24/12

Chúa Viếng thăm


Thứ Sáu ngày 24.12.2010

Lời Chúa:
Lc 1,67-79

67Bấy giờ, người cha của em, tức là ông Dacaria, được đầy Thánh Thần, liền nói tiên tri rằng: 68"Chúc tụng Đức Chúa là Thiên Chúa Ítraen đã viếng thăm cứu chuộc dân Người. 69Từ dòng dõi trung thần Đavít, Người đã cho xuất hiện Vị Cứu Tinh quyền thế để giúp ta, 70như Người đã dùng miệng các vị thánh ngôn sứ mà phán hứa tự ngàn xưa: 71 sẽ cứu ta thoát khỏi địch thù, thoát tay mọi kẻ hằng ghen ghét; 72sẽ trọn bề nhân nghĩa với tổ tiên và nhớ lại lời xưa giao ước; 73Chúa đã thề với tổ phụ Ápraham rằng sẽ giải phóng ta khỏi tay địch thù, 74và cho ta chẳng còn sợ hãi, 75để ta sống thánh thiện công chính trước nhan Người, mà phụng thờ Người suốt cả đời ta. 76Hài Nhi hỡi, con sẽ mang tước hiệu là ngôn sứ của Đấng Tối Cao: con sẽ đi trước Chúa, mở lối cho Người, 77bảo cho dân Chúa biết: Người sẽ cứu độ là tha cho họ hết mọi tội khiên. 78Thiên Chúa ta đầy lòng trắc ẩn, cho Vầng Đông tự chốn cao vời viếng thăm ta, 79soi sáng những ai ngồi nơi tăm tối và trong bóng tử thần, dẫn ta bước vào đường nẻo bình an."

Thiên Chúa Ítraen đã viếng thăm cứu chuộc dân Người (Lc 1, 68)



Suy niệm:
Phần Tin Mừng chúng ta vừa nghe đọc là những lời kinh của chính ông Dacaria tán tụng Thiên Chúa trong ngày lễ cắt bì cho Gioan tại nhà ông. Thực ra, kinh này bắt nguồn từ Cựu Ước. Kinh tán tụng của Dacaria chia làm hai phần: phần thứ nhất từ câu 69-75 là ông cầu nguyện trực tiếp với Thiên Chúa là Đấng Cứu độ, phần thứ hai câu 76-79 là những lời tiên tri của đứa con ông sau này. Riêng bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta đọc chỉ một phần nhỏ của phần thứ nhất.
Trong lời kinh đây, Dacaria như đại diện gia tộc và dân Israel tán tụng lòng từ bi của Thiên Chúa bắt đầu cứu rỗi muôn dân. Đối với dân Do Thái đã hơn ngàn năm trông đợi qua các tiên tri, giờ đây hạnh phúc cảm thấy nỗi khát mong tột độ chín mùi. Đối với nhân loại đã trải qua những chuỗi thế kỷ dài đằng đẵng đến tuyệt vọng vì tội lỗi, lòng họ như những thuở đất ruộng nứt nẻ hạn hán chờ mùa mưa, họ như bệnh nhân ung thư chờ ngày mổ xẻ. Và đã tới thời gian viên mãn (Gl 14,4), Thiên Chúa đã biểu lộ lòng yêu bao la hải hà của Ngài.
Chúng ta nhận thấy, mặc dù Thiên Chúa đã không thương xót các thiên thần sa ngã một lần, dù một lần cũng không, thế mà Thiên Chúa đã thương xót cứu vớt nhân loại tội lỗi. Thật ra, thì tất cả loài người sa ngã chứ không riêng gì một phần. Trong tội của Adong đã bao gồm cả tội chúng ta và của mọi thế hệ. Và Thiên Chúa đã thương không riêng gì ông bà nguyên tổ mà là tất cả mọi người.
Bản tính con người dễ nhạy cảm, dễ ăn năn thống hối hơn mọi loài. Những cái yếu ấy làm Thiên Chúa mủi lòng thương xót. Cũng giống như cha mẹ thương xót con nhỏ chỉ vì chúng yếu đuối, bất lực, mong manh. Sự yếu hèn mong manh của con người cũng là lý do khiến Thiên Chúa dễ tha thứ. Ngoài ra con người sa ngã còn vì cám dỗ và gương mù quyến dũ lôi kéo. Đấy cũng là lý do khiến Thiên Chúa nguôi cơn thịnh nộ và tha thứ.
Hơn nữa con người chiếm một địa vị trung tâm điểm trong việc tạo dựng. Vì con người là kết tinh của tinh thần và vật chất, cho nên mặc dù họ sa ngã Thiên Chúa vẫn quyết định nâng đỡ họ đứng dậy. Thiên Chúa đã để họ những năm tháng dài, những thế kỷ đằng đẵng xa cách Thiên Chúa, để họ kinh nghiệm về vết thương trầm trọng do tội lỗi của họ gây nên, về sự yếu hèn, bất lực của mình để rồi như một người con hoang đàng họ khát tìm về nguồn sống. Có như thế thì Ngôi Hai đến họ mới ý thức được đó là một đại hồng ân của Thiên Chúa gửi đến.
Thiên Chúa đã để cả một thời gian dài mới cứu độ cũng nói lên sự công bình oán phạt của Thiên Chúa đối với lòng người đã ra tối tăm chạy theo đường tà vậy (Rm 1,13-32). Nhưng đồng thời cũng nói lên lòng tốt vô cùng, sự kiên nhẫn của Thiên Chúa theo dõi bóng người tội lỗi. Các thánh Giáo phụ đã diễn tả lòng Chúa thương xót tiệm tiến như một người mẹ nuôi con, răn bảo con, cho con ăn sữa, rồi khi cơ thể lớn lên mớm cơm và ăn thịt thà hay như một lương y cho thuốc chữa bệnh nhân dần dần tùy theo căn bệnh.


Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, Chúa là Đấng thành tín và đầy yêu thương. Chúa luôn trung thành với tình yêu của mình. Chúa đã tỏ lòng yêu thương vô bờ bến cho nhân trần chúng con qua việc giáng thế cứu đời. Chúa luôn thành tín trong mọi lời Chúa phán: Chúa sẽ cứu thoát chúng con khỏi địch thù, thoát tay mọi kẻ hằng ghen ghét, sẽ trọn bề nhân nghĩa với tổ tiên, và nhớ lại lời xưa giao ước. Chúng con xin tạ ơn Chúa. Xin giúp chúng con biết chuẩn bị lòng mình cho xứng đáng đón mừng Chúa đến viếng thăm.
Lạy Chúa, nếu không gian đã được trang hoàng bởi những cây thông, những hang đá, những đèn sao lấp lánh, thì tâm hồn chúng con cũng cần được dọn dẹp cho xứng đáng để đón mừng Chúa viếng thăm. Xin cho chúng con biết noi gương Mẹ Maria, biết kiên trì lắng nghe, cầu nguyện và suy niệm Lời Chúa, để lời Chúa thực sự trở thành kim chỉ nam cho đời sống chúng con. Xin cho chúng con biết đón nhận ý Chúa trong mọi biến cố cuộc đời bằng hai tiếng xin vâng với trọn niềm phó thác tin yêu.
Lạy Chúa, Chúa là hoàng tử bình an, xin cho chúng con biết thành tâm thiện chí tìm đến với Chúa để được bình an trong tâm hồn giữa những khó khăn trong cuộc đời hôm nay. Amen

Lm. Giuse Tạ Duy Tuyền
http://tgpsaigon.net
________________________________________________

Cặp Kính Lão

Tại một viện dưỡng lão nọ, ai ai cũng cảm thấy vui, vì ngày Giáng Sinh sắp đến. Lễ Giáng Sinh không những là lễ của nhận quà, mà còn là của tặng quà nữa. Cho nên, dù không dư dả, các lão ông lão bà cũng cặm cụi suốt ngày để chuẩn bị một món quà gửi tặng cho thân nhân, người quen.
Duy chỉ có một bà lão xem chừng như dửng dưng trước những rộn rịp xung quanh. Bà ngồi trong một góc nhà, gặm nhấm từng nỗi cô đơn của mình. Bà không còn một người thân nào trên trần gian này. Kỳ thực, bà còn một người con trai, nhưng người con ấy kể như đã chết với bà. Từ lâu, anh đã bị giam trong một trại khổ sai chung thân.

Dù vậy, đối với trái tim của một người mẹ, một đứa con, cho dù có đốn mạt đến đâu, vẫn là một người con. Cũng như những lão ông lão bà khác, người đàn bà đáng thương cũng đã có ý nghĩ gửi một món quà cho đứa con bạc phước của mình. Nhưng bà không có một đồng xu dính túi. Tất cả tài sản của bà chỉ là cặp kính lão còn đeo trên mắt... Người đàn bà ước ao được gửi cho người con của mình một gói thuốc lá. Một gói thuốc không là bao, nhưng gói trọn tình thương mà bà vẫn dành cho anh.

Bà đi trao đổi với các cụ già, nhưng không ai có gì để trao tặng bà. Cuối cùng, có một ông lão còn một gói thuốc lá, loại thuốc mà có lẽ con trai bà ưa thích. Nhưng trong viện dưỡng lão này, dường như ai cũng sống theo nguyên tắc "có qua có lại". Lão ông chỉ trao cho bà gói thuốc với điều kiện bà cũng trao tặng cho ông một món quà nào đó.

Người đàn bà đành lấy cặp kính khỏi đôi mắt và trao cho ông lão. Gương mặt người đàn ông sáng rỡ lên vì ông đã có thể đọc được tỏ tường. Cuộc trao đổi chấm dứt. Người đàn bà gói bao thuốc lá lại thành một món quà Giáng Sinh quý giá để gửi tặng cho con.

Trở lại góc phòng của mình, người đàn bà làm một cử chỉ máy móc: bà đưa tay lên mắt để để sửa lại cặp kính lão. Nhưng cặp kính không còn nữa. Dù vậy, người đàn bà cảm thấy vui hơn bao giờ hết: bởi vì người con trai của bà nơi trại khổ sai sẽ vui vì nhận được quà Giáng Sinh, bởi vì lão ông trong viện dưỡng lão sẽ đọc được báo trong những ngày Giáng Sinh.

Quà tặng chỉ có ý nghĩa khi nó là biểu tượng của người tặng. Người tặng quà không chỉ gửi đi một cánh thiệp, một cái áo, một chiếc bánh, một món đồ chơi, mà gói ghém tất cả tình cảm, sự biết ơn, lòng ngưỡng mộ, tâm tình thương mến của mình. Một cách nào đó, khi tặng quà, chúng ta muốn trao tặng chính bản thân mình.

Do đó, sự trao tặng nào cũng là một mất mát: mất mát một chút tiền của, mất mát một ít thì giờ. Sự mất mát càng lớn, thì quà tặng càng có giá trị. Bà cụ trong viện dưỡng lão trên đây quả thực đã mất mát nhiều: bà đã mất đi một phần ánh sáng của mình. Nhưng bù lại, niềm vui của người con và niềm vui của người đồng viện của bà sẽ lớn hơn. Mất đi một chút ánh sáng để cho người khác được thấy, chấp nhận một chút đau khổ để cho người khác được vui, thua thiệt một phần để cho người khác được cười: đó là tất cả ý nghĩa của sự tặng quà đích thực.

Nhưng đó cũng là niềm vui đích thực, bởi vì niềm vui của người chính là niềm vui của ta. Mục đích của quà tặng là làm cho người khác được vui. Do đó, niềm vui của người khác phải là quà tặng đích thực mang lại niềm vui cho ta.

Ðó chính là nghịch lý của Kitô Giáo chúng ta. Càng trao ban, càng mất mát, chúng ta càng được nhận lãnh.

Chúng ta sẽ khám phá được nghịch lý ấy trong những ngày mừng lễ Giáng Sinh. Niềm vui của Thiên Chúa, Vinh Danh của Ngài, quà tặng cao cả nhất mà Ngài đã trao tặng cho chúng ta: đó là Người Con Một của Ngài. Thiên Chúa đã yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một của Ngài.

Chúng ta đón nhận qùa tặng của Thiên Chúa với tất cả cảm mến tri ân. Nhưng mùa Giáng Sinh không chỉ là mùa của nhận quà, mà còn là mùa của tặng quà nữa. Chúng ta hãy dâng tặng Thiên Chúa tất cả con người của chúng ta.

Trích từ Sách Lẽ Sống