|
Ngày...tháng...năm...
Con yêu của Mẹ!
Chúc mừng sinh nhật thứ 2009 của con.Lòng Mẹ cũng ngập tràn niềm vui khi được tâm sự cùng con và Mẹ cũng muốn sống lại những giây phút tuyệt đẹp trong cuộc đời của Mẹ.
Con yêu dấu ạ! Thực tình Mẹ vẫn hằng mong Đấng Cứu Tinh xuất hiện như lời Thánh Kinh đã tiên báo và cũng như bao người phụ nữ Do Thái khác,Mẹ khát khao Đấng Messia đến cứu với nhân loại,đặc biệt là dân Do Thái đáng thương của Mẹ.Nhưng Mẹ chưa bao giờ dám nghĩ rằng Mẹ sẽ được ưu ái đến như thế.Bởi vậy sau khi nghe Sứ Thần Thiên Chúa chào Mẹ : ‘’Mừng vui lên hỡi Đấng đầy ân sủng,Đức Chúa ở cùng bà’’ (Lc 1.28) thì Mẹ ‘’bối rối’’ vô cùng,vì Mẹ không hiểu gì cả.Rồi Thiên Thần trấn an Mẹ ‘’Thưa bà Maria,xin đừng sợ vì bà đẹp lòng Thiên Chúa,và đây bà sẽ thụ thai...’’.Nghe những lời ấy,Mẹ càng ngạc nhiên gấp bội,vì Mẹ vẫn là trinh nữ ‘’không biết đến việc vợ chồng’’ (Lc 1,34).Và Sứ Thần tiếp: ‘’Thánh Thần sẽ ngự trên bà,và quyền năng đấng tối cao sẽ rợp bóng trên bà,vì thế,Đấng Thánh sắp sinh ra sẽ được gọi là Con Thiên Chúa...’’ (Lc 1,35-37).Con biết không,lúc ấy Mẹ vừa sợ vừa vui sướng đến chết ngất đi được.Vì Mẹ luôn ý thức rằng: Mẹ chẳng là gì cả,cũng chẳng có gì xứng đáng,Mẹ chỉ là một thiếu nữ Do Thái rất bình thường,thậm chí tầm thường.Nhưng niềm tin nhỏ bé Thiên Chúa ban cho Mẹ lâu nay được hun đúc và nuôi dưỡng bởi Thánh Kinh,bởi Lời Chúa như được bùng cháy lên và Mẹ hoàn toàn tin vào lời Sứ Thần nói: ‘’Đối với Thiên Chúa,không có gì là không thể làm được’’ (Lc1,37) đến nỗi Mẹ đã can đảm thốt lên từ tận đáy lòng Mẹ: ‘’Vâng,tôi đây là nữ tỳ của Chúa,xin cứ làm cho tôi như Sứ Thần nói’’ (LC 1,38).
Ngay từ giây phút thần thiêng và nhiệm mầu ấy,cuộc đời Mẹ đã ra khác và Mẹ đã trở thành con người mới.Mẹ vẫn là cô trinh nữ Do Thái nghèo nhưng đồng thời cũng là một thai phụ,một người Mẹ tương lai.Mẹ biết Mẹ mang thai không do yếu tố loài người nhưng hoàn toàn do quyền năng của Chúa Thánh Thần (x.Mt 1,20).
Con yêu ạ! Từng giây phút Mẹ cảm nhận được niềm hạnh phúc vì có Chúa ở cùng,vì đang được cưu mang Thiên Tử-Con vua Trời,đó là điều Mẹ không bao giờ dám tưởng tượng và ước mong.Mẹ luôn ý thức Mẹ đang diễm phúc được Ngôi Lời ở cùng nên trước đây Mẹ đã từng sống cho Thiên Chúa và Thánh ý người,thì nay càng yêu thích phải sống cho Người và cho con yêu dấu của Người cũng là con yêu của Mẹ.
Tâm hồn Mẹ cứ rạo rực niềm vui khôn xiết kể ‘’Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa,thần khí tôi hớn hở vui mừng’’ (Lc 1,46) và Mẹ muốn chia sẻ cho mọi người mọi nơi,không phải về niềm kiêu hãnh vì được làm Mẹ Ngôi Hai Thiên Chúa nhưng là về niềm diễm phúc được Thiên Chúa xót thương ‘’Phận nữ tỳ hèn mọn,Người đoái thương nhìn tới,từ nay hết mọi đời sẽ ngợi khen tôi diễm phúc’’ (Lc 1,48).Thật vậy,Mẹ vui vì chính Thiên Chúa,Đấng cứu độ đã làm biết bao điều cao cả cho Mẹ và cho cả nhân loại trên toàn thể vũ trụ.Bởi Mẹ cũng chỉ là một thọ tạo,một người con của nhân loại này.Niềm vui của Mẹ cũng là niềm vui của cả hoàn vũ.Thực ra,Mẹ không hề xứng đáng,nhưng chính Thiên Chúa đã thanh tẩy tâm hồn và cung lòng Mẹ.Hơn nữa,chính sự hiện diện đầy thánh thiện của con vốn là Đấng Thánh đã làm cho cung lòng Mẹ trở nên thích hợp cho con cư ngụ và tâm hồn Mẹ trở nên mảnh đất phì nhiêu cho lời Thiên Chúa phát triển và trổ sinh hoa trái dồi dào.Niềm vui mỗi lúc một tràn trào khiến Mẹ không thể nào không chia sẻ và có lẽ chính con đã thúc đẩy Mẹ lên đường đi thăm bác Ê-li-sa-bet,dù phải vượt rừng núi hiểm trở xa xôi ngặt nghèo.
Thế rồi,cuộc sống êm đềm vẫn trôi đi,nhưng cũng không thiếu những ngày khó khăn,thử thách.Mọi biến cố vui buồn xẩy ra trong gia đình mình.Mẹ ‘’hằng ghi nhớ những kỷ niệm ấy,và suy đi nghĩ lại trong lòng’’ (Lc 2,19) vì Mẹ luôn cảm nhiệm sâu xa rằng ‘’Con là tất cả của đời Mẹ’’.Và có Thiên Chúa,có Con ở cùng,Mẹ chẳng sợ gì cả,bởi ‘’Đời nọ tới đời kia,Chúa hằng xót thương những ai kính sợ Người’’ (Lc 1,50).Mẹ nâng niu con từng giây phút trong ngày sống của Mẹ cũng như Mẹ vẫn hằng nâng niu từng lời Thiên Chúa phán với Mẹ và Mẹ vui sướng hồi hộp chờ ngày Con giáng thế chào đời.Mẹ hy vọng con Mẹ sẽ được sinh ra bình thường như bao đứa trẻ Do Thái khác,nhưng Mẹ lại không ngờ hoàn cành lại trớ trêu đến thế.Con Mẹ ,cũng là Con Thiên Chúa phải hạ sinh trong một hang bò lừa dơ bẩn.Lúc ấy,Mẹ xót xa lắm,Con ạ,nhưng lực bất tòng tâm.Ba Giuse của Con đã tìm hết cách...Nhưng rồi mọi nỗi buồn tủi đều nhanh chóng tan biến khi Mẹ nghe tiếng khóc đầu tiên của Con ‘’oe,oe,eo...’’.Thế là Con yêu của Mẹ đã chào đời-‘’Ngôi Hai Thiên Chúa đã nhập thể làm người và ở giữa con người’’ (x.Ga 1,14).Lúc ấy,tuy mệt nhưng Mẹ hạnh phúc tột cùng,không từ ngữ trần gian nào có thể diễn tả hết niềm vui sướng của Mẹ,con yêu ạ.Và lời Thiên Chúa phán với Mẹ qua Thiên sứ ngày nào giờ đã thành hiện thực ‘’bà sẽ thụ thai,sinh hạ một con trai..’’ (Lc 1,31)
Ôi!Thật hạnh phúc biết bao,Con yêu!Một người mẹ sinh một con người bình thường đã cảm thấy Hạnh phúc biết dường nào.Còn đây,Mẹ tuy bình thường nhưng lại sinh hạ con Thiên Chúa ‘’Đấng Chí Thánh Chí Tôn’’ (Lc 1,49) thì Hạnh phúc còn lớn lao chừng nào.Tuy Mẹ biết,Mẹ chẳng làm được gì cho Con nhưng chính Con đã làm tất cả cho Mẹ,bởi ‘’Con là tất cả đời Mẹ!’’...
Mẹ cảm ơn con thật nhiều.Vì con đã chấp nhận chọn Mẹ làm mẹ con và đã khiêm hạ cư ngụ trong cung lòng bất xứng của Mẹ.Mẹ biết ơn Con đã làm cho Mẹ những điều cao cả chưa từng có và Mẹ cũng không xứng đáng để được hưởng những ơn cao trọng ấy.Cho đến bây giờ,Mẹ chỉ ước mong mãi là môn đệ trung tín và là nữ tỳ khiêm tốn của Con,Con yêu ạ!
Mẹ của con
Maria
Thư kí của Hài Nhi Giêsu
Maria: Ngọc Hương
(trích Emmanuel 11 - Thỉnh Viện Đa Minh Tam Hiệp) |
|