|
02/08
Đâu là chuẩn mực?
Thứ Ba sau Chúa Nhật XVIII Thường niên A
Lời Chúa:
Mt 15,1-2.10-14
1Bấy giờ có mấy người Pharisêu và mấy kinh sư từ Giêrusalem đến gặp Đức Giêsu và nói rằng: 2"Sao môn đệ ông vi phạm truyền thống của tiền nhân, không chịu rửa tay khi dùng bữa? " 10Sau đó, Đức Giêsu gọi đám đông lại mà bảo: "Hãy nghe và hiểu cho rõ: 11Không phải cái vào miệng làm cho con người ra ô uế, nhưng cái từ miệng xuất ra, cái đó mới làm cho con người ra ô uế." 12Bấy giờ các môn đệ đến gần Đức Giêsu mà thưa rằng: "Thầy có biết không? Những người Pharisêu đã vấp phạm khi nghe Thầy nói lời ấy." 13Đức Giêsu đáp: "Cây nào mà Cha của Thầy, Đấng ngự trên trời, đã không trồng, thì sẽ bị nhổ đi. 14Cứ để mặc họ. Họ là những người mù dắt người mù. Mù mà lại dắt mù, cả hai sẽ lăn cù xuống hố."
Suy niệm:
Bài tin mừng hôm nay bắt đầu bằng việc thắc mắc từ các kinh sư về luật sạch dơ trong đời sống thường ngày mà các ông gọi là tập tục của tiền nhân. Từ xưa đến nay chúng ta vẫn nhắc nhở nhau phải hiếu kính tổ tiên. Phải giữ gìn những truyền thống tốt đẹp cha ông ta để lại. Nghĩ cho cùng thì việc rửa tay trước khi ăn là một truyền thống tốt, chúng ta nên duy trì. Phải chăng những người Pharisêu có lý khi dựa vào truyền thống của tiền nhân để bắt bẻ Chúa Giêsu và các môn đệ của Ngài đã lội ngược dòng đời (không rửa tay trước khi ăn)?
Vậy tại sao Chúa Giê su lại giáng lên họ một đòn khá mạnh khi đề cập đến “cái vào miệng” và “cái từ miệng ra”? Mạnh thật và đau thật. Đau đến nỗi môn đệ của Ngài cũng phải lên tiếng thay cho họ: "Thầy có biết không? Những người Pharisêu đã vấp phạm khi nghe Thầy nói lời ấy. Về phần Chúa Giêsu, Ngài biết rõ ý đồ đen tối từ lòng dạ họ. Lòng dạ của những người đầy chước độc mưu thâm: ghen tương, tranh chấp, đố kỵ, tìm kẽ hở để chà đạp người khác và để che lấp tội của chính mình. Đó là một âm mưu khá chuyên nghiệp của những hung thủ giết người không gươm. Xã hội chúng ta hôm nay cũng không thiếu những con người như thế. Bản thân chúng ta cũng có những lúc chẳng khác gì họ khi cư xử với tha nhân. Lấy mình làm thước đo để chà đạp anh em. Sống giả nhân giả nghĩa.
Chúng ta sẽ làm gì để trở nên tự do và giúp nhau được tự do trong ân sủng Chúa, sự tự do của con cái Thiên Chúa.
Đâu là chuẩn mực cho đời sống ? Thưa đó chính là chuẩn mực tình yêu. Chúng ta có rất nhiều tài: tài hùng biện, tài lãnh đạo, tài giao tiếp…Nhưng nên nhớ rằng chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài. Chúng ta sống với nhau trong sự liên đới, chúng ta cần có nhau. Khả năng Chúa ban cho chúng ta là để làm phong phú cho nhau, thậm chí sửa dạy nhau khi cần thiết. Vì thế những luật lệ phải được chúng ta dùng trong tình yêu thương, phải biết đặt tình yêu lên trên lề luật. Thiếu tình yêu, luật sẽ trở nên cứng nhắc. Thiếu tình yêu, luật chỉ còn là vết kim châm rướm máu thay vì là kim chỉ nam cho đời sống.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa, cuộc sống thường ngày lắm khi chúng con bị rơi vào tình trạng lấy mình làm tiêu chuẩn, làm thước đo cho người khác. Chúng con chủ quan đánh giá người khác theo lăng kính thiển cận của mình. Từ đánh giá chúng con đi đến chỗ hạ giá lẫn nhau. Cuộc sống từ đó đã có nhiều dối trá giả hình. Vì nhiều khi chúng con cố tình hạ giá người khác để che đậy khiếm khuyết của bản thân. Hận thù tranh chấp cũng từ đó nảy sinh. Xin Chúa cho chúng con ý thức và luôn trân trọng phẩm giá của anh chị em xung quanh chúng con. Trân trọng sự tự do Chúa ban cho mỗi người chúng con. Xin cho chúng con luôn biết nói lời yêu thương, lời xây dựng bình an. Trên hết đó là lời sự thật bắt nguồn từ tình yêu Đức Kitô, Đấng là nguồn chân-thiện-mỹ.
Lạy Chúa, như Chúa đã nói: “mù mà lại dắt mù, cả hai sẽ lăn cù xuống hố”. Thực tế ai trong chúng con cũng rất sợ cảnh mù lòa. Bởi mù lòa khiến chúng con khó cảm hưởng được vẻ đẹp của cuộc sống xung quanh. Nhưng còn một thứ mù lòa đáng sợ hơn gấp ngàn lần. Đó là sự mù lòa về tinh thần bởi đã chai lỳ trong tội lỗi. Vì quá quen với những đam mê danh lợi thú khiến chúng con mất dần và mất hết cảm giác về tội. Mù mà chúng con không biết mình mù. Cảm hưởng về ơn Chúa thật diệu kỳ qua thiên nhiên, qua con người cũng dần trở nên xa lạ với chúng con. Xin Chúa đến phục hồi cặp mắt tinh thần cho chúng con. Và xin cho chúng con dám can đảm bắt đầu lại.
http://tgpsaigon.net/
______________________________________
2 Tháng Tám
Thánh Eusebius ở Vercelli
(283?-371)
Có người nói nếu không có lạc giáo Arian có lẽ thật khó để viết về cuộc đời của nhiều vị thánh tiên khởi. (Nguyên lý căn bản của lạc thuyết Arian là từ chối thiên tính của Ðức Kitô và bởi đó, họ cũng từ chối thiên tính của Chúa Thánh Thần). Thánh Eusebius là một trong những vị bảo vệ Giáo Hội trong thời kỳ nhiều thử thách.
Sinh ở đảo Sardinia, ngài là một thành viên của giáo sĩ Rôma và là giám mục đầu tiên của Vercelli thuộc Piedmont. Ngài cũng là người đầu tiên kết hợp đời sống đan viện với đời sống giáo sĩ, qua sự thành lập một cộng đoàn các tu sĩ trong giáo phận với sự tin tưởng rằng phương cách tốt nhất để thánh hóa giáo dân là để họ nhìn thấy các giáo sĩ được đào tạo trong một cộng đoàn nhân đức và sống động.
Ngài được Ðức Giáo Hoàng Liberius sai đến gặp hoàng đế Constantius để thuyết phục nhà vua triệu tập một công đồng nhằm giải quyết các khó khăn giữa Công Giáo và Arian. Khi công đồng được triệu tập ở Milan, vì cảm thấy khối Arian đang thắng thế, mặc dù người Công Giáo đông hơn nên Ðức Eusebius không đến tham dự, mãi cho đến khi chính nhà vua ép buộc.
Khi nhà vua yêu cầu mọi giám mục phải ký vào bản án để buộc tội Ðức Athanasius -- là người cương quyết chống với lạc thuyết Arian -- Ðức Eusebius đã từ chối; thay vào đó, ngài đặt Kinh Tin Kính lên bàn hội nghị và yêu cầu mọi người ký tên vào đó trước khi bàn đến các vấn đề khác. Nhà vua dùng áp lực với Ðức Eusebius, nhưng ngài quả quyết rằng Ðức Athanasius vô tội, và nhắc nhở hoàng đế rằng không thể dùng thế lực ngoài đời để ảnh hưởng đến các quyết định của Giáo Hội. Lúc đầu nhà vua đe dọa giết ngài, nhưng sau đó lưu đầy ngài đến Palestine. Ở đây, phe Arian kéo ngài lê lết trên đường phố và giam ngài trong một căn phòng nhỏ, và sau bốn ngày ngài tuyệt thực để phản đối họ mới thả ngài ra, nhưng được một ít lâu, họ lại tiếp tục hành hạ ngài.
Ðức Eusebius phải tiếp tục cuộc sống lưu đầy ở Tiểu Á và Ai Cập, cho đến khi tân hoàng đế cho phép ngài trở lại giáo phận ở Vercelli. Ngài tham dự Công Ðồng Alexandria với Ðức Athanasius và chấp thuận khoan hồng cho các giám mục trước đây theo phe Arian. Ngài còn cộng tác với Thánh Hilary ở Poitiers để chống với lạc giáo Arian.
Lời Trích
"Ðể việc chăm sóc các linh hồn có hiệu quả, các linh mục được yêu cầu sống chung trong một cộng đoàn, nhất là những ai sinh hoạt trong cùng một giáo xứ. Nếp sống này không những khích lệ giáo dân hoạt động tông đồ, mà còn là một gương mẫu của lòng bác ái và sự hiệp nhất cho người tín hữu" (Sắc Lệnh về Nhiệm Vụ Mục Vụ của Giám Mục, 30).
Trích từ NguoiTinHuu.com ____________________________________
Nghệ Thuật Làm Lửa
Thời xa xưa, tìm được cách làm ra lửa là cả một phát minh vĩ đại...
Có một nhà phát minh nọ, sau khi đã tìm được nghệ thuật làm ra lửa đã đi từ bộ lạc này sang bộ lạc khác để quảng bá phương pháp của mình. Có nhiều bộ lạc tiếp thu phương pháp của ông mà không hề bày tỏ một dấu hiệu nào của lòng biết ơn. Nhưng con người quảng đại này không màng đến chuyện người ta biết ơn hay phản bội. Niềm hạnh phúc của ông là thấy được mỗi ngày càng có được nhiều người hưởng được sự phát minh của ông.
Cũng giống như những bộ lạc trước, bộ lạc cuối cùng mà ông mang đến nghệ thuật làm ra lửa cũng hồ hởi đón tiếp ông. Nhưng không mấy chốc, các tư tế trong bộ lạc tỏ lòng ghen tức, họ âm mưu sát hại ông để xóa bỏ mọi ảnh hưởng của ông. Sau khi mưu sát ông, để đánh tan mọi nghi ngờ, các tư tế cho vẽ một bức chân dung của ông và đặt trên bàn thờ. Trong mọi nghi thức tế tự, tên của ông được thành kính nhắc đến như một đại ân nhân của bộ lạc. Các dụng cụ ông làm ra lửa cũng được các tư tế cho đặt vào trong một chiếc hộp quý. Họ cũng rêu rao rằng bất cứ ai lấy lòng tin mà chạm đến các báu vật ấy sẽ được chữa mọi bệnh tật.
Vị Thượng tế của bộ lạc cũng nhận trách nhiệm biên soạn một tiểu sử của vị phát minh ra lửa. Quyển tiểu sử ấy cũng trở thành một thứ sách Thánh trong đó gương sáng, đời sống gương mẫu của vị đại ân nhân được ca tụng và đề ra như lý tưởng cho mọi người noi theo. Các tư tế cũng tự nhận cho họ quyền được giải thích về cuộc đời và các lời răn dạy của vị phát minh.
Ðể đảm bảo tính cách tinh ròng của những lời răn dạy của vị phát minh, các tư tế ra vạ tuyệt thông hoặc tử hình cho tất cả những ai không chấp nhận những lời giải thích của họ. Dân chúng sợ hãi đến độ dần dà họ chỉ còn biết có những lưòi giải thích của các vị tư tế và quên hẳn cả chính nghệ thuật làm ra lửa.
Câu chuyện ngụ ngôn trên đây đã được một vị linh đạo nổi tiếng của Ấn Ðộ là linh mục Anthony De Mello ghi lại trong các câu chuyện có nội dung giáo lý của cha. Qua câu chuyện này, cha De Mello như muốn nhắn nhủ với chúng ta rằng cái khuynh hướng chung của những người có tôn giáo là dễ dàng quên đi chính cái cốt lõi của tôn giáo. Con người dẽ bám vào những nghi thức bên ngoài của tôn giáo mà quên đi sứ điệp thiết yếu của nó. Chiến tranh tôn giáo, sự bất khoan dung của các tín đồ đều bắt nguồn từ khuynh hướng trên.
Người tín hữu Kitô chúng ta có lẽ cũng không thoát khỏi khuynh hướng ấy. Chúng ta dễ bị cám dỗ nhìn vào đạo của chúng ta như một hệ thống của những cơ cấu, của những nghi thức, của những điều phải tin, phải giữ, nhưng lại quên đi cái cốt lõi của đạo chúng ta chính là tình yêu. Chúng ta sẵn sàng nhân danh Chúa, nhân danh đạo lý để loại trừ, để bách hại người anh em bằng cách này hay cách khác. Rốt cục cũng giống như bộ lạc cuối cùng trong câu chuyện ngụ ngôn trên đây, lửa của yêu thương mà Chúa Giêsu đã mang đến, chúng ta đã dập tắt đi để thay vào đó bằng những nghi thức thừa thãi trống rỗng. Chúng ta dễ dàng thay thế đạo của yêu thương, đạo của Tin Mừng bằng đạo của hình thức, đạo của giả hình...
Quên đi cốt lõi của Tin Mừng là Yêu Thương, chúng ta cũng loại bỏ chính Chúa Kitô ra khỏi cuộc sống của chúng ta. Không chừng chúng ta cũng đang đóng đinh Ngài một lần thứ hai. Lời Kinh của chúng ta sẽ chỉ là những tiếng kêu trống rỗng, các nghi thức của chúng ta sẽ chỉ là những trò hề, nếu cuộc sống của chúng ta chưa được thấm nhuần, tưới gội bằng Lửa của Yêu Thương mà Chúa Giêsu đã mang đến cho chúng ta
Trích sách Lẽ Sống
Các chủ đề cùng thể loại mới nhất:
|
|