| 
 |  
 
 NẾU THẦY MUỐN, THẦY CÓ THỂ CHO CON ĐƯỢC SẠCH 
(Suy niệm Tin mừng Chủ nhật VI Thường Niên B) 
 
Bài viết: Lm. Giuse Nguyễn Hưng Lợi, DCCT 
Thể hiện: Minh Quân
 
  
Huynh  đoàn các đan viện tại Giêrusalem viết: "Và đây Chúa Giêsu "đầy lòng  thương xót”: bị người phong cùi làm cho chạnh lòng, đến lượt Người lại  chạnh lòng chữa lành ông. Người không chỉ đem lại cho ông sức khỏe thể  xác mà còn cả phẩm giá về xã hội và tôn giáo nữa. Người đã thực sự chữa  ông khỏi sự trói buộc của luật Do Thái. Còn chúng ta, chúng ta có nhìn  thấy bệnh cùi nội tại và tâm linh của chúng ta, nó đã làm đen tối linh  hồn chúng ta, nó giam giữ chúng ta trong tính ích kỷ và kiêu ngạo, nó  làm chúng ta xa lánh kẻ khác và mất sự thân tình với Thiên Chúa?" 
 
Trên  thế giới ngày nay, bệnh phong cùi không còn là bệnh nan y nữa nhưng mặc  cảm đối với căn bệnh này vẫn không phải là đã chấm dứt. Người ta vẫn sợ  bệnh này và vẫn còn cái nhìn kinh sợ, thiếu thiện cảm với những con  người xấu số này. Thời Chúa Giêsu, bệnh phong cùi bị liệt vào loại bị  cấm kỵ tiếp xúc, người bị bệnh phải tránh xa và phải làm hiệu để người  khác tránh xa mình. Thật là một căn bệnh nguy hiểm đối với xã hội lúc  đó. Tuy nhiên, Chúa Giêsu lại hoàn toàn khác, bởi vì Ngài luôn yêu  thương mọi người và cứu vớt mọi người, Ngài đã chữa lành cho người bị  bệnh phong cùi như đoạn Tin Mừng của thánh Marcô 1, 40-45 thuật lại hôm  nay. 
  
Theo  quan niệm của người Do Thái, bệnh hoạn là do tội lỗi gây ra, bệnh càng  nặng tỏ dấu là người ấy có tội nặng nề. Chính vì thế, đối với bệnh cùi  hủi, người Do Thái cho rằng đây là căn bệnh bất trị, người mắc bệnh này  là người bị Chúa phạt, Chúa nguyền rủa bởi vì họ quá tội lỗi. Người Do  Thái quan niệm như thế, nên họ xa lánh người bị bệnh phong cùi, đẩy  những người phong cùi ra khỏi xã hội và ghép họ vào những thành phần bất  hảo, còn sống nhưng coi như đã chết rồi. Bệnh phong trên thế giới ngày  nay dù rằng không còn phải là bệnh nan y nữa nếu được phát hiện và được  điều trị sớm sủa. Tuy nhiên, không phải mọi người đều chấp nhận dễ dàng  và có thiện cảm với những người bị mắc bệnh cùi hủi. Người Do Thái sợ  bệnh phong làm cho họ lây nhiễm. Người ngày nay cũng không khác gì bởi  vì tâm lý con người lúc nào cũng sợ căn bệnh quái ác này và né tránh. Tâm  lý thông thường của con người là sợ bị lây nhiễm. Thời Chúa Giêsu không  hiểu có bao nhiêu người phong bị đẩy ra khỏi xã hội Do Thái, nhưng có  lẽ khá đông. Chúng ta đọc thấy trong Tin Mừng nhiều trường hợp những  người phong đến xin Chúa Giêsu chữa lành và Chúa đã chữa lành cho họ. 
  
Sách  Lêvi đã có một chương rất chi tiết đối với những người mắc bệnh phong  cùi. Bệnh phong quả thực đã có từ bao đời nay. Bao giờ bệnh phong cũng  bị coi là bệnh thật nguy hiểm và cần phải né tránh bởi con người sợ bị  lây nhiễm. Đối với Chúa Giêsu, Ngài yêu thương mọi người và vì Ngài là  Thiên Chúa, có uy quyền tuyệt đối trên sự sống, sự chết và bệnh hoạn tật  nguyền. Do đó, Ngài chữa đủ mọi chứng bệnh hoạn mà không cần đến bất cứ  một thứ thuốc nào cả. Tin Mừng của thánh Marcô đoạn 1, 40-45 cho chúng  ta thấy việc làm nhân từ của Chúa Giêsu. Chúa Giêsu thấy người phong hủi  van xin: "Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch" (Mc 1,  40). Thấy lòng tin của người phong, Chúa lập tức giơ tay đụng vào người  bị phong hủi và da người này được sạch. Không những Chúa chữa lành cho  người phong hủi này, nhưng Ngài còn làm nhiều hơn nữa, còn đi xa hơn nữa  hơn là chỉ chữa lành: bệnh nhân được gia nhập lại vào xã hội, một xã  hội đã coi người này như bị ô uế, như đã chết, và ngay từ lúc được Chúa  chữa lành, người phong sẽ được gia nhập xã hội như mọi người khác và  không bị mọi người xa tránh nữa. Và vì thế, luật của Thiên Chúa và luật  xã hội sẽ công nhận phẩm giá của người phong cùi được chữa lành. Như  thế, chúng ta hiểu được tấm lòng cao cả và bao la của Thiên Chúa yêu  thương con người biết là chừng nào. 
 
Mặc  dầu vẫn còn nhiều e dè và còn nhiều người có thái độ ghê sợ, né tránh  những người bị bệnh phong cùi. Nhưng ngày nay, chúng ta phải nhìn nhận  quan niệm quá khắt khe và sợ sệt đối với những người mắc bệnh phong cùi  đã chuyển biến rất rõ rệt. Nhiều người và nhiều tổ chức xã hội từ thiện  đã và đang xả thân giúp đỡ những bệnh nhân bị cùi hủi. Nhiều trại phong  trên thế giới đã được các nhà nước, các cơ quan từ thiện thiết lập để  chăm sóc, giúp đỡ những người bệnh xấu số này. Thuốc thang, vật chất đã  được nhiều nước đổ ra để săn sóc và an ủi những người đáng thương này.  Người ta làm một bản thống kê tương đối chính xác cho hay trên thế giới  đã có khoảng 15 đến 20 triệu người bệnh phong cùi. Với số bệnh nhân này,  quả thực họ là những người thật đáng quan tâm. 
 
Bệnh  tật là điều bình thường của kiếp sống con người. Không phải có tội là  bị bệnh, có người bị bệnh nhưng không có tội. Bệnh là do định luật tự  nhiên của mỗi người. Ai cũng có bệnh, không bệnh lớn thì bệnh nhỏ. Chẳng  ai thoát khỏi bệnh hoạn ở đời. Do đó, chúng ta phải cảm thông, giúp đỡ  và chia sẻ với những người bị bệnh. Đặc biệt đối với những người có căn  bệnh hiểm nghèo. Bởi vì, chúng ta phải có tâm tình như thánh Phaolô “Vui với người vui. Khóc với người khóc" và phải sống như Chúa Giêsu: ”yêu thương như Thầy yêu thương“ (Ga 15, 12). 
 
Lm. Giuse Nguyễn Hưng Lợi, DCCT
	
	
Các chủ đề cùng thể loại mới nhất:
 
	
    | 
 |