|
22/01
Họ nói rằng Người đã mất trí
Thứ Bảy Tuần thứ 2 Thường Niên
Lời Chúa:
Mc 3, 20-21
20Người trở về nhà và đám đông lại kéo đến, thành thử Người và các môn đệ không sao ăn uống được. 21Thân nhân của Người hay tin ấy, liền đi bắt Người, vì họ nói rằng Người đã mất trí.
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay thật là ngắn, chỉ gồm có hai câu. Nhưng câu chuyện kể lại có thế làm chúng ta bối rối. Đức Giêsu đã gặp sự chống đối từ phía các Kinh sư và người Pharisêu. Bây giờ Ngài lại gặp sự hiểu lầm từ phía những thân nhân, trong đó có thể có thân mẫu của Ngài (Mc 3, 31).
Khi Đức Giê su và các môn đệ trở về nhà ở Caphácnaum, đám đông lại kéo đến. Nhu cầu thật lớn lao và thúc bách khiến cả nhóm không thể nào có giờ ăn. Thân nhân của Ngài nghe tin ấy thì hốt hoảng. Có lẽ họ đã đi từ quê làng Nadarét đến để gặp Đức Giêsu. Họ nghĩ Ngài bị mất trí và họ muốn lôi Ngài về lại quê nhà. Họ sẵn sàng dùng sức mạnh để ép Đức Giêsu phải đi.
Kể cũng lạ nếu chỉ dựa vào chuyện Đức Giêsu không ăn để vội vã kết luận là Ngài mất trí. Các thân nhân chẳng để ý đến chuyện đám đông chạy đến với Ngài để được trừ quỷ, được chữa bệnh và để được nghe giảng. Làm sao một người mất trí có thể làm được những việc như thế? Xem ra họ không hiểu mấy về con người và sứ mạng của Đức Giêsu.
Thật ra dưới mắt của các thân nhân, Đức Giêsu có những điều chẳng bình thường chút nào. Ngài đã không lập gia đình như những thanh niên khác. Ngài đã bỏ nghề thợ mộc ở Nadarét để lang thang khắp đó đây. Dù không phải là người học thức, Ngài đã chiêu tập một nhóm môn đệ chủ yếu là dân đánh cá, đã giao du với những hạng người nên tránh, đã dám đụng độ với các kinh sư, và bây giờ Ngài đang mê mệt với một đám đông cuồng nhiệt theo Ngài. Họ tự hỏi ông Giêsu, người thân của họ, có vấn đề gì về tâm lý không, có rơi vào tình trạng hoang tưởng tự đại không.
Chúng ta cần nhiều thời gian để hiểu được sự “mất trí” của Đức Giêsu. Quan hệ máu mủ có khi lại làm cản trở việc nhận ra Ngài là ai. Đức Giêsu bao giờ cũng vượt trên những gì chúng ta thường nghĩ. Cần thấy được sự khôn ngoan và lòng nhân hậu của Thiên Chúa nơi sự “mất trí” và điên rồ của Đức Giêsu trên thập giá (1Cr 1, 18).
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, dân làng Nadarét đã không tin Chúa vì Chúa chỉ là một ông thợ thủ công. Các môn đệ đã không tin Chúa khi thấy Chúa chịu treo trên thập tự. Nhiều kẻ đã không tin Chúa là Thiên Chúa chỉ vì Chúa sống như một con người, cũng có lúc chúng con không tin Chúa hiện diện dưới hình bánh mong manh, nơi một linh mục yếu đuối, trong một Hội Thánh còn nhiều bất toàn. Dường như Chúa thích ẩn mình nơi những gì thế gian chê bỏ, để chúng con tập nhận ra Ngài bằng con mắt đức tin. Xin thêm đức tin cho chúng con để khiêm tốn thấy Ngài tỏ mình thật bình thường giữa lòng cuộc sống.
____________________________________________
Người Hành Khất Quảng Ðại
Bangladesh là một trong những quốc gia nghèo nhất trên thế giới. Dĩ nhiên, trong một nước nghèo, thì hành khất vẫn là nghề thịnh hành nhât. Một nhà truyền giáo đã thuật lại một trường hợp hành khất lạ lùng như sau:
Sau một ngày làm việc nặng nhọc, một người đàn ông nọ đi về nhà mình không ngoài một phương tiện nào khác hơn là đôi chân. Người đàn ông dừng lại dưới một bóng cây và thiếp ngủ. Dáng vẻ của ông tiều tụy đến độ người qua lại lầm ông với một người hành khất. Không ai bảo ai, kẻ qua người lại đều dừng lại và bỏ vào chiếc mũ của ông vài đồng xu nhỏ. Không mấy chốc, chiếc mũ cũ kỹ đầy tiền.
Vừa thức giấc, người đàn ông ngạc nhiên trước sự quảng đại của khách qua đường. Oâng đếm từng đồng xu nhỏ: số tiền còn lớn hơn cả một ngày công của ông. Người đàn ông mỉm cười về nghề hành khất bất đắc dĩ của mình. Chợt nhìn thấy xung quanh mình có nhiều người hành khất đui mù tàn tật, người đàn ông lặng lẽ đi đến từng người và chia đều cho họ số tiền ông đã thu được và tiếp tục đoạn đường còn lại.
Adam Smith, kinh tế gia nổi tiếng của Tô Cách Lan vào thế kỷ thứ 18 đã nói một câu mà K.Marx đã lập lại trong một tác phẩm của ông. Câu nói đó là: "Một nước giàu có là một nước trong đó có nhiều người nghèo". Câu định nghĩa về sự phồn thịnh ấy vừa nói lên sự nghèo đói về mặt tinh thần mà những người sống trong một nước giàu có thể cảm nghiệm được, nó cũng nói lên những bất công xã hội mà những người nghèo trong một nước giàu phải gánh chịu.
Bần cùng thường sinh ra đạo tặc. Những nước nghèo là những nước có nhiều tệ đoan xã hội. Tuy nhiên, cũng chính trong cảnh nghèo ấy, người ta thường gặp được nhiều tấm lòng vàng. Cảnh nghèo có thể đưa con người đến chỗ giành giật xâu xé, nhưng cũng có thể khiến cho con người dễ cảm thông với người khác và san sẻ quảng đại hơn. Nhưng dĩ nhiên, chỉ có ai có tinh thần khó nghèo đích thực mới hiểu được giá trị của cảnh nghèo và sự thôi thúc của lòng quảng đại. "Phúc cho những ai có tinh thần nghèo khó". Chúa Giêsu để lại cho chúng ta điều khoản cơ bản ấy của Hiến Chương Nước Trời. Có khó nghèo thực sự, con người mới cân lường được sự chóng qua của tiền của vật chất. Có khó nghèo thực sự, con người mới có thể mở mắt để nhìn thấy cảnh nghèo xung quanh. Có khó nghèo thực sự, con người mới dễ cảm thông và mở rộng quả tim và lòng bàn tay để trao ban.
Trích sách Lẽ Sống |
|