30/10

Hãy ngồi chỗ cuối


Thứ Bảy Tuần thứ 30 Thường Niên

Lời Chúa:
Lc 14, 1.7-11

1Một ngày Sa bát kia, Đức Giêsu đến nhà một ông thủ lãnh nhóm Pharisêu để dùng bữa: họ cố dò xét Người. 7Người nhận thấy khách dự tiệc cứ chọn cỗ nhất mà ngồi, nên nói với họ dụ ngôn này: 8"Khi anh được mời đi ăn cưới, thì đừng ngồi vào cỗ nhất, kẻo lỡ có nhân vật nào quan trọng hơn anh cũng được mời, 9và rồi người đã mời cả anh lẫn nhân vật kia phải đến nói với anh rằng: "Xin ông nhường chỗ cho vị này. Bấy giờ anh sẽ phải xấu hổ mà xuống ngồi chỗ cuối. 10Trái lại, khi anh được mời, thì hãy vào ngồi chỗ cuối, để cho người đã mời anh phải đến nói: "Xin mời ông bạn lên trên cho. Thế là anh sẽ được vinh dự trước mặt mọi người đồng bàn. 11Vì phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên."

Vì phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên (Lc 14,11)



Suy niệm:
Khi thấy các khách dự tiệc có khuynh hướng chọn ngồi chỗ nhất, Đức Giêsu đưa ra một lời khuyên đối với họ (cc. 8-10). Mới nghe những lời khuyên này, ta có cảm tưởng đây chỉ là những lời dạy cách ứng xử khôn khéo. Nên chọn ngồi chỗ cuối, vì nếu chủ tiệc sắp xếp lại chỗ ngồi theo thứ bậc, bạn có cơ hội được mời lên chỗ trên. Thà ngồi dưới rồi được đưa lên, còn hơn ngồi trên mà bị kéo xuống. Như thế ngồi chỗ cuối rốt cuộc chỉ là một giả vờ, để che dấu tham vọng muốn được ngồi lên trên. Ngồi chỗ cuối chỉ là để tránh một xấu hổ, sỉ nhục, và nhắm đến một vinh dự trước mặt mọi người đồng bàn (cc. 9-10). Đức Giêsu có ý khuyên dạy người ta như thế không? Chắc là không.
Qua dụ ngôn đơn sơ và có thể gây hiểu lầm trên đây (c. 7), Đức Giêsu muốn nói với khách dự tiệc một điều quan trọng hơn nhiều. Bài ca Magnificat đã nói đến một sự đảo ngược lớn lao sẽ xảy ra: Chúa dẹp tan kẻ kiêu căng, hạ bệ người quyền thế, đuổi kẻ giàu sang, nhưng nâng cao kẻ khiêm nhường, ban dư đầy cho người đói (1, 51-53). Các Mối Phúc cho và Khốn cho cũng nói lên sự đảo ngược này. Phúc cho người nghèo, người đói, người khóc than. Khốn cho người giàu, người no, người được ca tụng (6, 20-26). Dụ ngôn Ladarô và ông nhà giàu là một minh họa về điều đó (16, 19-31). Trong câu cuối của bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu cũng nói lên sự đảo ngược ấy khi Nước Thiên Chúa đến. “Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống. Còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên” (c. 11). Bị hạ xuống trong bữa tiệc, thật là điều hổ nhục. Nhưng bị Thiên Chúa hạ xuống trong ngày sau hết thì kinh khủng hơn nhiều. Nỗi hổ nhục sẽ muôn đời còn mãi.
Để thực hành lời khuyên của Đức Giêsu cho đúng đắn, thánh Basiliô cho ta một soi sáng như sau: “Chúng ta phải để cho chủ tiệc lo chuyện xếp chỗ các khách mời. Như thế chúng ta mới nâng đỡ lẫn nhau trong nhẫn nhục và bác ái, đối xử với nhau trong sự kính trọng, xa tránh mọi tìm kiếm hư danh và khoe khoang. Chúng ta không giả vờ khiêm tốn. Bởi lẽ thích tranh chấp và cãi vã là dấu hiệu kiêu ngạo còn lớn hơn chuyện ngồi ghế đầu khi phải ngồi chỉ vì vâng phục.” Kitô hữu vẫn phải đối diện với cám dỗ của tham vọng và quyền uy. Ngấm ngầm hay lộ liễu, những tranh giành ảnh hưởng vẫn xảy ra. Trong lòng, ai cũng nghĩ mình xứng đáng hơn người khác. Thèm muốn vinh dự, chức tước, đã gây bao chia rẽ trong Giáo Hội. Chỉ mong tôi thực sự hạ mình trước anh em tôi.

Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, vì con bé nhỏ, nên xin yêu ngài bằng khả năng bé nhỏ của con. Cho con biết yêu những công việc bé nhỏ mỗi ngày, những công việc âm thầm, những bổn phận mà con làm vì yêu mến. Cho con biết yêu những hy sinh bé nhỏ mỗi ngày, vui lòng đón nhận những thánh giá tuy nhỏ, nhưng làm tim con đau đớn. Cho con biết yêu tinh thần bé nhỏ của trẻ thơ, đơn sơ thú nhận mình yếu đuối và bất lực, sung sướng nương tựa vào duy một mình Chúa.
Hơn nữa, xin cho con can đảm, dám chọn những gì giúp con trở nên bé nhỏ hơn, nhờ đó con vui tươi phục vụ mọi người và hạnh phúc khi thấy Chúa lớn lên trong con. Mỗi lần bị cám dỗ tự cao, xin cho con biết ngắm nhìn con đường Chúa đã đi, con đường bé nhỏ và khiêm hạ.
Ước gì con được làm bạn của Chúa trên đường từ Bêlem đến Núi Sọ, và được ở bên Chúa trong Nước Trời. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
http://tgpsaigon.net

_______________________________________


Viên đá quý

Edith Stein, đó là tên của một người đàn bà mà chúng ta thường nghe nhắc đến nhiều lần nhân chuyến viếng thăm lần thứ hai của Đức thánh cha Gioan Phaolô II tại Tây Đức năm 1987.

Stein theo tiếng Đức có nghĩa là đá. Đây không phải là một viên đá tầm thường, nhưng là một viên ngọc quý đã được tôi luyện giữa lò lửa của hận thù, chiến tranh. Viên ngọc quý Stein đã được gọt đẽo và nung nấu trước tiên trong sự dửng dưng vô tôn giáo của những trào lưu tục hóa sau đệ nhất thế chiến.

Lên 14 tuổi, Edith Stein đã mất hoàn toàn niềm tin vào Thiên Chúa của tổ phụ Abraham. Nhưng cho dù con người có chối bỏ Thiên Chúa, Thiên Chúa vẫn tiếp tục đeo đuổi con người. Cuộc săn đuổi kỳ diệu ấy đã đưa con người đến ngõ cụt của cuộc sống. Nhưng chính khi đứng trước bức tường tưởng chừng như không thể vượt qua được, Thiên Chúa đã đưa cánh tay của Ngài ra để nâng con người lên. Đó là điều đã xảy ra cho Edith Stein khi cô chứng kiến gương kiên nhẫn chịu đựng của một người thiếu phụ công giáo. Chiến tranh đã cướp đi người chồng thân yêu, người đàn bà vẫn lấy đức tin vào Chúa Kitô để vượt thắng mọi đau khổ, thử thách… Edith Stein thú nhận: Thập giá của Đức Kitô đã đem lại sức mạnh kiên hùng cho người phụ nữ và do đó, cũng phá vỡ bức tường cứng lòng tin của cô.

Trong ánh sáng của thập giá Đức Kitô, Edith Stein đã tìm lại được niềm tin vào chính Thiên Chúa của người Do Thái… Nhưng ánh sáng đó đã gắn liền với cả cuộc đời còn lại của cô như một định mệnh. Giữa những đổ vỡ và tàn ác của chiến tranh, Edith đã tìm lại được định hướng cho cuộc đời. Thánh giá đã được gắn liền với tên cô từ đó: Terêxa Benedicta Della Croce, Terêxa được thập giá chúc lành.

Thập giá của Đức Kitô mà cô đã vác lấy qua cái chết đau đớn trong lò hơi ngạt tại trại tập trung Auschwitz đã biến cô trở thành một viên ngọc quí có giá trị cứu rỗi cho cả một dân tộc mà cô hằng yêu mến.

Ở đâu và bất cứ lúc nào cũng có thập giá. Đã mang tiếng khóc vào đời, con người tiến bước trong cuộc sống với tất cả gánh nặng của thập giá… Tại sao Thiên Chúa đã để cho người phải đau khổ? Mãi mãi dường như con người sẽ không bao giờ tìm được câu giải đáp cho vấn đề đau khổ. Chúa Giêsu không bao giờ đặt vấn đề và cũng không bao giờ đem lại một giải đáp cho vấn đề.

Trong thinh lặng, Ngài đã vác lấy thập giá và khi sống lại, Ngài cho chúng ta thấy rằng thập giá là con đường dẫn đến sự sống. “Hãy vác lấy thập giá và theo Ta”, đó là lệnh truyền của Ngài. Mang lấy thập giá với tinh thần chấp nhận và mến yêu, chúng ta sẽ thấy ánh sáng bừng lên trong cuộc sống. Mang lấy thập giá, chúng ta sẽ thấy Tình yêu mạnh hơn sự chết. Mang lấy thập giá, chúng ta sẽ chiến thắng được hận thù và thất vọng.

Trích từ sách LẼ SỐNG