Love Telling ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn Cha cố Phêrô (Ns. Kim Long) được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen! Loan Pham nhắn với ACE: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu xin thương cứu rỗi linh hồn Phê-rô Lm. Kim Long sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa. Amen Loan Pham nhắn với ACE: Hòa cùng với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với sự ra đi của Lm. Kim Long là Nhạc sĩ quý mến của chúng ta...đó là sự thương xót mất mát rất lớn của Thánh Nhạc Việt Nam... chúng ta hãy cùng dâng lời nguy Loan Pham nhắn với Gia đình TCVN: Hòa cùng Giáo Hội Công giáo Việt Nam với sự ra đi vô cùng thương tiếc của Lm. Kim Long là nhạc sĩ Thánh Ca thân yêu của chúng ta... Chúng ta cùng dâng lời nguyện xin: Giesu Matia Giuse xin thương cứu rỗi linh ThanhCaVN nhắn với ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 18 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN THIÊN CHÚA. ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn ĐTC Phanxicô được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen!

+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới
kết quả từ 1 tới 1 trên 1

Chủ đề: Blog: Gia đình - hai tiếng thiêng liêng

  1. #1
    Maryt's Avatar

    Tham gia ngày: Dec 2008
    Tên Thánh: Teresa Hài đồng
    Giới tính: Nữ
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 319
    Cám ơn
    1,059
    Được cám ơn 1,660 lần trong 301 bài viết

    Default Blog: Gia đình - hai tiếng thiêng liêng

    18/11/2009…
    Sau những buổi thực tập vất vả, lớp con được thưởng 6 con gà và 1 con heo sữa. Ngồi bàn tính cẩn thận với nhau, tập thể lớp tổ chức mừng 20/11 tại nhà thầy chủ nhiệm, như một món quà nhân ngày thầy cô.


    Con và lũ bạn nói cười tíu tít. Thích nhất khâu chuẩn bị đồ ăn, cứ cãi nhau chí chóe. Sợ thức ăn bị ăn vụn, lớp đề ra một nguyên tắc “bưng đồ ăn thì phải bưng hai tay, vì bưng một tay thì tay còn lại sẽ lại táy máy”. Chúng bạn cười rộn ràng, lâu rồi, con chưa thấy vui như vậy.

    Trời chập tối là lúc bàn tiệc được chuẩn bị xong. Rồi như sét đánh ngang tai, con nhận được tin cậu ruột của mình mắc bệnh hiểm nghèo, thời gian thì không đợi cậu. Lặng người… con đi rớt lại phía sau lũ bạn, nước mắt con lặng lẽ rơi. Trong lúc ấy, cô bạn thân nắm nhẹ tay con và bảo “Là do duyên số, cố gắng lên, mày ơi”. Sợ mình phá hỏng không khí buổi tiệc, con kéo vội vạt áo rồi lau nước mắt, đến ngồi cùng bạn bè. Lòng con… rối như tơ vò.

    Con đã uống, uống như muốn tạm quên đi nỗi buồn. Con uống, con cười, rồi con chúc mừng thầy với cả tấm lòng mình. Con… thật sự đã rất vui. Tàn tiệc, con như tỉnh hẳn và con òa khóc. Nước mắt con lúc này không rơi lặng lẽ nữa mà nó cứ mặc nhiên trào ra. Nghĩ đến gia đình mình, con đã không kiềm lòng được. Lần đầu tiên trong đời, con khóc trước mặt bạn bè. Và cũng lần đầu tiên, con thấy nỗi đau của mình được nhiều người chia sẻ.

    Tối ấy về nhà, con đi rất nhanh lướt qua nhà cậu. Muốn tự trấn an, con cố dỗ mình vào giấc ngủ thật sâu. Con nghe tiếng mẹ vọng vào “Nó uống nhiều thì phải”… Có lẽ mẹ không biết, không phải con say, là do con sợ. Con sợ mẹ thấy mắt con sưng mọng, sợ gia đình lại lo lắng cho con… Đêm ấy, một bên gối con ướt đẫm nước mắt.
    Con tự nhủ “Rồi, mọi việc sẽ ổn”…

    19/11/2009
    Gia đình dậy sớm, và con cũng thế. Đêm qua mẹ không ngủ được, con thấy mắt mẹ thâm quầng, bởi vì mẹ lo cho cậu. Con cố gắng để mình tươi tỉnh hơn, lúc này đây, con biết gia đình mình đang trong khó khăn, và con cần phải vững bước.
    Mẹ vào viện thăm cậu từ sáng sớm. Gần trưa, mợ giục con vào viện thăm cậu một lúc vì chiều, cậu được chuyển lên Sài Gòn. Con hỏi thăm mợ về cậu, mợ bảo cậu yếu nhiều. Đêm qua, cậu khóc với mợ… Cậu bảo rằng “Đời tôi ngắn ngủi quá”… Nước mắt con lại rơi, một nỗi sợ vô tình bao lấy tâm trí con, con không biết vắng cậu rồi, gia đình mình rồi sẽ ra sao, ông bà sẽ phải làm thế nào. Con sợ, sợ phải chứng kiến người đầu bạc, tiễn kẻ đầu xanh.
    Trưa, vào viện thăm cậu, lòng con xót xa. Cậu ốm và xanh xao quá. Con chạnh lòng khi mẹ quạt cho cậu ngủ, mẹ nhổ tóc sâu cho cậu, hơn lúc nào hết, con biết thế nào là tình chị em.
    Chiều, cậu được đưa lên Sài Gòn để tiện việc điều trị. Cậu đi cùng vợ và hai người con. Tiễn cậu lên xe xong, con và mẹ vẫy tay tạm biệt. Bóng xe khuất.
    Mẹ kể, lúc sáng có hai chị em, cậu bảo mẹ “Tôi bị bệnh nặng lắm chị ơi”.
    Mẹ khóc “Sao cậu biết?”
    “Tôi biết chứ, thấy bác sĩ cứ ậm ừ, thấy gia đình cứ lo lắng, tôi biết… chị ạ”
    Mẹ nức nở, bảo với con rằng “Hồ sơ bệnh án ghi là bệnh nặng lắm”.
    Con gắt mẹ “Nếu mẹ cứ như vậy gia đình phải làm thế nào, ông bà ngoại đã ngoài 90, làm sao ông bà chịu được…”. Chưa nói dứt câu, con quay nhanh đi để gạt vội nước mắt. Lúc này đây… con muốn mình mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho gia đình.

    Chở mẹ về, dì gọi điện hỏi thăm mẹ về tình hình của cậu, giọng mẹ lạc đi, nghẹn ngào… Nước mắt con rơi làm nhòe cả đôi kính cận…
    Con vẫn tự nhủ “Rồi, mọi chuyện cũng ổn cả thôi”…

    Những ngày sau…
    Mẹ khóc nhiều khi có một ai đó hỏi về cậu. Con cố gắng an ủi mẹ, cố gắng làm đứa con gái mạnh mẽ dù con biết, lòng mình đang rất đau. Cậu chuyển viện, sức khỏe có phần khá hơn. Gia đình cũng bớt rối ren, mẹ đã vững tâm phần nào. Cậu được gia đình, được họ hàng chăm sóc tận tình nên cậu cũng hồng hào hơn.
    Sáng nay thức dậy, mẹ bảo con: "3h sáng, cậu gọi cho mẹ. Cậu hỏi gia đình thế nào, ông bà có khỏe không. Cậu bảo cậu không dám nói chuyện với ông bà, không phải vì cậu không nhớ ông bà. Cậu bảo, nhớ đến ông bà, cậu nghẹn và xúc động…Mẹ trấn an cậu: Lo giữ gìn sức khỏe, rồi còn về với gia đình…".
    Gia đình ơi! Hơn lúc nào hết, con nhận ra rằng mình đã trưởng thành rất nhiều. Trưởng thành từ những niềm vui, nỗi buồn. Trong những lúc khó khăn, con hiểu gia đình trong con lớn lao và quan trọng như thế nào. Gia đình là nơi con sinh ra, lớn lên và trưởng thành. Tình cảm gia đình sẽ giúp chúng ta mạnh mẽ vượt qua mọi khó khăn. Hạnh phúc của con rất gần gũi bên mình, con biết rằng mình phải nâng niu và trân trọng.
    Và, trong lúc con viết nên những dòng này thì cậu vẫn đang chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo. Gia đình mình vẫn sẽ luôn bên cậu, chỉ vì một lý do thiêng liêng lắm - Vì chúng ta là một gia đình.
    Cần Thơ hôm nay trời se lạnh. Sài Gòn chắc cũng lạnh phải không cậu? Cho con gửi gió, mang đến cho cậu chút ấm áp của tình cảm gia đình. Con vẫn luôn tin “Mọi chuyện cuối cùng sẽ ổn thôi”. Cậu cũng phải tin như thế…
    Cậu còn phải làm thông gia…
    Cậu còn phải dự đám cưới đứa cháu gái này…
    Con và gia đình sẽ đợi cậu….
    Gia đình… là như thế đấy…
    23/11/2009
    Mashimay

    Theo Ngoisao.net
    Chữ ký của Maryt
    Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch
    vì họ sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa (Mt 5, 8)

  2. Có 4 người cám ơn Maryt vì bài này:


+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới

Tags cho chủ đề này

Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com