|
|
Điện thoại
Võ Thành An
Nhà không có điện thoại, anh Hai đi làm xa muốn thăm mẹ phải gọi nhờ nhà hàng xóm. Người hàng xóm không vui lòng nhưng chẳng nói ra. Anh Hai ngại nên những cuộc gọi về cứ thưa dần.
Mẹ dành dụm tiền, nhà mắc được điện thoại. Cũng có khi do bận việc nên cả tuần anh Hai mới gọi về một lần.
Từ ngày nhà có điện thoại mẹ ít đi đâu, làm gì cũng loay hoay bên chiếc máy. Có người hỏi lý do, mẹ nói: "Sợ thằng Hai gọi về mà không gặp được!"
Nghịch lý
Văn Triều
Thanh minh. Bàn chuyện cải mộ mẹ, anh Hai nói:
- Tôi góp một phần.
- Tôi một phần.
- Tôi cũng một phần.
Thím Tư chen vào, như đùa như thật:
- Chú Út hai phần mới phải. Anh Tư đâu hưởng gì đâu?!
Chợt nhớ lúc nhỏ, mấy anh em ngủ chung với mẹ. Đêm, muỗi vào mùng cắn mẹ. Mẹ không đập, sợ hụt, cứ để muỗi cắn mẹ no rồi sẽ không cắn các con.
Ôi! Tình yêu của mẹ là thế. Có chia phần bao giờ đâu!
Nguồn cội
Ngọc Chi
Chị sắp có con đầu lòng, bao nhiêu niềm háo hức, mong đợi, hạnh phúc được chị thể hiện bằng cách sắm sửa cho con không thiếu thứ gì. Vậy mà hôm lên đón cháu về, má chị lại rầy: "Sao lại bận cho thằng nhỏ cái áo cũ mèm như vầy?" . Chị cười: "Má không nhớ cái áo này sao?" . Rồi nước mắt chợt rơi. Đó là cái áo má chị may bằng tay khi sinh chị mà chị còn giữ được tới bây giờ. Cái áo đó bốn đứa em của chị lúc nhỏ đứa nào cũng đã từng mặc qua…
Tiền mừng tuổi
Trương Đình Dạ Vĩnh
Năm bảy tuổi, mẹ bảo đưa tiền mẹ cất cho...
Năm bảy tuổi, mẹ bảo đưa tiền mẹ cất cho. Nó đếm mấy chục ngàn tiền lì xì rồi miễn cưỡng đưa mẹ cất giùm vì trước kia không bao giờ thấy mẹ trả lời.
Năm mười tuổi, nó lén cất hết tiền không cho mẹ biết.
Mười tám tuổi, nó mang nỗi nhớ quê hương bước vào đại học ở tận miền trong xa xôi.
Tết. Ký túc xá vắng hoe. Phương Bắc xa xôi nó không về được. Nó nằm co trên giường cầm giấy nhận tiền của mẹ mà thấy ân hận, xót xa.
Định mệnh
Vũ Đoàn Bảo
Ngoại bệnh. Trong nhà nhiều người lắm, giọng đọc kinh cứ rì rầm. Ngoại bảo nó đến ngồi bên. Bàn tay bé xíu của nó cầm bàn tay chai sần của ngoại lắc lắc, rồi thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy, nó thảng thốt: Ngoại ơi!
Gần hai mươi năm sau, như định mệnh, mẹ cũng bị ung thư như ngoại.
Nó cầm bàn tay gầy gò của mẹ: Mẹ ơi, con không ngủ quên đâu!
Lẽ đời
Nguyễn Thị Tường An
Lúc còn bé, con được cả nhà rất cưng chiều vì là con út trong nhà, lâu lâu bị mẹ mắng con lại vùng vằng, khó chịu, đôi khi còn cãi lại, lòng ước muốn mau chóng lớn lên, lấy chồng như các chị, sẽ không còn bị cha mẹ mắng nữa.
Bây giờ con lấy chồng xa, gặp mẹ chồng khó tính, hay la, con không dám cãi nửa lời. Nghĩ về mẹ, lòng dâng trào một nỗi xót xa...
Lẽ đời
Nguyễn Thị Tường An
Lúc còn bé, con được cả nhà rất cưng chiều vì là con út trong nhà, lâu lâu bị mẹ mắng con lại vùng vằng, khó chịu, đôi khi còn cãi lại, lòng ước muốn mau chóng lớn lên, lấy chồng như các chị, sẽ không còn bị cha mẹ mắng nữa.
Bây giờ con lấy chồng xa, gặp mẹ chồng khó tính, hay la, con không dám cãi nửa lời. Nghĩ về mẹ, lòng dâng trào một nỗi xót xa...
Ðôi dép
Lê Ðức Trung
Nhỏ, nhà nghèo. Dép đứt, mẹ tự khâu lại cho con. Một lần, năm đó hạn, mẹ đi xứ khác làm mướn. Ở nhà, một buổi chiều, dép đứt, tôi lấy cây đinh hai ra đóng lại.
Ðêm, có đoàn cải lương về, tôi đi xem. Lúc về, chen lấn, tôi dẫm lên chân một người nào đó. Người đó đau, la lên: "Oâi… Oâi! Thằng nào!?..." Về nhà, tôi lật dép xem, thấy ở dưới đế có mũi đinh cỡ 3 mm.
Nay, nhìn đủ loại giày dép của con, bất chợt, kỷ niệm cũ ùa về.
Viết cho cha
Minh Tú
Con xin tiền đóng học phí học bằng B Anh văn. Cha nói: "Để cha tính".
Một lần sau giờ học, lũ bạn rủ con đi uống nước.
Ngồi trong quán, con giật mình khi thấy dáng một người rất quen - cha của con. Cha chạy honda ôm sau giờ làm việc. Con trách mình sao quá vô tâm.
Lời cuối
Phạm Vỉnh Đông
Chuông điện thoại reo vang, giật mình, như cái máy, tay bật đèn đầu giường, mắt nhìn đồng hồ: 12 giờ 20 đêm. Chờ đến tiếng thứ ba mới nhấc điện thoại. Giọng thằng em từ quê nhà lạc lỏng, buông xuôi :
- Má xấu quá rồi, không còn biết gì nữa! Anh nói với Má vài tiếng đi!!
Tôi tuyệt vọng :
- Má đâu còn nghe được !?
Thằng em nài nỉ :
- Anh nói với Má vài tiếng đi, Má còn chờ anh đó !!
Tôi nghẹn ngào trong điện thoại như một lời tạ tội :
- Má ơi, con không về kịp, thôi Má hãy đi đi, đừng chờ con nữa.
Mười lăm phút sau, chuông điện thoại lại reo vang, giọng thằng em não ruột: " Má đã ra đi !"
|
|