Trong loạt bài này, DayToVoDung xin gửi đến tất cả ACE những chứng từ, những hồng ân mà DayToVoDung và những người anh em đã lãnh nhận được nhờ lời chuyển cầu của Mẹ Maỉa cũng như nhờ vào Tình Yêu và Lòng Thương Xót vô biên hải hà của Thiên Chúa. Xin các ACE hãy cùng với DayToVoDung dâng lên Thiên Chúa tâm tình cảm mến và lòng biết ơn.
Bài số 1:
Dịp tĩnh tâm hôm đó, người mà cha xứ mời đến đúng ra là một cha khác, nhưng phút cuối thì cha này bị bận nên đã nhờ vả cha Tiệu đến giúp giùm.
Cha cầm micro và đi xuống phía dưới để giảng cho mọi người, cha nói giọng bắc và khi cười thì mặt cha sáng rỡ:
Hôm nay cha đến đây để cùng tĩnh tâm và chia sẽ với chúng con về cách cư xử trong gia đình - Cha mở lời. Trong thực tế cuộc sống vẫn phức tạp, muôn màu, muôn vẽ; và con người, tình yêu cũng vậy. Cái gì cũng có mặt trái, mặt phải của nó, tốt-xấu, cao đẹp-thấp hèn, thiêng liêng-dung tục, chân thật-giả dối, ánh sáng-bóng tối, hạnh phúc -đau khổ . . . tất cả đếu tồn tại song song và đan xen trong cuộc đời.
Khi va chạm với đời thực, một người sáng suốt, tĩnh táo cần phải biết lựa chọn cho mình một thái độ sống tích cực và thích hợp, nhất là trong gia đình để đừng chỉ thấy mặt xấu không mà trở nên bi quan, chán nãn hoặc chỉ thấy mặt tốt thôi để rối sẽ dễ dàng sụp đổ, đánh mất niềm tin khi gặp chuyện không may xảy ra trong cuộc sống . . .
Chúng con ở đây ai có gia đình rồi thì giơ tay lên - Cha hỏi và một số đông đã giơ tay.
Cha cười và nói tiếp - Vậy ai trong số chúng con chưa bao giờ nói xấu chồng mình thì giơ tay lên? Cha nhìn chung quang và chỉ lướt qua các hàng ghế. Chẳng có ai giơ tay cả, một số khác thì tũm tĩm cười ?!!
Cha chỉ một cô trên hàng ghế đầu và hỏi:
- Con có nói xấu chồng không?
- Dạ có, cô ấy trả lời
- Vậy con đi xưng tội đó xong về thì con có chừa không? Cha hỏi tiếp
- Dạ có chừa lúc đó, nhưng lúc khác thì . . .phạm tiếp ạ !
Cha cũng cười luôn …
Không phải cha tiết lộ việc chúng con xưng tội - Cha nói tiếp - Nhưng mà một số các bà, các chị đến xưng tội thì méc cha rằng:
Dạ thưa cha, chồng của con nhậu nhẹt lung tung, về nhà chẳng giúp đỡ gì con cả, lại còn làm biếng, làm gương mù gương xấu cho con cái, con la lối, lên án thì ổng cứ gây um sùm lên. . . Con nói hoài cũng vậy, nay con trình cha để cha mắng ổng giùm con...
Cha lại cười vẽ đắc ý và nhìn các bà: Chúng con quên là cha cùng phe với chồng của các con sao?!!
Chúng con phải nhớ rằng những người say thì con càng chỉ trích, la lối , lên án . . . thì họ càng làm ngược lại cho . . . bỏ ghét! Càng phê phán thì họ càng không nghe đâu.
Chúng con nên dùng những lời dịu dàng, từ tốn mà nói và hãy để ý đến cái cách nói của mình, không phải là các ông không biết phải trái nhưng cách cư xử của chúng con đã phá vỡ đi điều đó, lời nói không mất tiền mua và sự tĩnh táo chúng con để đâu rồi? Chúng con hãy luôn tôn trọng nhau, không phải cứ lớn tiếng với nhau là giải quyết được tất cả.
Có một cặp vợ chồng kia rất là thương yêu nhau trong mấy năm đầu của hôn nhân, nhưng càng về sau này cuộc sống đời thực và con cái nhiều lo toan khiến họ trở nên cơm chẳng lành, canh không ngọt nữa...
Mới đầu thì đóng cửa dạy nhau, vài bữa sau thì cứ vậy mà trách cứ cằn nhằn nhau, cuối cùng thì lớn tiếng chẳng ai chịu nhường ai.
Anh chồng bất mãn thường xuyên nhậu nhẹt, bù khú chẳng chịu về nhà.
Cô vợ thì lên án, chì chiết, mặt nặng, mày cau.
Thường xuyên như vậy cho đến một ngày chuyện phải đến đã đến, họ ra toà ly dị nhau.
Cha đã mời cả anh chị đến.
Cha bảo:
- Chúng con đã từng rất thương yêu nhau, đã từng thề trước Chúa sẽ mãi thương nhau cho dù có gì xảy ra đi nữa trong cuộc sống này, có đúng như vậy không ?
- Dạ đúng la như vậy. Cả hai đều đồng ý.
- Nhưng bây giờ anh ấy rất vô trách nhiệm, không biết giúp đỡ con nuôi dạy con cái, . . . Cô vợ nhanh nhảu đáp.
- Cô cũng vậy, chanh chua chẳng kém lời. Anh chồng nói.
Chúng con đã suy nghĩ kỹ chưa, có ai trong chúng con đã từng nhìn lại bản thân và thái độ của mình chưa?
Cha hỏi nhưng cả hai chẳng ai chịu đáp trả lời cả .
Thôi bây giờ cha phát cho chúng con mỗi người một tờ giấy, tự chúng con viết vào đây những điều mà chúng con thấy không hài lòng về nhau.
Cha nói như vậy và đưa cho mỗi người một tờ giấy.
Cô vợ viết thật nhiều, nữa tờ, rồi một tờ giấy thật đầy chữ và còn xin cha thêm tờ giấy nữa.
Anh chồng sau một chút suy nghĩ rồi cũng viết được gì đó trong tờ giấy của mình.
Cuối cùng thì cả hai đều gởi giấy lại cho cha, cha đưa cho cô vợ giấy của anh chồng và ngược lại.
Cô vợ vội vàng mở ra và nhìn thấy:
Em yêu, anh biết là anh có lỗi thật nhiều với em,
với gia đình này và những lỗi đó có thể sẽ không thể viết hết được lên trang giấy này,
nhưng anh biết có một điều là anh vẫn yêu em như ngày nào…
Sửng người một lúc, cô vợ vội vàng chạy qua giật phắt ngang tờ giấy mà chồng mình đang cầm trên tay chưa kịp mở ra và . . . khóc.
Cha Tiệu nói tiếp: Chúng con hãy dịu dàng và tôn trọng nhau, chỉ một lời nói nóng nảy thiếu bình tĩnh sẽ phá vỡ hạnh phúc mà chúng con đang có. Cách cư xử quyết định 80% hạnh phúc gia đình của chúng con.
Thật khó làm, nhưng đó là điều mà cha muốn gởi đến để nhắc nhở chúng con.
Hoặc nếu như cặp vợ chồng kia đều là công giáo cả, sống cứ gây gổ mãi với nhau nên cả hai, mỗi người đều tự ý bỏ nhau và cứ thế chung sống với một người khác như vợ chồng. Rồi mỗi người họ cũng có con cái riêng, gia đình riêng mà như thế bên Công Giáo là phạm luật, là bị rối đạo.
Vậy nếu chúng con là hàng xóm của họ thì chúng con sẽ cư xử như thế nào?
Không chơi với họ à, lên án họ, nói như vầy là xấu, là không được, là rối rồi, là v.v. . thì họ cũng cứ như cũ mà thôi.
Vậy cha đố chúng con trong trường hợp này thì chúng con sẽ làm gì và làm như thế nào?
Cha hỏi rối chỉ chỉ qua các hàng ghế xem có ai trả lời hay không?
Chúng con chỉ nên thăm hỏi họ, dùng những lời dịu dàng để an ủi họ, lắng nghe họ và cầu nguyện cho họ mà thôi. Những ai càng sai thì mình càng phải cầu nguyện cho người đó.
Chúng ta đâu phải là kẻ cứu độ đâu mà có quyền xét đoán ngưới khác.
Những việc gì ngoài sức chúng con, chúng con hãy dâng lên cho Chúa, đặt niềm tin vào Ngài,
nhờ Chúa giúp chúng con giải quyết việc này.
Trong cuộc đời của cha lắm lúc cũng dỡ khóc, dỡ cười.
Có một lần cha nhận lời cầu nguyện chữa lành cho một bé gái bị bệnh tâm thần.
Khi mọi người dắt đứa bé đến để cha đặt tay lên và cầu nguyện cùng Chúa chữa bệnh cho đứa trẻ này.
Cha đọc lần đầu, vẫn chưa thấy gì cả.
Cha lại đọc lần nữa, cũng vẫn không thấy ép phê !...
Cha càng đọc thì càng . . . chẳng thấy gì cả !!!
Cha „quê“ quá, lần này Chúa „chơi“ cha rồi !!!. :18:
Cha bèn nói với mẹ của bé: Ngày mai chị hãy đem cháu đến dòng Chúa Cứu Thế, tôi sẽ cầu nguyện cho cháu vì ở đây không thể tập trung thần trí để cầu nguyện được…
Hôm sau, lúc cha vừa dắt xe ra đến cổng để đi đến giảng ở một giáo xứ nọ thì cha gặp đứa trẻ tâm thần cùng mẹ nó.
Mẹ đứa bé kêu lớn: Cha ơi cha! Con hôm nay dắt nó đến, mong cha cầu nguyện giúp cho con của con được lành bệnh.
Chúa ơi! cha quên mất lời hứa hôm qua với mẹ của cháu rồi, mà giáo xứ kia thì rất nhiều người đang chờ cha, cha lại bị trễ giờ nữa chứ! Biết làm sao bây giờ ?!! Cha nhủ thầm như vậy và cảm thấy rất bối rối ngoài sức của mình, lực bất tòng tâm.
Không thể làm gì được cả, cha quyết định dâng việc đó cho Chúa.
Cha nguyện thầm rằng:
Lạy Chúa, việc khó khăn này giờ đây ngoài sức của con rồi, con xin dâng cho Chúa,
con tin và xin Chúa giúp con hoàn thành việc chữa trị cho đứa trẻ này được khỏi bệnh.
Sau đó cha quay sang người mẹ và nói rằng: Con hãy dẫn nó về đi, cha đã dâng việc này cho Chúa rồi, Người sẽ giúp cho nó được lành. Bây giờ cha phải đi công chuyện gấp!
Mẹ đứa bé ngẩn người nhìn cha. Chưa kịp nói lời gì cả thì cha đã bắt đầu đi và dường như cha còn nghe thấy mẹ đứa trẻ lầu bầu gì đó trong miệng, chắc là bà ấy đang chửi cha đây . . .
Một tháng sau . . .
Cha ơi cha - có ai đó gọi cha -Trời đất ơi, mẹ của đứa trẻ bị bệnh tâm thần hôm nào…
Con chào cha, hôm nay con đến đây mời cha đến dự tiệc để cùng chung vui với chúng con vì con của con đã được lành bệnh. Nó đã đi học lại nữa tháng nay. . .
Cha vui mừng và cảm tạ Chúa biết bao vì Người đã không làm ngơ với những ai tin và đến với Người.
Cha nhắc lại:
Những gì ngoài sức của chúng con,
mà chúng con không thể làm gì được cả thì chúng con hãy dâng lên cho Chúa
và đặt niềm tin vào Người, nhờ Chúa giúp đỡ chúng con giải quyết việc này.
Cha nhắc lại:
Những gì ngoài sức của chúng con,
mà chúng con không thể làm gì được cả thì chúng con hãy dâng lên cho Chúa
và đặt niềm tin vào Người, nhờ Chúa giúp đỡ chúng con giải quyết việc này.
Còn tiếp
Bạn ơi, minh đã bị hấp dẫn bời câu chuyện của bạn. Nhưng mình rất buồn ví cứ thấy " Còn tiếp" và "còn tiếp".... mỗi ngày lại ít đi nữa ..... chắc bạn không có nhiều thời gian rồi...
Xin Chúa giúp cho bạn ấy hoàn thành tốt công việc mau mau Chúa nhe.... để con biết thêm được những nhiệm mầu, phép lạ mà Chúa đã làm. Amen
hix xem bạn viết mà mình chỉ biết đọc và đọc thôi. thật sự rất ý nghĩa. Cầu Chúa luôn chúc lành và luôn sát cánh cùng cậu cháu của bạn. Hãy ghi hết nhưng tâm tình của bạn, mình rất thích đọc bài của bạn. Rất ý nghĩa, nhờ bạn mà mình cảm thấy mình đã wa xa vòng tay của người Cha nhân lành của chúng ta trên trời. Bạn và các anh chị trong TCVN hãy cầu nguyên cho mình nha, xin Chúa ban cho con được vững vàng trong đức tin cậy mến. Amen..........
DayToVoDung chọn bài viết rất hay. Cám ơn DayToVoDung nhiều nhiều. Tôi đọc và cảm nhận được nhiều bài học cho bản thân.Mong tiếp tục xem bài của DayToVo Dung.
Cáo lỗi.
Vì quá bận nên bài số 3 như đã báo trước Tôi đã lãnh nhận Hồng Ân trở lại chưa xong. DayToVoDung xin gửi bài khác thay thế. Xin lỗi các ACE.
Bài số 3 CON CHIÊN LẠC CỦA THIÊN CHÚA
Nguyện Xin Thiên Chúa chúc lành, ban bình an và gìn giữ mọi người. Cho những ai sống tin vào Chúa Giêsu và được Chúa Giêsu ban Thánh Thần.
Tôi đã sống phí phạm những năm tháng ở tuổi thiếu niên như thế nào? Tạ ơn Chúa! Tôi tên Lê Dũng, năm nay 26 tuổi. Tuổi thơ đầy mộng mơ và hoài bão. Gia đình tôi là đạo gốc, tôi sống trong một gia đình với ba mẹ, một người chị, một người anh và một đứa em. Gia đình tôi là một gia đình hạnh phúc nhưng tôi đã không muốn sống trong hạnh phúc ấy. Tôi đã sa chân vào cảnh nghiện ngập ma túy. Vâng tôi là một con nghiện ma túy trong suốt tám năm ròng! Tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu của tôi đã hao mòn từ khi tôi sa chân vào ma túy. Đến năm năm sau tôi sa sút vì phải tìm đủ mọi cách để có tiền hút chích. Lúc đó, gia đình tôi mới biết tôi nghiện mặc dù có nhiều người đã mách với mẹ tôi, nhưng vì tin tưởng vào con mình nên mẹ đã không tin.…. Năm 2004 tôi bắt đầu cai nghiện tại một trung tâm ở Vũng tàu, rồi tôi được về sống ở Tân thành cùng sinh hoạt với những anh em ở đây. Chúng tôi đọc kinh cầu nguyện rất nhiều, cả khi ăn và sau khi ăn cơm chúng tôi cũng tạ ơn Chúa.
Nhưng chỉ có thế thôi thì vẫn không ăn thua gì ma quỷ cả. Khi tôi trở lại Sài gòn sau hơn hai tháng ở đây, các bạn biết không? Về đến nhà tôi đã nói dối gia đình để xin tiền đi chơi với bạn gái và tiếp tục lao đầu vào ma túy. Làm sao tôi có thể chống chọi với ma lực đầy cám dỗ và sự chết đó bằng chính sức của mình mặc dù tôi đã cắt cơn sau hai tháng?
Lần này tôi càng nghiện nặng hơn.
Cai đi cai lại bảy lần nhưng chỉ sau một tuần đến mười ngày cắt cơn là tôi lại lao đầu vào ma túy. Tôi bước chân vào cảnh cướp giật, lang thang bụi đời ở những quán cà phê và tôi ngủ lại ở đó mỗi đêm.
Rồi cái gì đến cũng phải đến, khi cơn nghiện trong tôi nổi lên, tôi đã làm đủ mọi cách để kiếm tiền mua ma túy. Ngay cả những bạn nghiện của tôi cũng vậy, tôi cũng lươn lẹo để có thể kiếm một chút hàng cho vào cơ thể cho đỡ cơn nghiện trước rồi tính sau. Mỗi ngày tôi phải sử dụng 500 ngàn đồng để dùng cho việc mua ma túy cho ba cữ.
Cám ơn Chúa đã cho tôi có một người bố và một người mẹ rất thương con nên đã không để tôi vào trại cai nghiện vì lý do “sợ tôi mất linh hồn”, tạ ơn Chúa!
Rồi giờ của Chúa đã đến. Mẹ tôi dắt tôi đến với khóa học Kinh Thánh và Cầu Nguyện tại Dòng Chúa Cứu Thế Sài gòn, mặc dù tôi không muốn. Nhưng vì lời hứa của mẹ là khi đi học tôi sẽ có tiền vì thế tôi đã đồng ý đi học Kinh thánh.
Với thân mình gầy còm xanh xao chỉ cân nặng có 43kg, tôi cảm thấy xấu hổ cho thân trai của mình. Tạ ơn Chúa đã đưa tôi đến với khóa học Kinh Thánh và Cầu Nguyện. Đặc biệt Ngài đã đưa tôi đến giờ chầu Thánh thể lúc 10g ở nhà thờ Phú Trung qua bàn tay chị tôi với điều kiện của tôi là phải cho tiền đi chầu mỗi ngày 100.000đ.
Cũng chính nhờ vậy mà tôi đã biết cầu nguyện với Lời Chúa, một phương cách cầu nguyện rất hiệu quả mà bấy lâu nay tôi không biết mặc dù tôi đã từng là lễ sinh, giáo lý viên. Tôi đã nghe những lời chia sẻ của các chị em trong nhóm, đặc biệt là của cô Huệ nhóm trưởng, và tôi đã âm thầm thực hành.
Kết quả là tôi được bình an trong nội tâm, một sự bình an thẳm sâu mà tôi chưa bao giờ biết đến. Mỗi ngày Chúa thanh tẩy và chữa lành tâm hồn tôi. Qua khóa học Kinh Thánh và Cầu Nguyện, đến ngày dâng mình cho Chúa Giêsu và đầu phục Ngài để được ban Thánh thần thì Chúa Thánh Thần đã đến với tôi.
Tạ ơn Chúa, ngay ngày hôm sau tôi lại được một Cha linh hướng về Phong trào Canh Tân Đặc Sủng ở Mỹ về Việt Nam đã đặt tay cầu nguyện cho tôi và tôi cảm thấy Chúa đã ban sức mạnh để tôi được đổi mới hoàn toàn. Từ đó tôi được Chúa thương, Chúa yêu đã cho tôi được sát cánh cùng với cô Huệ - nhóm trưởng nhóm Kinh Thánh và Cầu Nguyện giáo xứ Phú Trung qua giờ chầu mười giờ sáng mỗi ngày.
Tôi đã thay đổi từng ngày, tôi có nhiệm vụ chở cô đi hướng dẫn ở nhiều nơi, tôi đã học được nhiều kinh nghiệm ở cô, đặc biệt là Chúa đã lớn lên trong tôi.
Tạ ơn Chúa, tám tháng qua tôi không còn nghiện ngập gì nữa, Chúa đã tẩy não tôi hoàn toàn, tôi cũng không còn hút thuốc nữa mặc dù trước đây tôi hút hai gói mỗi ngày .
Lạy Chúa Giêsu, con tạ ơn Chúa vì Chúa đã chết cho con, Chúa đã gánh lấy tội lỗi, đam mê, nghiện ngập của con mà đem lên Thập giá để đổi lấy Thánh Thần mà đổ xuống trên con, cho con có một cuộc sống mới, một cuộc sống đầy tràn Thánh Thần.
Xin Chúa Thánh Thần tiếp tục biến đổi con để con càng ngày càng đổi mới để những người thân yêu, anh chị em họ hàng con cũng được thấy Chúa qua con.
Con xin tạ ơn Chúa ngàn lần. Con cũng xin được cám ơn cô Huệ - một người thầy và là một người mẹ thứ hai - đã giúp con trong đời sống cầu nguyện qua Lời Chúa và chính nhờ đó mà con được đón nhận Tin Mừng Chúa ban cho con mỗi ngày là “Lời Chúa”, quyền năng, chữa lành, và là sự giải thoát.
Cám ơn Chúa Giê-su, ngợi khen Chúa, là Ngôi lời, Đấng cứu độ trần gian. Amen!