Love Telling ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn Cha cố Phêrô (Ns. Kim Long) được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen! Loan Pham nhắn với ACE: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu xin thương cứu rỗi linh hồn Phê-rô Lm. Kim Long sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa. Amen Loan Pham nhắn với ACE: Hòa cùng với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với sự ra đi của Lm. Kim Long là Nhạc sĩ quý mến của chúng ta...đó là sự thương xót mất mát rất lớn của Thánh Nhạc Việt Nam... chúng ta hãy cùng dâng lời nguy Loan Pham nhắn với Gia đình TCVN: Hòa cùng Giáo Hội Công giáo Việt Nam với sự ra đi vô cùng thương tiếc của Lm. Kim Long là nhạc sĩ Thánh Ca thân yêu của chúng ta... Chúng ta cùng dâng lời nguyện xin: Giesu Matia Giuse xin thương cứu rỗi linh ThanhCaVN nhắn với ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 18 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN THIÊN CHÚA. ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn ĐTC Phanxicô được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen!

+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới
kết quả từ 1 tới 6 trên 6

Chủ đề: tin vui mùa đông

  1. #1
    hatbui.'s Avatar

    Tham gia ngày: Sep 2011
    Tên Thánh: Vincente ferrie
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Gia Lai
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 260
    Cám ơn
    406
    Được cám ơn 1,161 lần trong 245 bài viết

    Default tin vui mùa đông

    CHÚA ĐẾN VỚI THA NHÂN

    Vào buổi sáng nọ, người thợ giày thức giấc rất sớm. Anh quyết định chuẩn bị căn xưởng nhỏ của anh cho tươm tất, rồi vào phòng khách chờ đợi cho bằng được người khách quý. Và người khách đó không ai khác hơn đó chính là Chúa, bởi vì tối qua trong giấc mơ, Ngài đã hiện ra báo cho anh biết Ngài sẽ đến thăm anh trong ngày hôm sau.

    Người thợ giày ngồi chờ đợi, tâm hồn tràn ngập hân hoan. Khi tia nắng sớm vừa rọi qua khung cửa, anh đã nghe tiếng gõ. Lòng anh hồi hộp, sung sướng, hẳn là Chúa đến. thế nhưng kẻ đang đứng trước mặt anh không phải là Chúa, mà là người phát thư.

    Sáng hôm đó là một ngày cuối đông, cái lạnh đã khiến mặt mũi, tay chân người phát thư đỏ như gấc. người thợ giày không nỡ để nhân viên bưu điện phải run lẩy bẩy ở ngoài cửa. Anh mời ông ta vào nhà và pha trà mời khách. Sau khi đã được sưởi ấm, người phát thư đứng dậy cám ơn và tiếp tục công việc.

    Người thợ giày lại vào phòng khách chờ Chúa đến. nhìn qua cửa sổ, anh thấy một em bé đang khóc sướt mướt trước cửa nhà. Anh gọi nó lại, hỏi cớ sự. Nó mếu máo cho biết đã lạc mất mẹ và không biết đường về nhà. Người thợ giày lấy bút viết vài chữ để lại trên bàn báo cho người khách quý biết mình phải đi ra ngoài.

    Nhưng tìm đường dẫn đứa bé về đâu phải là điều đơn giản và nhanh chóng. Mãi chiều tối anh mới tìm ra nhà đứa bé, và khi anh về lại nhà thì phố xá đã lên đèn. Vừa bước vào nhà, anh đã thấy có người đang đợi anh, nhưng đó không phải là Chúa, mà là một người đàn bà với dáng tiều tụy. Bà cho biết đứa con của bà đang ốm nặng và bà không thể chợp mắt suốt đêm qua. Nghe thế, người thợ giày lại hối hả đến săn sóc đứa bé. Nửa đêm anh mới về đến nhà, anh để nguyên quần áo và lên giường ngủ.

    Thế là một ngày dã qua mà Chúa chưa đến thăm anh. Nhưng đột nhiên trong giấc ngủ, người thợ giày nghe thấy tiếng Chúa nói với anh:
    - Cám ơn con đã dọn trà nóng cho Ta uống, cám ơn con đã dẫn đường cho Ta về nhà. Cám ơn con đã săn sóc an ủi Ta. Cám ơn con đã tiếp đón Ta ngày hôm nay.

    “Những gì các con làm cho những người bé nhỏ nhất của Ta đây là các con đã làm cho chính Ta” (Mt 25,40). Chúa Giê su đã đồng hóa mình với những người bé nhỏ, nghèo hèn, những người cô thân cô thế, những người bất hạnh không ai nâng đỡ.

    Nhận ra Chúa trong mọi người là một điều khó và làm việc gì đó cho người khác, nhất là nhữn người nghèo hèn, thất học, xấu xí, bẩn thỉu như là làm cho chính Chúa thì lại càng khó hơn.

    Người tín hữu Ki tô luôn được mời gọi hãy yêu thương và phục vụ Chúa nơi anh chị em mình. Thánh Giacôbê đã dạy: “một thân xác không hơi thở là một xác chết, cũng vậy đức tin không việc làm là đức tin chết” (Gc 2,26).

    Đừng trách Thiên Chúa đã tạo ra nghèo đói, chỉ nên trách mình đã không chia sẻ trao ban.

    Đừng trách Thiên Chúa đã tạo ra đau khổ, chỉ nên trách mình đã khóa chặt lòng từ tâm.


    Đừng trách Thiên Chúa đã tạo nên những bệnh tật, chỉ nên trách mình đã quá hờ hững vô tâm.

    Thiên Chúa đã ban cho nhân loại một trái tim màu mỡ đủ để nuôi sống mọi người. ngài cũng đã ban cho con người một trái tim yêu thương đủ để xoa dịu những nỗi khổ đau bất hạnh. Chỉ cần con người biết mở rộng tầm nhìn để nhận ra những anh em đáng thương là hiện thân của Chúa Giê su đau khổ. Chỉ cần con người biết mở rộng lòng ra để phục vụ, và những người nghèo đói sẽ được no nê, kẻ khổ đau sẽ được an ủi, người bệnh tật sẽ được chữa lành.

    A.Vinet đã có nhận xét thật chí lý: “giàu có thật của đời sống là yêu thương, nghèo nàn thật là ích kỷ”.

    Mẹ Têrêxa calcutta luôn bị cuốn hút bởi những con người đau khổ, nghèo đói và bệnh tật. tình yêu Chúa Giê su và tình yêu con người của Mẹ luôn quyện vào nhau. Vì yêu Chúa nên mẹ càng yêu con người mãnh liệt hơn. Mẹ tập nhìn ra Chúa Giê su trong mỗi con người cho dù họ xấu xa, kinh tởm đến đâu.

    Mỗi nghĩa cử ta làm cho người khác là một bước chỗi dậy khỏi sự mù lòa của tâm hồn, để dần dần nhận ra hình ảnh của Chúa Giê su rõ nét trong người anh em. Vì thế, lòng quảng đại chính là thước đo giá trị trưởng thành trong đức tin. Sự cao cả của con người sẽ lớn dần theo những bước đi quảng đại mà người đó thể hiện cho tha nhân.

    H.Bordeau đã tìm ra bí quyết của hạnh phúc như sau: “Ai quên hạnh phúc của mình để tìm hạnh phúc kẻ khác, sẽ gặp được hạnh phúc của mình tràn đầy sung mãn”.

    Mỗi mùa Giáng sinh là một lần Chúa nhắc nhở chúng ta, rằng Ngài luôn đi qua đời ta, như vị vua giả trang làm người hành khất khó nghèo, cô đơn, bất hạnh. Đừng để ngài lặng lẽ đi qua với hai bàn tay trắng.

    Lạy Chúa Hài Đồng, đến ngày phán xét Chúa sẽ xét xử chúng con về tình yêu. Và tội lới nhất là tội thiếu tình yêu đối với anh chị em con.

    Xin cho con đừng bao giờ bỏ qua bất cứ dịp nào, mà không cho đi một nỗi ủi an, một cánh tay nâng đỡ, một cái nhìn yêu thương và một trợ giúp chân tình. Vì con tin rằng khi con làm một nghĩa cử cho anh chị em con là con đang làm cho chính Chúa.
    THIÊN PHÚC
    thay đổi nội dung bởi: hatbui., 28-11-2011 lúc 09:53 AM
    Chữ ký của hatbui.
    một đời vui như đàn chim hót suối reo đầu ngàn...
    ( Oanh Sông Lam )

  2. Có 9 người cám ơn hatbui. vì bài này:


  3. #2
    hatbui.'s Avatar

    Tham gia ngày: Sep 2011
    Tên Thánh: Vincente ferrie
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Gia Lai
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 260
    Cám ơn
    406
    Được cám ơn 1,161 lần trong 245 bài viết

    Default

    TƠ NHỆN VÀNG

    Cây Noel đã được trưng dọn sẵn sàng. Nhưng người ta khóa trái lại trong phòng kín để bọn trẻ khỏi tò mò nhìn trước giờ Giáng sinh.

    Thế mà vẫn có những cặp mắt nhìn thấy đấy. Cây Noel mới đẹp và óng ánh làm sao cơ chứ! Cặp mắt xanh biếc của chú mèo đã được thấy. Cặp mắt to tròn của con vện già đã được thấy. Đôi mắt xanh lơ của con mèo con cũng đã được chiêm ngưỡng. Và hai mắt nhung huyền của chú hoàng yến cũng được quan chiêm.

    Nhưng nhìn chung quanh nhà, trong những góc ẩm ở lầu trên, trong góc tối mát lạnh của hầm rượu, sau vựa củi gần lò sưởi, dưới tàn cây bên khing cửa sổ, trong một kẽ nền nhà đàng sau giá treo mũ áo, còn rất nhiều cặp mắt chưa được chiêm ngưỡng cây Giáng sinh.

    Đó là đôi mắt tí xíu của những chú nhện xám, nhện đen, nhện nâu, và một chú nhện bự màu đen sọc vàng. Mùa hè vừa qua, chàng ta lẩm cẩm đi lầm vào nhà rồi khoái chí, chàng ở lì đó và nghỉ mùa đông tại đây luôn.

    Đã lâu rồi, giòng họ nhà nhện rắp tâm xem cho kì được cây Noel. Nhưng chẳng may một cuộc bố ráp quét dọn nổ ra. Các thứ chổi rễ, chổi bông, chổi lau, chổi cùn ùa vào góc tối tới tấp. rồi lại phất trần nữa chứ! Chưa hết, những chổi vải nhúng nước tung hoành khắp nền nhà và nước nhỏ xuống đầy các khe nứt hầm trú. Người ta tung chiến dịch làm sạch sẽ khắp nơi để đón mừng Chúa Hài Nhi. Thành ra họ hàng nhà nhện chạy có cờ.

    Các đại biểu thu mình trong các cây đòn tay họp đại hội đồng. Các bạn biết rồi chứ? Các chú nhện biết rõ thời sử đang tiến hành ra sao và các chú cũng muốn chiêm ngưỡng cây Noel xinh đẹp.

    Nhện đen phát biểu:
    - Mình cầu xin Chúa Hài Đồng giúp đỡ…
    Nhện xám vặn lại:
    - Liệu có được không?
    Nhện nâu đỡ lời:
    - Biết đâu may ra được đấy!
    Nhưng tay nhện đen sọc vàng là tay thạo tình hình quốc tế:
    - Chắc chắn là được.
    Thế là cả bốn lên đường tìm Chúa Hài Đồng. gặp rồi, chúng phủ phục dưới đất và đồng thanh trình bày yêu cầu:
    - Kính lạy Chúa Hài Nhi thân yêu của chúng con, đại diện cho loài nhện, chúng con xin Chúa một đặc ân. Chúa biết chúng con là dân yêu nghệ thuật. Cứ nhìn những mạng nhện của tụi con là Chúa biết. chúng con thích chiêm ngưỡng những công trình xinh đẹp mà hơn hết là cây Noel. Nhưng chúng con không dám vào trong phòng. Cả một giàn khí giới hiện đại, chổi bông, chổi dễ, giẻ lau, chỏi cùn sẽ thanh toán chúng con tức thời nếu chúng con mon men mò tới.

    Thấy tội nghiệp dòng họ nhà nhện, nên khi cả nhà đi lễ hết, Ngài gọi chúng đến và bảo: “Hãy tự do vào xem, xem cho chán mắt thì thôi”.

    Từ lầu trên, chúng ồ ạt nhảy dù xuống phòng dưới. Từ hầm rượu chúng đã chui ra. Từ các hố cá nhân dưới nền nhà, chúng lóp ngóp bò lên. Sau những chùm lá nghụy trang, chúng lũ lượt lộ diện.

    Nhưng chúng phải tuyệt đối giữ yên lặng để đảm bảo an ninh ( riêng chú nhện đen sọc vàng phải lăn mình vào mồ hóng trước khi nhập đoàn rước. vì ban tổ chức hành hương cây giáng sinh e rằng màu sắc sặc sỡ cao bồi của chú sẽ gây chú ý nếu chẳng may có người bất ngờ vào phòng).

    Khi tất cả đàn nhện đã đến bên cây Noel, chúng đứng xung quanh rồi mở to đôi mắt nhìn. Rực rỡ, yêu kiều làm sao, ôi cây Giáng Sinh! Chưa từng nhìn thấy cái gì đẹp hơn trên cõi đời này. Rồi chúng nhất loạt tới sát cây Noel. Chúng phải xem từng nhánh, từng phiến lá, chúng phải sờ đến từng bóng điện, từng quả châu chói lọi.

    Thế là chúng leo lên ngang dọc khắp nơi. Một phen tung hoành khoái chí. Từ thân leo ra cành óng ánh những vì sao, chúng dán mắt nhìn… từ nay một đời nguyện sẽ không bao giờ quên. Chúng nán lại cho tới khi không còn gì để xem nữa. Các bạn có thể an tâm về điều quả quyết này. Rồi từ từ, lặng lẹ, hồ hởi, chúng trở về nơi trú ẩn an toàn.

    Trước hừng đông, khi trời vẫn còn tối mịt, Chúa Hài Đồng tới làm phép cây Noel cho tụi trẻ. Nhưng khi Ngài nhìn thấy cây Noel… Các bạn thử nghĩ coi cái gì đã xảy ra nào?

    Từ đỉnh ngọn tới cành dưới cùng, toàn là mạng nhện. những sợi tơ mảnh mai ấy cuốn trong cuốn ngoài khắp nơi trong toàn cây Noel. Chúa sẽ xử trí ra sao đây? Và mẹ của gia đình chắc sẽ thất vọng khi nhìn thấy cây Noel phủ toàn mạng nhện… Chúa nhìn Mẹ Maria. Một nụ cười thần thánh, kiều diễm nở trên môi thanh sạch của người Phụ Nữ Tuyệt Mỹ Vô Song, Người đã đem Mặt Trời đến cho trái đất.

    Chúa Hài Đồng hiểu ý như xưa tại Cana. Nên Chúa đã giơ cánh tay bé bỏng của Ngài lên và hóa phép cho tất cả mạng nhện biến thành những sợi chỉ vàng óng ánh, mơ màng, kì ảo…Ôi cây Noel tuyệt vời! Bầu trời còn xám tối mà hàng ngàn hào quang đã lóng lánh chiếu sáng từ những sợi chỉ vàng.

    Và cũng từ đó, cây Noel nào cũng được trang hoàng bằng những sợi kim tuyến.
    ( Truyện cổ nước Đức )


    “Tơ nhện đã biến thành những sợi chỉ vàng óng ánh, mơ màng , kỳ ảo”. Một phép lạ đầy ngoạn mục của Chúa Hài Đồng nhắc chúng ta nhớ lại một phép lạ khác cũng gây bất ngờ thú vị không kém. Đó là phép lạ 5 chiếc bánh và 2 con cá, nuôi 5000 người ăn no nê, mà vẫn còn dư 12 thúng đầy.
    Hài Nhi Giêsu là Vua trời cao cả, giàu sang, quyền phép vô cùng , đã trở lên bé nhỏ như một trẻ thơ để dạy chúng ta khám phá ra giá trị cao cả của những điều tầm thường, bé nhỏ. Ngài đã chọn những điều thế gian khinh chê, coi thường, nhẽng điều người đời cho là bất hạnh, nhưng thật sự là điều hạnh phúc. Hạnh phúc không phải vì nghèo khó, vì khổ sầu, mà vì “có Thiên Chúa ở cùng”.

    Vâng Chúa Hài Đồng rất cần đến những điều bé nhỏ, tầm thường, vô giá trị như tơ nhện, như 5 chiếc bánh và 2 con cá của chúng ta, để Ngài thực hiện những phép lạ cả thể, lậy lừng.

    Ngài cũng rất cần mỗ chúng ta, là những tạo vật nhỏ bé, yếu đuối, mỏng dòn, có giới hạn để Ngài thực hiện những kì tích có giá trị lớn lao, mạnh mẽ và vĩnh cửu.

    Ngài rất muốn chúng ta dâng tặng cho Ngài những hi sinh, công sức, thời giờ, tài năng, lời nguyện, và cả tội lỗi của chúng ta, để ngài biến chúng trở nên trở nên những thành quả vượt mọi tầm trí ước mơ của chúng ta.

    Ngài rất cần những đồng xu nhỏ của chúng ta, những đồng xu của lòng quảng đại chân thành, những hi sinh quên mình, những đau khổ âm thầm, những việc làm vô danh, những lễ vật nhỏ bé, để Ngài nhân lên gấp bội và biến chúng trở nên có giá trị vĩnh cửu trước mặt Thiên Chúa.

    Thiên Chúa vẫn tiếp tục làm phép lạ trong cuộc sống chúng ta nhưng mãi mãi Ngài cần sự đóng góp, hợp tác của chúng ta. J.P. Richter khuyên: “Đừng đợi những trường hợp phi thường để hành thiện, nhưng hãy lợi dũng những hoàn cảnh thông thường”. Tướng Lee trong lá thư gởi cho con, ông có viết: “trong mọi cơ hội khi con thấy muốn làm việc thiện, khi tính tự nhiên con thúc đẩy con nghĩ đến kẻ khốn khổ, thì con hãy hành động ngay đi”. Thánh Augustino cũng nhắc nhở chúng ta: “Khi dựng nên ta, Chúa không cần ta, nhưng khi cứu chuộc ta, Chúa lại cần đến sự giúp đỡ của chúng ta”.

    Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II đã nói với các thanh niên Scotland năm 1982 rằng: “Cậu bé trong Phúc Âm đã trao cho Chúa tất cả những gì cậu có để Chúa thết đãi 5000 người ăn no nê mà vẫn còn dư giả. Đời sống của các con cũng y hệt như thế. Nếu phải một mình đối đầu với những thử thách khó khăn trong cuộc sống, các con sẽ cảm thấy mình không đủ khả năng và lo sợ trước viễn cảnh tương lai. Nhưng Cha xin nói với các con điều này: “Hãy đặt cuộc đời các con trong tay chúa Giêsu. Ngài chấp nhận và chúc lành cho các con và sẽ biến đổi cuộc đời các con một cách tốt đẹp hơn, vượt mọi kỳ vọng lownslao nhất của các con”.

    Vậy trong mùa Giáng sinh này, chúng ta đã chuẩn bị những gì cho cây Noel đời mình? Chúng ta dã sẵ sàng những sợi tơ hi sinh, khiêm tốn, vị tha, quảng đại… để Ngài chúc lành cho nó trở lên những sợi chỉ vàng với muôn ngàn hào quang lấp lánh

    Lạy Chúa Hài Đồng, Chúa cao trọng vô cùng, nhưng lại trở nên bé nhỏ để biến đổi sự nhỏ bé của chúng ta nê cao cả
    Xin Chúa hãy đón nhận những cố gắng hi sinh â thầm của con mỗi ngày, như món quà đơn sơ, nhỏ bé con dâng lên Chúa trong mùa Giáng sinh.
    Xin cho con chỉ biets có một điều, là suốt đời con quyết tâm sống đẹp lòng Chúa, vì Chúa đã yêu thương con vô cùng. Amen
    THIÊN PHÚC
    thay đổi nội dung bởi: hatbui., 28-11-2011 lúc 10:04 AM
    Chữ ký của hatbui.
    một đời vui như đàn chim hót suối reo đầu ngàn...
    ( Oanh Sông Lam )

  4. Có 7 người cám ơn hatbui. vì bài này:


  5. #3
    hatbui.'s Avatar

    Tham gia ngày: Sep 2011
    Tên Thánh: Vincente ferrie
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Gia Lai
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 260
    Cám ơn
    406
    Được cám ơn 1,161 lần trong 245 bài viết

    Default

    Nước mắt mùa Đông



    Thi thoảng vẫn còn vài chiếc lá sót lại rơi lạc lõng mặc dù trời đã vào Đông. Bầu trời nắng đục. Se lạnh. Man mác buồn. Có chút lãng mạn thi sĩ sẽ thấy chất thơ quanh đây cơ man mà kể. Hơi lạnh như ướp vạn vật cứng lại. Sương đọng thành giọt rơi xuống nghe rõ mồn một đủ làm rạn nứt sự yên tĩnh ban mai. Căn nhà lúc này trở nên hoang vu hơn. Thục Nhi dậy sớm để học bài. Trời chưa sáng rõ. Cố tập trung ôn bài mà chữ nghĩa cứ chạy nhảy lung tung.


    Cả tháng nay mẹ đi suốt ngày, có khi mãi khuya mới về. Mẹ ăn diện khác thường, đã vậy lại chẳng mấy khi ăn cơm nhà. Mẹ thường đi với người đàn ông trạc tuổi mẹ. Cặp kính cận khiến ông tăng thêm vẻ nghiêm nghị, chững chạc. Có hỏi, mẹ chỉ trả lời vòng vo, rào trước, đón sau, có khi lại gắt gỏng. Vẻ dịu dàng ngày xưa đột nhiên biến mất. Chưa bao giờ mẹ la rầy nặng lời, thế mà… Trời ơi! Không lẽ lời đồn đại về mẹ lại là sự thật? Thục Nhi không dám tin.

    Trời sáng dần. Có tiếng bước chân người. Thục Nhi biết là ai nhưng vẫn ngồi bất động. Vẻ trầm tư chưa rời khỏi Thục Nhi.

    – Nè, đi học chứ cô nương. Học gì mà say sưa quá vậy? – Châu Ly liến thoắng.

    Thục Nhi thản nhiên:

    – Coi lại đề thi năm trước. Nhà ngươi đợi ta một chút.

    Châu Ly nôn nóng:

    – Lẹ đi. Hôm nay thi môn cuối quan trọng đó. Lo quá! Văn ta dốt đặc cán mai, đâu như ngươi văn chương đầy mình.

    – Ai mà không lo. Có điều là lo cũng đến vậy. Ai nghi ngờ sẽ thất bại đó nha.

    Châu Ly hơi nhún vai:

    – Biết vậy mà lo vẫn cứ lo.

    Thục Nhi trầm tính hơn Châu Ly. Như hai thái cực, thế mà hai người như hình với bóng, không lúc nào có người này lại thiếu người kia.

    Sau khi ba mất vì một căn bệnh trầm kha, Thục Nhi theo mẹ đi xa. Con bé 10 tuổi đầu chưa hiểu nhiều. Hoàn cảnh đã tạo nên một Thục Nhi trầm lặng, thích dạo bước dưới hàng cây vào buổi chiều. Châu Ly vẫn gọi Thục Nhi là cô bé trầm tư. Kẻ hoạt động, người trầm mặc. Nhưng giữa đôi bạn lại có mối đồng cảm, một sức hút như nam châm. Thời gian là yếu tố quan trọng đối với tình bạn. Hiểu được nhau thì mới thương nhau hơn. Đúng như A. Manzonic nói: “Một trong những hạnh phúc lớn nhất trên đời là tình nghĩa kim bằng, và một trong những hạnh phúc của tình bạn là có người để gởi gắm một điều bí mật nào đó”.

    o0o

    Thục Nhi vừa ăn cơm tối xong thì đồng hồ cũng vừa điểm 7 tiếng. Dọn dẹp xong, lên nhà trên, Thục Nhi đã thấy Châu Ly ngồi đó từ lúc nào rồi. Thục Nhi lẳng lặng chuẩn bị. Không cần nói với nhau khi tình bạn đến độ “chín muồi”. Dĩ nhiên khó có thể tìm được một tình bạn tri âm như vậy.

    Trên đường, các quán mở vang những ca khúc Noel êm dịu, sâu lắng. Phố xá nhộn nhịp khác thường. Hai cô bé vào khuôn viên giáo đường rực sáng những ánh điện tỏa ra từ những lồng đèn ngôi sao. Người như nêm trong những trang phục lộng lẫy, sang trọng. Đêm giáng sinh được mệnh danh là đêm an bình và hạnh phúc. Người người phấn khởi mặc vẻ thánh thiện. Giáo xứ nhỏ, nhưng năm nào cũng vậy, hoạt cảnh giáng sinh được diễn ra trong tiếng nhạc du dương, réo rắt, thánh thót. Hang đá lấp lánh ánh điện rực rỡ sắc màu. Một hài nhi mũm mĩm nằm nhìn lên cha mẹ. Một gia đình hạnh phúc quá!

    Tuy là mùa Đông nhưng thời tiết miền Nam không lạnh giá, chỉ se lạnh một chút cho đủ cảm nhận đêm Noel. Đông người vẫn làm người ta cảm thấy ngột ngạt hơi nóng. Hai cô bé ra ngoài cho thoáng, đợi đến giờ hành lễ mới vào lại. Một thức uống là nhu cầu lúc này.

    Hai cô bé vừa bước vào quán nước, bước ra từ trong ánh điện chớp nháy mờ ảo là một người đàn ông đeo kính khoác tay một người đàn bà trong chiếc đầm hồng với chiếc túi xách quen thuộc. Thục Nhi nhìn theo. Choáng váng. Thục Nhi quỵ xuống bậc thềm. Châu Ly hoảng hốt:

    – Sao vậy, Thục Nhi?

    Đứng dậy nương theo Châu Ly, Thục Nhi nói:

    – Chóng mặt quá!

    – Nhà ngươi trúng gió rồi.

    – Không sao đâu. – Thục Nhi lắc đầu, nói nhanh.

    – Xin dầu cạo gió cho nhà ngươi nha.

    – Ta nói không sao mà.

    Châu Ly nhanh nhảu:

    – Ăn chè?

    – Cũng được. – Thục Nhi hờ hững nói theo.

    Uể oải đưa muỗng chè lên miệng, Thục Nhi ngồi thừ người ra như phỗng đá. Châu Ly tưởng Thục Nhi trúng gió thật nên để bạn ngồi nghỉ. Thục Nhi ngả người vào ghế, lim dim,…

    o0o

    “Đêm Đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời…”

    Lời ca trầm bổng, khoan nhặt. Thục Nhi dù đang trĩu nặng mà cõi lòng vẫn chắp cánh bay bổng theo khúc hát ngân vang. Từ nay, từ đêm giáng sinh này, bao hình ảnh đẹp về mẹ bỗng thay hình đổi sắc, mơ ước như mất đi đôi cánh. Thục Nhi nâng lòng lên cho nhạc lòng cũng cao cung vượt trên những cơn bàng hoàng. Cô bé chợt thấy mình trưởng thành, trưởng thành hơn ngay trong đống xà bần mơ ước của mình.

    Mùa Đông không đủ làm Thục Nhi giá lạnh mà lại cảm thấy ấm nóng bằng những giọt nước mắt trôi đi nỗi hờn giận mẹ. Mẹ ơi! Một khoảng cách không xác định giữa mẹ và con đã hình thành. Con không giận mẹ đâu. Nhưng mẹ ơi, con thấy như con đã mất điều gì quý giá và thiêng liêng nhất.

    o0o

    Thục Nhi nằm mê man. Thi thoảng gọi mẹ trong cơn mê sảng. Vừa thấy Thục Nhi mở mắt, Châu Ly liền khẽ gọi:

    – Thục Nhi, khỏe nhiều chưa?

    Thục Nhi thắc mắc việc mình nằm ở đây. Châu Ly kể lại đêm qua. Xong lễ nửa đêm, khi ra đường về nhà thì Thục Nhi bị tai nạn, mất máu nhiều. Nếu mẹ không tiếp máu thì Thục Nhi khó được cứu sống. Thục Nhi khăng khăng không tin. Châu Ly ôn tồn:

    – Đó là sự thật. Không tin là quyền của mày. Không người mẹ nào lại không thương con mình. Sự hối hận luôn là sự muộn màng. Tùy mày. Tao không biết nói sao hơn khi mày không tin sự thật.

    Thục Nhi nôn nóng và bật khóc:

    – Nhưng…

    – Mày cứ khóc cho vơi nỗi lòng. Đôi khi người ta cũng cần khóc để rửa sạch vết buồn.

    Ngừng một lát, Châu Ly nói tiếp trong khi Thục Nhi vẫn thút thít:

    – Biết mày đang giận nên bác gái lánh mặt lúc này và nói tao đừng cho mày biết ai đã cho máu. Có người mẹ nào không buồn khi thấy con cái hiểu lầm và đối xử với mình như thế?

    Có tiếng mở cửa. Mẹ Thục Nhi bước vào. Gương mặt bà tái nhợt với vẻ đuối sức.

    – Thục Nhi, con khỏe rồi chứ? Mẹ lo cho con quá!

    – Mẹ. – Cô bé nghẹn ngào.

    Bà ngồi xuống bên cạnh vừa vuốt tóc con gái vừa âu yếm:

    – Nín đi con. Ngày nào đó con sẽ hiểu lý lẽ của trái tim và tình mẹ.

    – Con xin lỗi mẹ.

    Bà nựng con gái:

    – Khờ quá, chó con ơi!

    Những giọt nước mắt nồng ấm. Ngoài kia nắng nhẹ nhưng chan hòa làm tan băng giá mùa Đông. Cõi lòng ai cũng ấm áp tình thương yêu kỳ diệu. Căn phòng nhỏ tràn ngập an bình và hạnh phúc. Bà vừa cười vừa nói:

    – Châu Ly, con cắt bánh để ăn Réveillons thay đêm qua đi!

    Thục Nhi vui vẻ:

    – Dạ.

    Thục Nhi thấy lòng mình thực sự bình an trong tình yêu Chúa Hài Đồng và hạnh phúc vì có mẹ. Thục Nhi thầm nghĩ: “Ba mất lâu rồi, mình cũng lớn rồi, và mẹ cũng có quyền tìm hạnh phúc cho mình. Đó là chuyện đời thường. Mình không có quyền ích kỷ với mẹ”. Thục Nhi vừa cắt bánh vừa mỉm cười…

    TRẦM THIÊN THU
    (trích tinvui.info)
    thay đổi nội dung bởi: hatbui., 28-11-2011 lúc 07:57 PM
    Chữ ký của hatbui.
    một đời vui như đàn chim hót suối reo đầu ngàn...
    ( Oanh Sông Lam )

  6. Có 4 người cám ơn hatbui. vì bài này:


  7. #4
    hatbui.'s Avatar

    Tham gia ngày: Sep 2011
    Tên Thánh: Vincente ferrie
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Gia Lai
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 260
    Cám ơn
    406
    Được cám ơn 1,161 lần trong 245 bài viết

    Default

    CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH


    Lan vội vã bước vào tiệm trong mall để sắm khẩn cấp mấy món qùa giáng sinh vào phút cuối. Nàng kinh hãi nhìn đám đông và tự sỉ vả mình. Có lẽ Lan sẽ bị kẹt trong tiệm đến muôn đời, trong khi việc phải làm còn chồng chất cao hơn thân hình dài có một khúc của nàng. Lan cảm thấy Giáng sinh bỗng trở thành nặng nề hơn mấy qủa tạ. Nàng ước mong có thể lăn quay ra ngủ cho qua muà Giáng Sinh như mấy chú gấu tỉnh bơ an giấc suốt mùa đông. Lan cố thi triển khinh công lách qua đám người đi lại như kiến để xông vào chỗ bán đồ chơi và lẩm bẩm một mình như mụ điên, và tự hỏi không biết mấy đứa cháu có thèm chơi đồ như vậy không.

    Lan duyệt qua mấy dãy hàng bán đồ chơi, và đến chỗ bày bán búp bê. Tình cờ nàng nhìn thấy 1 chú bé đứng gần đó, tay mân mê 1 con búp bê thật xinh sắn dễ thương. Chú bé ôm nhẹ búp bê trên một tay và tay kia vuốt tóc. Lan nhìn chú bé và hơi thắc mắc: "Nhóc này con trai mà thích chơi búp bê, yểu điệu quá đi nha!"

    Trong khi đó chú bé nói với cô gái đứng bên, mà nhóc gọi là dì:

    - Dì Hương có chắc là cháu thiếu tiền không????

    Cô gái trả lời có vẻ như chịu hết nổi:

    - Son, cháu biết là cháu không đủ tiền rồi mà còn hỏi nhiều, lôi thôi quá đi. Cháu đứng yên đó để dì chạy ra chỗ kia lấy mấy món đồ rồi trở lại.

    Cô gái đi mất để lại chú bé một mình đứng mân mê con búp bê. Quan sát nhóc con một lúc, Lan đến gần nói chuyện:

    - Cháu mua búp bê cho cháu hả??

    - Dạ không, cháu mua cho em gái. Nó muốn có con búp bê vào mùa Giáng Sinh này lắm. Nó tin rằng Santa Claus sẽ tặng cho nó

    - Vậy thì chắc Santa Claus sẽ cho em của cháu con búp bê.

    - Không đâu, Santa Claus không thể đến chỗ của em gái cháụ... Cháu phải nhờ mẹ cháu đưa búp bê dến cho em cháu.

    - Em cháu ở đâủ???

    Chú bé ngước nhìn Lan với đôi mắt thật buồn như muốn khóc:

    - Em cháu đã đi gặp Chúa Giêsu rồi. Ba cháu nói rằng mẹ sẽ đi gặp em cháu.

    Nghe đến đó tim của Lan như ngừng đập, và một nỗi đau xót tràn vào hồn. Chú bé nói tiếp:

    - Cháu nói với ba rằng dặn mẹ đừng đi ngay, nói mẹ đợi con đi chợ về. Cô có muốn xem hình của Cháu không???

    - Có, hình của cháu đâủ??

    Chú bé lôi trong túi ra mấy tấm hình chụp ở trước mall, Son nói:

    - Cháu muốn mẹ cháu mang mấy tấm hình này theo để mẹ nhớ đến cháu. Cháu thương mẹ cháu lắm, chỉ ước sao mẹ cháu không phải ra đi bỏ cháu lại. Nhưng ba nói mẹ phải gặp em cháu.

    Lan nhìn chú bé tiu nghỉu cúi đầu im lặng. Khi chú bé không để ý Lan thò tay vào túi móc một nắm tiền giấy.

    Lan nói với chú bé:

    - Để cô với cháu đếm lai tiền một lần nữa nhé!

    Khuôn mặt chú bé chợt tươi rói và nói:

    - Vâng, cháu biết rằng cháu có đủ tiền mà!

    Lan bỏ chung số tiền trong tay vào tiền của chú nhỏ và bắt đầu đếm. Dĩ nhiên số tiền đó dư thừa để mua được con búp bê. Chú bé nói thầm:

    - Cám ơn Chúa Giêsu đã cho con đủ tiền.

    Chú nói tiếp:

    - Cháu đã xin với Chúa Giêsu cho cháu đủ tiền để mua con búp bê nhờ mẹ cháu đưa cho em cháu. Chúa đã nhận lời cháu. Cháu cũng muốn xin Chúa cho đủ tiền để mua một bông hồng trắng để tặng cho mẹ, nhưng chưa nói ra, mà Chúa đã cho đủ tiền để mua con búp bê và bông hoa cho mẹ. Mẹ cháu thích bông hồng trắng lắm.

    Mấy phút sau dì của cháu bé trở lại và Lan đẩy xe tiếp tục đi mua đồ. Nàng vẫn miên man suy nghĩ về chú bé và bước ra khỏi tiệm với tâm hồn nhẹ nhàng, khác hẳn với lúc bước vào tiệm. Lan nhớ mang máng có đọc trên báo mấy ngày trước mẩu tin về tài xế say rượu lái xe đâm vào một xe khác, giết chết một bé gái, và khiến người mẹ bị thương nặng mê man bất tỉnh. Gia đình đang suy nghĩ có nên rút bỏ hệ thống giúp cho sống. Có lẽ chú bé kia không liên quan gì đến chuyện này.

    Hai ngày sau, Lan đọc trên báo nói rằng gia đình trên đã rút hệ thống giúp cho sống và người phụ nữ đã qua đời. Lan cứ nhớ đến chú bé và tự hỏi hai chuyện này có liên quan gì không. Chiều hôm đó, Lan cảm thấy không yên, nàng ra chợ mua mấy đóa hoa hồng trắng, và đem đến nhà quàn nơi đặt thi thể người phụ nữ trên. Khi vào đến nơi, Lan nhìn người phụ nữ nằm trong quan tài, trong tay có bông hồng trắng đẹp tươi, bên cạnh có con búp bê quen thuộc và tấm hình của chú bé Son

    Lan ra về với đôi mắt đẫm lệ. Cuộc đời nàng vĩnh viễn thay đổi. Tình yêu của chú bé dành cho mẹ và em qúa mãnh liệt. Chỉ trong tích tắc, tên tài xế say rượu ẩu tả đã xé nát cuộc đời của một em bé. Lan nhớ lại câu châm ngôn: "Chúng ta sống còn nhờ những gì kiếm được; chúng ta tạo dựng đời sống bằng những gì cho đi" (We make a living by what we get; we make a life by what we give).

    ***

    Lạy Chúa, xin cho chúng con một trái tim nhậy cảm để có thể nghe được, cảm nhận được những niềm đau nỗi khổ của những người bé nhỏ xung quanh mình, để chúng con biết chia sẻ với những người kém may mắn hơn. Đặc biệt là trong mùa Giáng Sinh này, xin cho chúng con ý thức những món quà trao nhau và khi cầm trong tay món quà của người thân, xin nhắc con nhớ đến những người nghèo khổ chưa bao giờ từng được nhận quà. Trong bận rộn mua sắm của mùa Giáng Sinh, xin cho con ý thức món quà qúy nhất con nhận được trong Mùa Giáng Sinh chính là sự sống của Ngôi Hai. Amen!

    Chữ ký của hatbui.
    một đời vui như đàn chim hót suối reo đầu ngàn...
    ( Oanh Sông Lam )

  8. Có 2 người cám ơn hatbui. vì bài này:


  9. #5
    hatbui.'s Avatar

    Tham gia ngày: Sep 2011
    Tên Thánh: Vincente ferrie
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Gia Lai
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 260
    Cám ơn
    406
    Được cám ơn 1,161 lần trong 245 bài viết

    Default

    NOEL! NGÀY LỄ HÒA BÌNH

    Ở thế chiến thứ hai, trên một mặt trận giữa hai nước Pháp và Đức, quân của hai bên giành nhau từng chiến hào; gây cấn đến độ vô phúc cho người nào sơ ý ló đầu ra khỏi chỗ núp là nát đầu ngay. Đó là tình hình vào những ngày 21, 22, 23 tháng12, 1943. Các sĩ quan hữu trách của cả hai bên đều đề phòng cấm ngặt binh sĩ của họ không được lơ là bỏ vị trí chiến đấu kể cả ngày Noel. Đến chiều 24 tháng 12, vẫn là bầu khí ngột ngạt của tử thần. Không có hưu chiến. Đó là lệnh cấp trên truyền xuống.

    Đêm về, trong bầu khí yên lặng căng thẳng đó, bỗng một tiếng hát vọng lên từ một thông hào: "Đêm thanh bình, đêm ơn lành!" (Silent Night), rồi nhiều tiếng hát vọng theo, rồi người ta nghe cả hai phía Pháp Đức đều vang dậy tiếng hát Giáng Sinh; không ai bảo ai, bất chấp quân lệnh, binh sĩ của cả hai bên đều bật dậy, bỏ vị trí chạy lại bên nhau, ôm nhau cười nói, chúc lễ Giáng Sinh cho nhau. Họ trao cho nhau đồ dùng, cùng ăn uống với nhau như thể là những người bạn thân lâu ngày hội ngộ. Trước cảnh đó, các vị chỉ huy đều đồng ý hưu chiến đến hết ngày hôm sau.

    Ngày 25-12 năm 1943 là một ngày đáng ghi nhớ cho những người ở trận tuyến đó. Hai bên Đức, Pháp cách đó mấy giờ là tử thù của nhau, bây giờ họ cùng chụp hình, trao kỷ niệm, chơi bóng, ăn chung với nhau như những người anh em rất yêu quí. Noel, ngày lễ Hoà bình.

    ***

    Giáng Sinh là lễ của Hoà Bình. Hàng năm, cứ vào lễ Giáng Sinh, dù chiến trận có sôi sục đến đâu, người ta cũng thường dàn xếp để hai bên có được thời gian mừng lễ. Đó gọi là ngày hưu chiến. Sở dĩ có hưu chiến trong ngày lễ Giáng Sinh vì Ngôi Hai đã xuống thế làm người để giao hoà giữa trời và đất, giữa Thiên Chúa và loài người. Giao ước cứu chuộc sẽ được ký kết bằng máu của Ngôi Hai là Thiên Chúa và cũng là người thật. Đó là niềm vui vô cùng lớn lao của cả loài người được ơn cứu độ. Từ nay, tội tổ tông đã được tẩy xoá nhờ máu thánh của Con Thiên Chúa. Con người không còn vương vấn tội nhơ thì an bình sẽ ngự trị trong tâm hồn: "Bình an dưới thế cho người thiện tâm".

    ***

    Lạy Chúa, tâm hồn bình an thì không còn hận thù, đố kỵ, ganh ghét, nhưng luôn tin yêu, hy vọng, vui sống. Xin ban cho con sự bình an của Chúa để con luôn là sứ giả của an bình. Chúa đã hứa: “Thầy để lại bình an cho các con, Thầy ban bình an của Thầy cho các con”. Xin cho cầu nguyện cảm nếm được sự ngọt ngào của an bình trong tâm hồn và như thế là đủ cho con rồi. Vì con có Chúa là đời con bình an. Amen!

    Thiên Phúc

    Video Player

    -->DOWNLOAD<---
    Chữ ký của hatbui.
    một đời vui như đàn chim hót suối reo đầu ngàn...
    ( Oanh Sông Lam )

  10. Có 2 người cám ơn hatbui. vì bài này:


  11. #6
    hatbui.'s Avatar

    Tham gia ngày: Sep 2011
    Tên Thánh: Vincente ferrie
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Gia Lai
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 260
    Cám ơn
    406
    Được cám ơn 1,161 lần trong 245 bài viết

    Default

    VỊ VUA THỨ TƯ

    Khi ba vua: Gespar, Melchior, Halthazar và đoàn tùy tùng vừa đi khỏi làng Belem thì vị vua thứ tư hớt hải chạy tới. Ông đã thấy ngôi sao lạ xuất hiện, vội vã lên đường đi cho kịp với ba vị vua kia và đem theo ba viên ngọc quí nhất trong gia sản của ông. Nhưng ông đến quá trễ, ba vị kia đã trở về quê hương của ho. Không những ông đến trễ mà còn đến với hai bàn tay không...Ông đã không còn những viên ngọc quí...

    Ông từ từ mở cửa chuồng bò nơi có Con Thiên Chúa, Mẹ và Cha nuôi của Ngài. Trời đã tối. Thánh Giuse trở rơm để qua đêm, bé Giêsu thì nằm trên đôi tay Mẹ Maria.

    Do dự một lúc, vị vua thứ tư này tiến tới và phục mình dưới chân bé Giêsu và mẹ Ngài, ông bắt đầu nói:

    - Lạy Chúa, con đến để dâng lên Ngài lễ vật như ba vị vua vừa rồi, dâng ba viên ngọc quí to như trứng bồ câu, ba viên ngọc thật. Nhưng giờ đây không còn nữa. Con thấy ba vị kia đi trước con trên lưng lạc đà. Con mong đi cùng với họ, nhưng rượu ngon, tiếng chim họa mi hót làm con say mê và con ở lại đêm đó trong một quán trọ.

    Khi con vào trong phòng dành cho lữ khách, con thấy một cụ già lên cơn sốt rét nằm co quắp trên một chiếc ghế bên lò sưởi. Không ai biết ông ta là ai. Túi tiền ông trống rỗng. Ông không có tiền trả cho thầy thuốc và mua những thứ cần thiết. Ngày mai ông sẽ bị đuổi ra ngoài. Lạy Chúa, đó là một cụ già, rất già, da sậm và khô với một bộ râu trắng. Ông làm cho con nhớ đến cha của con. Lạy Chúa, xin tha cho con, con lấy một viên ngọc trong túi và đưa cho chủ quán để ông lo tìm thầy, chạy thuốc và nếu ông chết thì có một cỗ áo quan che thân.

    Ngày hôm sau, con ra đi, thúc lừa của con chạy mau cho kịp ba vị trước và con hy vọng bắt kịp vì lạc đà của họ đi chậm. Đường con đi qua lúc đó vắng vẻ, um tùm cây cối. Bỗng con nghe tiếng kêu cứu từ một bụi rậm. Con nhảy xuống lừa và thấy mấy chú lính đang định bắt nạt một thiếu phụ. Họ đông quá, và con thấy một mình không đủ sức đọ lại. Và lạy Chúa, tha cho con lần này nữa. Con lần trong tuí lấy ra một viên ngọc thứ hai và mua chuộc lại thiếu phụ. Thiếu phụ này hôn tay con và sung sướng chạy trốn vào rừng như một con sóc!

    Giờ đây con chỉ còn lại một viên ngọc, nhưng ít là con có ý muốn dâng lên Chúa. Lúc đó đã quá trưa và con có thể đến Belem trước lúc chiều tối. Nhưng con thấy một làng nhỏ bị lính Herode đốt cháy. Con tiến lần tới và thấy binh lính đang thi hành lệnh của vua: giết các con trẻ từ hai tuổi trở xuống. Gần một căn nhà đang cháy, một anh lính to lớn đang nắm một đứa bé trần truồng trong đôi tay rắn chắc, cầm chân nó mà đưa đi đưa lại. Đứa bé khóc và giẫy giụa.

    Tên lính nói: "Bây giờ tao thả nó - anh ta nói với mẹ em bé - và nó sẽ rơi vào đống lửa, sẽ cháy vàng như con heo sữa quay!" Mẹ em bé rên la thảm thiết...

    Lạy Chúa, tha cho con! Con lấy viên ngọc cuối cùng và đưa cho tên lính để anh ta trả đứa bé lại cho mẹ nó. Anh ta trao ngay đứa bé cho mẹ nó; bà ôm chặt lấy đứa con, áp cứng vào lòng, không nói một tiếng cám ơn nào, nhưng chạy trốn như một con chó tìm được cục xương!

    Lạy Chúa, do đó mà con đến đây với đôi tay không. Tha cho con, tha thứ cho con..."

    Thinh lặng bao trùm chuồng thú vật khi vị vua thú tội xong. Trong một lúc ông ta để trán tì trên đất, cuối cùng... ông ngước mắt lên nhìn. Thánh Giuse đã trở rơm xong và tiến lại gần. Mẹ Maria nhìn con đang nằm sát lòng mẹ. Bé ngủ chăng?

    ***

    Lạy Chúa Hài Đồng, quà tặng mà Chúa yêu thích nhất chính là lòng quảng đại của chúng con dành cho tha nhân. Xin Chúa dạy con luôn mở rộng tâm hồn để cảm thông, mở rộng trái tim để yêu thương, và mở rộng đôi tay để ban phát. Xin cho con luôn ý thức rằng, nếu con càng quảng đại với anh em thì con càng trở nên giống Chúa nhiều hơn. Amen!
    Chữ ký của hatbui.
    một đời vui như đàn chim hót suối reo đầu ngàn...
    ( Oanh Sông Lam )

  12. Có 2 người cám ơn hatbui. vì bài này:


+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới

Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com