|
10/02
Một đức tin vững mạnh
Thứ Năm Tuần thứ 5 Thường Niên
Lời Chúa:
Mc 7,24-30
24Đức Giêsu đứng dậy, rời nơi đó, đến địa hạt Tia. Người vào một nhà nọ mà không muốn cho ai biết, nhưng không thể giấu được. 25Thật vậy, một người đàn bà có đứa con gái nhỏ bị quỷ ám, vừa nghe nói đến Người, liền vào sấp mình dưới chân Người. 26Bà là người Hylạp, gốc Phênixi thuộc xứ Xyri. Bà xin Người trừ quỷ cho con gái bà. 27Người nói với bà: "Phải để cho con cái ăn no trước đã, vì không được lấy bánh dành cho con cái mà ném cho chó con." 28Bà ấy đáp: "Thưa Ngài, đúng thế, nhưng chó con ở dưới gầm bàn lại được ăn những mảnh vụn của đám trẻ con." 29Người nói với bà: "Vì bà nói thế, nên bà cứ về đi, quỷ đã xuất khỏi con gái bà rồi." 30Về đến nhà, bà thấy đứa trẻ nằm trên giường và quỷ đã xuất.
Suy niệm:
Trước sự bất tín của dân Do Thái và lòng hiềm thù tăng vút mỗi ngày của đầu mục trong dân, Chúa Giêsu quay về huấn luyện các tông đồ và chữa bệnh. Như thế không có nghĩa là Chúa bỏ dân riêng Ngài để đi với dân ngoại trước đâu. Chính Chúa nói rằng: “Ta chỉ được gửi tới chiên lạc nhà Israel” (Mt 15,24). Rồi sai các môn đệ ra đi truyền giáo, Chúa dặn các ông “Các con đừng đến với dân ngoại, đừng vào thành nào của Samaria.” Tuy nhiên sau phục sinh, Chúa ra lệnh cho các môn đệ đi khắp muôn dân, đến với dân ngoại. Cho nên hồi sinh tiền, Chúa mới nhắm tới dân Do Thái nhiều hơn dân ngoại. Nhưng cũng không vì thế mà bỏ hẳn dân ngoại. Cụ thể là trường hợp của thiếu phụ Canaan hôm nay.
Thiếu phụ đây là người Hy lạp. Thánh Matthêu còn ghi rằng bà thuộc miền Cana (22,15). Thánh Máccô còn ghi rõ hơn là bà thuộc miền Syro Phênici (c.24). Rõ ràng bà không là người Do Thái. Nhưng bà đã chịu nhục nhã, chịu xua đuổi để được một ơn lộc. Có thể nói tinh thần của những dụ ngôn xin bánh ban đêm (Lc 11,5-8), góa phụ trước cửa quan (18,1-5) đều có nơi thiếu phụ ngoại giáo này. Đó là tinh thần cầu nguyện, gan lì. Bền đỗ tới cùng sẽ được (Mt 10,22). Chúng ta thấy mẫu gương kiên trì của bà. Các môn đệ tỏ thái độ muốn đuổi đi vì bà kêu van mãi nhức đầu (Mt 15,23). Còn Chúa, Chúa nói Ngài chỉ đến với dân Israel và không được lấy bánh vứt cho con chó (c.27).
Cách từ chối của Chúa thật ra chỉ là tinh luyện đức tin của bà. Chúa muốn bà nhận ra mình là ai, là dân ngoại, là người ngoài chứ chưa phải là con cháu trong nhà đâu mà đòi thụ hưởng. Mặt khác, khi nhận ra như thế rồi, Chúa vẫn tỏ ra như từ chối, từ chối tạm thời để tăng cường lòng tin cho bà.
Chính nhờ lòng tin mà bà đã trở nên con cái thật của Abraham, Chúa muốn từ sự bất tín của Do Thái dựng nên lòng tin của một lớp dân mới là miêu duệ của Abraham (Mt 3,9). Từ sự sa ngã của dân cũ mà có sự phục sinh cho lương dân không còn phải qua Do Thái nữa (1Pr 2,1). Đúng như lời sách Công vụ “Thiên Chúa đã tinh luyện con tim lương dân bằng đức tin” và Thiên Chúa “Đã ghé mắt đoái nhìn các lương dân để làm thành một dân tộc thờ kính danh Ngài.” Điều này cho thấy Thiên Chúa toàn năng tự do lựa chọn dân Ngài và Ngài thương yêu hết mọi người. Chỉ ai từ chối Ngài mới không có tình yêu mà thôi.
Lời cầu xin của thiếu phụ cuối cùng đã được Chúa ban phép lạ. Điều này cho thấy ngược hẳn lại với quan niệm của Do Thái lúc ấy, họ tưởng đâu cứ thuộc về dân Do Thái là con cháu Abraham là được mọi ơn, là có quyền bước vào nước trời, Chúa muốn dạy chúng ta một bài học: là tín hữu chưa chắc ăn đâu, phải có lòng tin, phải có sự khiêm hạ trước mặt Thiên Chúa, phải cầu nguyện kiên gan lắm, Nước trời chỉ thuộc về tay những ai bền gan dùng sức mạnh phấn đấu tới cùng (Mt 11,12). Trong số đó, có bà ngoại giáo. Đức tin của bà lớn lao thật (Mt 15,28). Chính Chúa phải xác nhận như thế. Chúng ta phải công nhận vậy, vì đức tin của bà mạnh đến nỗi bà xin phép lạ không phải cho bà mà cho chính con bà.
Nếu như hôm nay, thưa các bà mẹ, các bà có đứa con hư hỏng hay bệnh tật cách nào đó, mà các bà đến xin ơn Chúa cho con mình liệu Chúa có ban ơn vì đức tin của các bà hay không?
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, Chúa là tình yêu. Tình yêu Chúa luôn dành cho hết thảy mọi người. Chúa không thiên vị một ai. Chúa luôn sẵn lòng ban ơn cho những ai chạy đến với Chúa. Xin Chúa Giêsu Thánh Thể chúc lành cho cuộc sống chúng con luôn bình an và tràn đầy hoan lạc.
Lạy Chúa Giêsu mến yêu, Lời Chúa hôm nay cho chúng con thấy nét đẹp của việc đối thoại giữa Chúa và một người phụ nữ. Người phụ nữ luôn khiêm tốn và nhẫn nại trong đối thoại. Còn Chúa thì luôn hiền hoà và linh hoạt trong cách làm việc. Sự đối thoại chân thành đó đã mang lại hạnh phúc vô biên vì tìm được tiếng nói chung của sự cảm thông và nâng đỡ.
Ước gì loài người chúng con cũng biết đối thoại chân thành với nhau để thế giới được an bình và hạnh phúc. Ước gì mỗi người chúng con cũng biết đối thoại với nhau để hiểu biết nhu cầu của nhau, để nâng đỡ và chia sẻ với nhau. Xin Chúa Giêsu Thánh Thể liên kết chúng con nên một trong Chúa, để cùng nhau xây dựng xã hội mỗi ngày tốt đẹp hơn.
Lạy Chúa, Chúa là Đấng từ bi và hay thương xót, xin xót thương những ai đang nặng gánh u sầu, đang lầm than thất vọng. Xin thương đến phận người đầy những khó khăn của chúng con. Amen
http://tgpsaigon.net
____________________________________
Liều Thuốc Dành Cho Kẻ Chán Ðời
Một người đàn ông chán đời nọ đang đứng nhìn dòng nước từ một chiếc cầu cao. Ông đốt một điếu thuốc cuối cùng trước khi kết liễu cuộc đời.
Ông không còn lối thoát nào khác hơn nữa. Ông đã làm đủ mọi cách để lấp đầy nỗi chán chường trong tâm hồn. Ông đã đi đây đi đó, ông đã tìm lạc thú trong các cuộc vui trác táng, ông đã chạy đến với mọi thứ hơi men và khói thuốc. Nhưng chán chường vẫn cứ chán chường. Ông thử thời vận lần cuối cùng bằng một cuộc hôn nhân, nhưng không có một người đàn bà nào có thể ở bên cạnh ông được vài tháng, bởi vì ông đòi hỏi quá nhiều, nhưng lại không biết nghĩ đến người khác. Ông nhận ra rằng ông đã chán chường mà cũng không ai được hạnh phúc bên cạnh ông. Chỉ có dòng sông may ra mới mang lại cho ông sự thanh thản.
Người đàn ông chưa hút xong điếu thuốc thì cũng có một người hành khất cũng đi qua chiếc cầu. Con người rách rưới đó dừng lại nhìn người đàn ông và chìa tay xin giúp đỡ. Người đàn ông chán chường không ngần ngại rút cả ví tiền và trao cho người hành khất. Ông giải thích rằng bên kia thế giới ông không cần tiền bạc nữa. Người hành khất cầm lấy chiếc ví một lúc rồi trao lại cho khổ chủ. Ông ta nhìn thẳng vào đôi mắt của kẻ chán đời và nói: "Thưa ông, tôi không cần một số tiền lớn như thế. Tuy là một người hành khất, nhưng tôi không là một kẻ hèn nhát. Ông hãy giữ lại tiền của ông và đem qua bên kia thế giới của ông". Nói xong, người hành khất ném cả ví tiền xuống dòng sông rồi lặng lẽ bước đi, bỏ mặc kẻ chán đời tiếp tục gặm nhấm nỗi đắng cay chua xót của ông.
Ðã hút xong điếu thuốc, nhưng kẻ chán đời vẫn muốn chưa kết liễu cuộc đời. Ông nhìn theo người hành khất đang khuất xa dần. Tự nhiên, ông không muốn chết nữa, mà chỉ muốn nhặt lại chiếc ví để trao tặng cho người hành khất. Chưa một lần trong đời, ông biết mở ví trao tặng cho bất cứ người nào. Giờ phút này. ông muốn mở rộng tâm hồn, mở rộng đôi tay để trao tặng và muốn tiếp tục sống. Nghĩ như thế, kẻ chán đời đứng thẳng lên, rời bỏ cây cầu và tiếp tục đuổi theo cho kỳ được người hành khất.
Không gì buồn chán cho bằng sống không có định hướng, không có lẽ sống. Sống mà không biết tại sao mình sống, mình sẽ đi về đâu là điều làm cho con người chán chường và đau khổ nhất.
Ai cũng khao khát hạnh phúc, ai cũng đi tìm hạnh phúc nhưng lắm khi người ta chỉ chạy theo ảo ảnh của hạnh phúc. Ai cũng biết rằng tiền tài, danh vọng và lạc thú trong cuộc sống tự nó không phải là hạnh phúc và lắm khi chúng cũng không mang lại hạnh phúc cho con người.
Hạnh phúc không phải là một nơi để đi đến, hạnh phúc là một hướng đi. Có đi theo hướng đó, con người mới cảm thấy được hạnh phúc. Vậy hướng đi của chúng ta là gì?
Chúa Giêsu, Ðấng là Ðường, là Sự Thật và là Sự Sống, đã vạch ra cho chúng ta hướng đi ấy. Và hướng đi Ngài đã vạch ra chính là Sống cho tha nhân. Ai càng tích trữ và chiếm giữ cho mình, người đó càng nghèo nàn và khốn khổ. Ai càng đóng kín quả tim và khép chặt bàn tay, người đó sẽ không được nhận lãnh. Hạnh phúc đích thực chính là trao ban, bởi vì như Thánh Phaolô đã ghi lại lời của Chúa Giêsu: "Cho thì có hạnh phúc hơn nhận lãnh".
Cho là liều thuốc chữa trị được căn bệnh trầm trọng nhất trong tâm hồn chúng ta: đó là sự chán sống. Cho cũng là liều thuốc xoa dịu được mọi khổ đau trong tâm hồn chúng ta. Chúng ta đang đau khổ vì bị phản bội, vì thất chí, vì bệnh tật hay vì bất cứ một nguyên do nào: chúng ta hãy thử mở rộng tâm hồn để trao ban, để san sẻ. Chúng ta sẽ cảm thấy được xoa dịu trong tâm hồn.
Trích sách Lẽ Sống |
|