mọi lo âu biến mất. Âm nhạc như tuôn trào từ trong tim tôi. Chưa bao giờ tôi chơi hay như đêm đó.
    Sau buổi biểu diễn, mọi người vây quanh tôi chúc mừng. Mẹ ôm chặt tôi trong nỗi vui sướng, hạnh phúc. Bàn tay ấm áp của cô giáo nắm lấy tay tôi. Một người bạn đến bên tôi thì thầm :
    - Làm sao cậu có thể chơi hay đến thế khi cậu không thể nhìn thấy gì chứ?
    Tôi mỉm cười :
    - Cậu có tin là tớ còn có một đôi mắt khác nữa không?

    - Hoa Phượng
    theo A Cup Of Comfort
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Chữ ký của caythongxanh
    Luôn cố Yêu Thương và luôn mong được Tha Thứ...

  22. Có 9 người cám ơn caythongxanh vì bài này:


  23. #12
    Titanic's Avatar

    Tham gia ngày: Dec 2008
    Giới tính: Nam
    Bài gởi: 227
    Cám ơn
    3,727
    Được cám ơn 1,294 lần trong 216 bài viết

    Default

    mạn phép mượn caythongxanh 1 góc nhỏ
    ---------------

    Hãy bước chậm lại



    Vào một buổi sáng trời lạnh mùa đông năm 2007, tại một ga metro ở Washington DC, một thanh niên với chiếc đàn vĩ cầm, đứng chơi những bài nhạc nổi tiếng của Bach, Schubert, Massenet… trong vòng 45 phút.

    Trong khoảng thời gian ấy có chừng 2 ngàn người đã đi ngang qua, đa số đang trên đường đến sở làm của họ. Dường như không một ai có vẽ chú ý đến sự có mặt của anh.

    Sau khoảng 3 phút, một người đàn ông đứng tuổi đi qua và nhận thấy có một nhạc sĩ đang đứng đó chơi vĩ cầm. Ông đi chầm chậm, dừng lại chừng vài giây, và rồi lại vội vã đi tiếp cho kịp giờ của mình.

    4 phút sau: Người nhạc sĩ vĩ cầm ấy nhận được đồng đô la đầu tiên: một người đàn bà ném tiền vào thùng đàn của anh và không hề dừng lại, tiếp tục bước đi.

    6 phút: Một người thanh niên trẻ đứng dựa vào tường lắng nghe anh, nhìn đồng hồ đeo tay của mình và rồi lại tiếp tục bước đi.

    10 phút: Một đứa bé dừng lại nghe, nhưng mẹ của em vội vàng lôi em đi tiếp. Đứa bé tiếp tục dừng lại nhìn anh nhạc sĩ vĩ cầm, nhưng mẹ của em đẩy mạnh, và em lại phải tiếp tục bước đi, nhưng em vẫn cứ ngoái đầu quay nhìn lại. Và điều này đã cũng xảy ra với nhiều những đứa bé khác. Và cha mẹ nào cũng đều lôi kéo các em, bắt các em phải đi nhanh lên.

    45 phút: Người nhạc sĩ vĩ cầm ấy vẫn tiếp tục chơi nhạc không ngừng. Chỉ có 6 người dừng lại và lắng nghe trong vài ba phút rồi bỏ đi. Khoảng chừng 20 người cho anh tiền, trong khi vẫn tiếp tục bước đi bình thường, và không hề dừng lại. Chàng nhạc sĩ ấy thâu được tổng cộng là 32 đô la.

    1 giờ sau: Anh ta ngừng chơi, không gian im lặng trở lại. Không ai chú ý đến anh. Không một tiếng vỗ tay, và cũng không một lời tán thưởng.

    Không ai biết người ấy chính là Joshua Bell, một trong những nhạc sĩ vĩ cầm nổi danh nhất trên thế giới.

    Trong hơn 45 phút qua anh đã chơi những bài phức tạp nhất trong các bài nhạc trình tấu, và cây đàn vĩ cầm mà anh chơi trị giá khoảng 3.5 triệu đô la.

    Hai ngày trước đó, Joshua Bell đã trình diễn tại một nhà hát ở thành phố Boston, vé bán hết không còn chỗ ngồi, giá của mỗi vé là 100 đô la. Và ban tổ chức sẵn sàng trả 1000 đô la mỗi phút cho tài năng của anh!

    Đây là kết quả của một cuộc thử nghiệm do báo The Washington Post tổ chức. Trong cuộc thử nghiệm này, Joshua Bell phải ăn mặc thật bình thường, quần jean, áo thun, mũ kết, và chơi đàn trong giờ cao điểm, 7:45am.

    Họ chọn nơi biểu diễn là trạm ga L’Enfant Plaza, vì nơi đây những người khách metro đi ngang qua đa số là thuộc tầng lớp trung lưu, chuyên nghiệp, trí thức, phần lớn làm việc với chính phủ liên bang.

    Trước khi tổ chức, các nhà thử nghiệm nghĩ rằng tại Washington DC, một trong những đô thị phát triển nhất nước Mỹ về nhạc giao hưởng, classical music, Joshua Bell có thể sẽ thu hút một số lượng lớn khán thính giả dừng lại nghe, và họ có lẽ sẽ phải nhờ cảnh sát đến để giữ trật tự.

    Nhưng chỉ có một người duy nhất nhận ra Joshua Bell, vì trước đó ba tuần cô ta có đi xem anh trình diễn ở Library of Congress, nên nhận ra anh ngay. Cô ta đã bỏ vào hộp đàn của Joshua Bell 20 đô la và tự giới thiệu mình khi anh ngưng chơi đàn.

    Tờ Washington Post viết, mục đích của cuộc thử nghiệm này để xem rằng: chúng ta có thể nhận diện, ý thức được những gì hay và đẹp đang có mặt giữa cuộc sống bận rộn của mình, và trong những hoàn cảnh bình thường hằng ngày không?

    Và nếu như trong cuộc sống chúng ta không thể dừng lại trong giây lát để lắng nghe một nhạc sĩ lừng danh nhất trên thế giới, chơi những giai điệu hay nhất từng được sáng tác, với một nhạc cụ tốt đẹp nhất, và nếu như cuộc sống quá bận rộn đến nỗi chúng ta không còn có thời gian để dừng lại, khiến ta trở nên lãng quên trước những điều hay đẹp, thì trên con đường ta đi mình còn vô tình bỏ qua và đánh mất bao nhiêu những điều đáng quý nào khác nữa chăng?

    Trong thời đại ngày nay, dường như đa số chúng ta có khá đầy đủ, nhưng duy có một điều mà chắc chắn trong chúng ta ai cũng đều rất thiếu thốn là thời giờ của mình, phải thế không bạn?

    Trên con đường chúng ta đi, có lẽ ta cũng sẽ có dịp nghe được tiếng đàn vĩ cầm của Joshua Bell, và bao nhiêu những điều hay đẹp khác chung quanh ta, nâng cao tâm hồn mình, giữa những bận rộn và ngay trong hoàn cảnh bình thường nhất, nếu chúng ta biết tập bước chậm lại một chút…



    trích Petalia

  24. Có 9 người cám ơn Titanic vì bài này:


  25. #13
    caythongxanh's Avatar

    Tham gia ngày: May 2011
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đỉnh Núi Cao
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 152
    Cám ơn
    270
    Được cám ơn 1,302 lần trong 152 bài viết

    Default


    CẬU BÉ MÙ VÀ BÔNG HOA DẠI

    Có thể bạn không kiểm soát được mọi tình huống xảy ra, nhưng bạn hoàn toàn có thể kiểm soát được suy nghĩ và thái độ của mình.
    - Charles Popplestone

    Chiều dần tắt khi tôi bước chân đến công viên. Ngồi xuống chiếc ghế nép dưới rặng liễu, tôi mở sách ra đọc. Sáng nay tôi vừa nhận được thư từ chối của công ty nơi tôi đang thử việc. Thế là phải làm lại từ đầu. Lại phải đọc báo. Rồi xách hồ sơ chạy chỗ này chỗ kia. Chờ điện thoại báo tin. Hy vọng rồi thất vọng. Và rồi mới lúc nãy, tôi còn nhận thêm bức thư chia tay của người bạn trai đang đi du học. Hai đứa đã có rất nhiều kỷ niệm, đã thề thốt, hứa hẹn biết bao điều... Tôi ngồi thừ trên ghế, quyển sách mua hôm rồi chưa đọc trang nào trên tay đã rơi xuống đất lúc nào không biết. Và tôi cũng không biết mình đã thổn thức thành tiếng tự lúc nào nếu không nghe có tiếng động ngay bên cạnh.
    Hai thằng bé đột nhiên xuất hiện, đầu tóc của chúng bù xù, quần áo nhễ nhại mồ hôi. Chúng đến ngay trước mặt tôi. Một đứa cúi xuống và nói với giọng phấn khích :
    - Cô xem, cháu tìm thấy gì này!
    Trong tay nó là một bông hoa dại trông thật khó coi, lá héo rũ rượi, cánh hoa đã xỉn màu, không thể phân biệt rõ đó là màu cam, màu vàng hay màu đỏ nữa. Vì muốn hai thằng bé đi chỗ khác chơi, tôi đành gượng cười, rồi quay mặt sang hướng khác. Nhưng thằng bé ấy lại ngồi xuống bên cạnh, đưa hoa lên mũi ngửi rồi thốt lên :
    - Hoa này có mùi đặc biệt quá, lại đẹp nữa. Đây, cháu xin tặng cô!
    Tôi biết mình phải cầm lấy bông hoa ấy nếu không chúng sẽ chẳng bao giờ chịu đi chỗ khác. Tôi đưa tay về phía đóa hoa và nói :
    - Cô cảm ơn cháu.
    Thay vì đặt hoa vào tay tôi, chẳng hiểu sao thằng bé cứ giơ thẳng ra giữa trời. Đến lúc đó, tôi mới phát hiện ra rằng thằng bé không nhìn thấy gì hết : nó bị mù!
    Tôi thấy cổ mình như nghẹn lại, sống mũi cay xè. Bỗng chốc, tôi tự hỏi làm sao cậu bé tật nguyền ấy biết quên đi bất hạnh của mình để mỉm cười với tôi, với cuộc sống. Lại không phải nụ cười vô tâm mà là một nụ cười động viên, chia sẻ. Còn tôi? Qua đôi mắt của cậu bé mù xa lạ, tôi lặng người khi chợt nhận ra mọi việc xảy đến không phải bởi tại cuộc đời, mà vấn đề nằm ngay trong chính bản thân mình. Trong những khoảnh khắc chán chường tệ hại, tôi đã tự cô lập mình với thế giới xung quanh, tôi chỉ biết đổ lỗi cho hoàn cảnh, mà không tận hưởng những vẻ đẹp vẫn đang hiện hữu quanh mình và tri ân từng giây từng phút được sống trong đời.
    Những ngọn đèn đường đã sáng lên, soi rõ hai chiếc bóng trẻ thơ đang tựa vào nhau, đi tiếp…

    - First News
    theo Meaning Of Life
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Chữ ký của caythongxanh
    Luôn cố Yêu Thương và luôn mong được Tha Thứ...

  26. Có 8 người cám ơn caythongxanh vì bài này:


  27. #14
    caythongxanh's Avatar

    Tham gia ngày: May 2011
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đỉnh Núi Cao
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 152
    Cám ơn
    270
    Được cám ơn 1,302 lần trong 152 bài viết

    Default


    BÀI TRƯỢT BĂNG CỦA HEIDI

    Mỗi khi đối mặt với thử thách, hãy tìm kiếm một lối đi chứ không phải là một lối thoát.
    - David L. Weatherfod

    Heidi, con gái tôi, loạng choạng bước ra khỏi sân băng với sự hỗ trợ của đồng đội. Tôi vội bước tới trao cho cháu áo khoác và dìu cháu đến chỗ ngồi. Ở tuổi 15, cháu đã phải sống chung với căn bệnh ung thư từ một năm nay ngay khi cháu vừa đoạt huy chương vàng trong một kỳ thi quốc tế.
    Rồi tiếp theo là những lần xét nghiệm, quá trình di căn và giải phẫu. Suốt thời gian đó, điều Heidi lo sợ nhất là không biết cháu còn có thể trượt băng được nữa không. May thay, bác sĩ đồng ý để cháu được tập luyện thỏa thích. Greg vừa phụ tôi cởi đôi giày trượt băng cho Heidi vừa hỏi :
    - Bạn ấy sẽ không sao chứ cô?
    - Không sao, Heidi cần nghỉ ngơi một chút các cháu ạ. – Tôi giải thích với các bạn của Heidi đang lo lắng đứng quanh.
    Khi tôi dìu con bé ra xe, Heidi thủ thỉ :
    - Mẹ ạ, thầy Andrew nói là con tập tốt. Con muốn dự cuộc thi đó lắm!
    Tim tôi chợt đau nhói. Tôi ước gì thời gian có thể quay trở lại với Heidi. Con bé đã nỗ lực hết mình trong các buổi tập. Khi tôi bảo đã hết hạn đăng ký, cháu nói thầy Andrew vẫn có thể đăng ký giúp cháu được.
    - Mẹ ơi! – Heidi cố nài – Con không mong có huy chương. Con chỉ muốn được tham dự như các bạn. Như thế không được sao mẹ?
    - Chúng ta thử hỏi bác sĩ xem sao.
    Tôi nói với vẻ không mấy tự tin.
    Hôm sau tại phòng khám, Heidi nói với bác sĩ về khát khao được tham dự cuộc tranh tài sắp tới. Sau một lúc suy nghĩ, bác sĩ nói :
    - Nếu cháu thích tham dự cuộc thi này đến thế và mẹ cháu đã cho phép thì chú cũng đồng ý, nhưng cháu phải xin phép được bỏ chiếu xạ vài buổi.
    Tôi tiếp lời :
    - Nếu vậy con cần phải ăn đầy đủ, ngủ đúng giờ, uống thuốc đều và nghe theo lời bác sĩ.
    Sau khi được phép của bác sĩ chiếu xạ, thầy Andrew giúp Heidi gửi phiếu đăng ký tham dự cuộc thi vào phút cuối cùng. Rồi ngày tranh tài cũng đã đến. Rất tự tin, Heidi chuẩn bị tinh thần với bài thi ở thể thức tự do quen thuộc. Bản nhạc Steel Magnolia vang lên réo rắt, Heidi nhón chân lướt trên băng và xoay mình hòa theo điệu nhạc mỗi lúc một lôi cuốn hơn.
    Thật ngạc nhiên, ở các thế nhảy quyết định, Heidi tiếp đất hoàn hảo, không thua gì các nghệ sĩ trượt băng nhà nghề. Khuôn mặt Heidi thật rạng rỡ, từ trên sân băng Heidi nhìn về phía tôi như thể muốn nói : “Mẹ ơi, con thành công rồi!” Heidi chuyển sang phần thi tiếp theo trong tiếng vỗ tay rộ lên khắp khán đài.
    - Tuyệt quá Heidi! Cố lên!
    Gần như cả sân băng đồng loạt đứng dậy khi Heidi chuyển sang phần thi cuối cùng, tiếng vỗ tay vang lên từng hồi như thôi thúc Heidi. Một cú nhảy tuyệt vời! Heidi lấy thăng bằng nhẹ nhàng rồi cuộn mình xoay tròn một cách đáng yêu, với một chân nhấc cao tạo dáng chiến thắng rất tự tin. Đôi má của cô bé ửng hồng vì cố gắng và khuôn mặt sáng rỡ niềm tự hào. Heidi vừa trình diễn một bài thi xuất sắc vượt cả khả năng của mình.
    Khi Heidi rời sân băng, thầy Andrew chạy tới ôm chầm lấy Heidi, bật khóc. Rồi nỗi hân hoan cùng với sự cố gắng quá mức làm Heidi lịm đi bất động trong tay thầy huấn luyện.
    Đấu trường trở nên yên ắng. Tôi vội chạy đến.
    Đôi cánh tay Heidi xoài ra như cầu cứu tôi. Tôi nhẹ nhàng đặt cháu nằm xuống, áp tay lên cổ tìm mạch. Mạch cháu vẫn đập.
    Mọi người chờ đợi trong lo âu.
    Khi ban giám khảo công bố điểm bài thi của Heidi, khán đài bùng lên những tràng vỗ tay vang dội. Cháu vẫn ngủ say không hề biết các đồng đội đang vây quanh chúc mừng : Chiếc huy chương vàng đã thuộc về sự cố gắng của Heidi.

    - First News
    theo The Unsinkable Souls
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Chữ ký của caythongxanh
    Luôn cố Yêu Thương và luôn mong được Tha Thứ...

  28. Có 8 người cám ơn caythongxanh vì bài này:


  29. #15
    caythongxanh's Avatar

    Tham gia ngày: May 2011
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đỉnh Núi Cao
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 152
    Cám ơn
    270
    Được cám ơn 1,302 lần trong 152 bài viết

    Default


    CHIẾC CHÂN GIẢ VÀ CUỘC HÀNH TRÌNH

    Đừng đau khổ vì những gì mình không có, mà hãy biết vui với những gì mình đang có trong tay.
    - Epictetus

    Năm cuối cùng tại trường trung học của tôi cũng là năm nhà trường thử nghiệm chương trình dã ngoại kết hợp với học tập. Mở đầu là chuyến đi bộ 27 dặm xuyên qua đèo Columbia. Khi được thông báo về chuyến đi, cả lớp tôi nổ ra một cuộc tranh luận sôi nổi. Viễn cảnh về chuyến “phiêu lưu mạo hiểm” hứa hẹn nhiều điều mới lạ khiến tất cả chúng tôi đều nôn nao và hào hứng. Bỗng một cánh tay đưa lên xin không tham gia chuyến đi làm mọi người ngạc nhiên. Đó là Martha :
    - Thưa cô, em rất sợ khi phải leo trên những vách núi cheo leo, rồi phải mang ba lô đồ đạc lỉnh kỉnh qua từng cánh rừng lạnh buốt dưới mưa, nửa đêm lại phải thức giấc với đủ thứ có thể xảy ra.
    Đột nhiên, cả lớp im bặt. Mặc dù giả vờ nhìn thẳng lên bảng, tôi vẫn biết mọi đôi mắt xung quanh đang đổ dồn về phía tôi một cách ái ngại pha lẫn tò mò. Tôi đỏ bừng cả mặt, cố phớt lờ những ánh nhìn ấy. Tôi biết họ đang chờ xem tôi có đưa tay từ chối tham gia chuyến đi hay không, bởi một lẽ đơn giản rằng tôi là người khuyết tật duy nhất trong lớp. Tôi, chứ không phải Martha, là người được dự đoán sẽ từ chối chuyến đi. Họ đâu biết rằng hơn ai hết, tôi khát khao chinh phục những thử thách bằng quyết tân của mình.
    Tiết học vừa kết thúc, tôi khập khiễng xuống thư viện trường, tranh thủ mượn thêm vài cuốn sách. Đi qua phòng hội đồng, chợt tôi sững người khi nghe tên mình được nhắc đến qua cánh cửa hé mở :
    - Cô bé Janet đã không đưa tay lên! – Tiếng thầy Sam, giáo viên môn quần vợt, người đã thông báo về chuyến đi với chúng tôi sáng nay.
    - Làm sao cô bé đi nổi chừng ấy chặng đường, lại mang trên lưng cái ba lô nặng cả 20kg với một cái chân giả? – Thầy dạy môn khoa học nói, kèm theo cái thở dài – Mà chắc gì ba mẹ Janet đã ký giấy đồng ý cho đi chứ!
    Tôi lại khập khễnh nhón chân bước đi, lòng mong sao không ai nghe tiếng lộp cộp của cái chân giả chạm xuống sàn.
    Tối hôm đó, đợi bữa tối kết thúc và bố đã ngồi vào bàn làm việc như thường lệ, tôi mới cầm tờ giấy đăng ký tham gia chuyến đi dã ngoại, mon men lại gần :
    - Bố ơi, bố ký vào đây giùm con đi!
    - Gì thế con? – Bố hỏi, tay vẫn không ngừng viết.
    - Chỉ là dã ngoại bình thường với lớp thôi bố ạ! Bố chỉ việc ký vào chỗ này thôi.
    Tôi nói mà trống ngực đập liên hồi. Tôi chưa từng nói dối bố mẹ. Nhưng đành phải vậy thôi, vì bố sẽ chẳng cho tôi đi nếu biết được đây không phải là chuyến dã ngoại bình thường.
    Thời tiết ngày khởi hành không đẹp như mọi người mong đợi. Trời không mưa, nhưng mây đen giăng ngang trời ủ rũ. Chuyến hành trình bắt đầu với con đường mòn thoai thoải xuyên qua cánh rừng. Càng đi, đường càng dốc và hoang vu, nhưng phong cảnh thật tuyệt vời. Bùn đất như níu chân lại, mỗi bước chân của tôi là cả một sự nỗ lực. Các bạn tôi cứ phải dạt những cành cây lòa xòa sang một bên để đường đi của tôi được dễ dàng hơn.
    Mặc dù đã cẩn thận lắm, chúng tôi vẫn không khỏi bị trượt ngã vì đường trơn, mà tôi là người ngã nhiều nhất. Quần áo, tay chân tôi lấm lem bùn đất, ướt mem vì cỏ đẫm nước sau trận mưa đêm qua. Nhưng lạ thay, tôi lại thấy ấm áp trong lòng vì những bàn tay các bạn luôn sẵn sàng đỡ tôi dậy, và chúng tôi cùng cười đùa. Trêu chọc nhau về những cú ngã “ngoạn mục” ấy. Không còn khoảng cách giữa chúng tôi. Không còn sự khác biệt trong suy nghĩ giữa một người tật nguyền như tôi với các bạn. Chúng tôi thật sự đã có những khoảnh khắc chia sẻ của tình bạn quý giá.
    Nhưng thật không may, khi chúng tôi đã hoàn thành được hơn nửa quãng đường thì thời tiết bỗng trở nên giá lạnh và tuyết bắt đầu rơi. Chuyến đi không thể tiếp tục, lũ học trò chúng tôi dù mệt nhưng vẫn tiếc rẻ quay về, trong lòng được an ủi đôi chút vì lời hứa cùa các thầy cô là sẽ tổ chức một chuyến đi khác vào mùa hè tới.
    Và lúc đó, chắc chắn, tôi sẽ tiếp tục tham gia.

    - Hoa Phượng
    theo The Stories Of Life
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Chữ ký của caythongxanh
    Luôn cố Yêu Thương và luôn mong được Tha Thứ...

  30. Có 7 người cám ơn caythongxanh vì bài này:


  31. #16
    caythongxanh's Avatar

    Tham gia ngày: May 2011
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đỉnh Núi Cao
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 152
    Cám ơn
    270
    Được cám ơn 1,302 lần trong 152 bài viết

    Default


    ĐỂ CUỘC SỐNG Ý NGHĨA HƠN

    +
    Cuộc sống luôn chứa đựng những điều kỳ diệu, đừng để nó trôi qua vô ích. Hãy mở rộng trái tim, mở rộng tâm hồn bạn với những người chung quanh.

    ++ Hãy trân trọng giá trị của mỗi người mà bạn gặp. Cuộc hành trình của bạn trong cuộc sống này luôn có những khó khăn mà đôi lúc bạn cần đến những người bạn.
    +++ Hãy nhận biết giá trị của thời gian và bắt tay thực hiện những việc mà bạn hằng mong ước nhưng đừng dành quá nhiều thời gian cho sự bắt đầu.
    ++++ Hãy đến với mọi người bằng lòng yêu thương và sự khoan dung của bạn. Cũng đừng quên rằng cuộc sống này không bao giờ có sự công bằng tuyệt đối. Hãy luôn can đảm vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.

    Nếu nhận biết được những điều đó, thì dù cho bạn có ở bất cứ nơi đâu, bạn cũng sẽ không bao giờ cảm thấy đơn độc. Và cuộc sống của bạn sẽ có nhiều ý nghĩa hơn.

    - Quang Kiệt
    theo Inspire Today
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Chữ ký của caythongxanh
    Luôn cố Yêu Thương và luôn mong được Tha Thứ...

  32. Có 8 người cám ơn caythongxanh vì bài này:


+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới

Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com