|
05/12
Chữa người bại liệt
Thứ Hai sau Chúa Nhật II Mùa Vọng
Lời Chúa:
Lc 5,17-26
17Một hôm, khi Đức Giêsu giảng dạy, có mấy người Pharisêu và luật sĩ ngồi đó; họ từ khắp các làng mạc miền Galilê, Giuđê và từ Giêrusalem mà đến. Quyền năng Chúa ở với Người, khiến Người chữa lành các bệnh tật. 18Bỗng có mấy người khiêng đến một bệnh nhân bị bại liệt nằm trên giường, họ tìm cách đem vào đặt trước mặt Người. 19Nhưng vì có đám đông, họ không tìm được lối đem người ấy vào, nên họ mới lên mái nhà, dỡ ngói ra, thả người ấy cùng với cái giường xuống ngay chính giữa, trước mặt Đức Giêsu. 20Thấy họ có lòng tin như vậy, Người bảo: "Này anh, anh đã được tha tội rồi." 21Các kinh sư và các người Pharisêu bắt đầu suy nghĩ: "Ông này là ai mà nói phạm thượng như thế? Ai có quyền tha tội, ngoài một mình Thiên Chúa? " 22Nhưng Đức Giêsu thấu biết họ đang suy nghĩ như thế, nên Người lên tiếng bảo họ rằng: "Các ông đang nghĩ gì trong bụng vậy? 23Trong hai điều: một là bảo: "Anh đã được tha tội rồi", hai là bảo: "Đứng dậy mà đi", điều nào dễ hơn? 24Vậy, để các ông biết: ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội. Đức Giêsu bảo người bại liệt: tôi truyền cho anh: Hãy đứng dậy, vác lấy giường của anh mà đi về nhà! " 25Ngay lúc ấy, người bại liệt trỗi dậy trước mặt họ, vác cái anh đã dùng để nằm, vừa đi về nhà vừa tôn vinh Thiên Chúa. 26Mọi người đều sửng sốt và tôn vinh Thiên Chúa. Họ kinh hãi bảo nhau: "Hôm nay, chúng ta đã thấy những chuyện lạ kỳ! "
Suy niệm:
Câu chuyện Chúa Giêsu chữa người bại liệt có ba chi tiết đặc biệt:
Chi tiết thứ nhất là cách người ta đem bệnh nhân đến với Chúa. Khi Chúa Giê-su đang giảng, có bốn người khiêng tới một cái giường có một người bại liệt. Họ đã cố gắng tìm cách đưa bệnh nhân vào mà không được. Cuối cùng họ chọn giải pháp đem bệnh nhân lên mái nhà, rỡ mái ra rồi thòng dây thả xuống. Họ chỉ đặt đó thôi không nói năng nài xin gì. Nhưng ai cũng hiểu họ muốn gì
Chi tiết thứ hai là Chúa Giêsu tha tội cho bệnh nhân. Chắc chắn Chúa biết người này đang đau khổ về thể xác, và chắc chắn người này cũng như thân nhân muốn xin Chúa chữa cho được lành mạnh. Nhưng tại sao câu đầu tiên Chúa lại nói là tha tội? Người này có tội gì chăng nên mới bị bại liệt như vậy? Quan niệm của người Do Thái cho rằng bệnh tật là hậu quả của tội lỗi, bệnh càng nặng tức tội lỗi càng nhiều.
Chúa Giê-su không đồng tình với quan điểm ấy, đối với Chúa: tội lỗi là tội lỗi, bệnh tật là bệnh tật. Đây là hai vấn đề riêng biệt, không liên quan đến nhau. Khi nói “Này anh, tội anh được tha rồi” Chúa chỉ muốn minh chứng Ngài là Thiên Chúa, Ngài có quyền tha tội. Ngài tha tội nên Ngài là Thiên Chúa.
Chi tiết thứ ba là Chúa Giêsu thấu suốt ý nghĩ thầm kín của người khác. Việc Chúa nói tha tội cho người bại liệt, đối với những người Pharisiêu và Kinh sư là một hành động không thể chấp nhận được. Nhưng họ chưa kịp thổ lộ thì Chúa đã đọc được những ý nghĩ đó. Họ thầm nghĩ rằng ông này là ai mà dám nói phạm thượng? Là người mà dám tha tội cho người khác? Câu hỏi Chúa dành cho họ “Tha tội và chữa khỏi bệnh, đàng nào dễ hơn?” Sự thực cả hai đều khó, vượt quá sức con người. Để chứng tỏ cho mọi người biết Ngài có quyền tha tội, Chúa Giêsu đã làm phép lạ ngay trước mắt họ. Người bại liệt đã đứng dậy vác giường đi trước sự kinh ngạc của mọi người.
Chúng ta hãy nhìn nhận mình qua hình ảnh của người bại liệt: anh ta toàn thân bại liệt tức là anh ta bất lực hoàn toàn phải nhờ thân nhân giúp đỡ. Một khi chúng ta lầm lỡ, khi chúng ta phạm tội trọng là chúng ta bất lực trong việc hiệp thông với ơn Chúa. Chúng ta hãy chạy đến với Chúa Giêsu. Ngài là Đấng vô tội đã đến cứu chuộc chúng ta. Hãy đến với Chúa để được Ngài cứu chữa.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa, chúng con cảm tạ Chúa, vì chúng con đã được diễm phúc làm con Chúa, được sống trong ân sủng của Chúa. Thế nhưng, đức tin nơi chúng con vẫn còn lu mờ vẩn đục. Niềm tin của anh bất toại này đã làm thức tỉnh chúng con. Xin cho dù giữa những thăng trầm trong cuộc sống, chúng con luôn vững tin rằng Chúa vẫn hằng yêu thương che chở và mong muốn chữa lành chúng con.
http://tgpsaigon.net/
__________________
Thiện Nguyện
Hôm nay là ngày quốc tế những người thiện nguyện, được Liên Hiệp Quốc thành lập năm 1985 và cử hành lần đầu tiên ngày 05 tháng 12 năm 1986. Ngày quốc tế những người thiện nguyện vừa là một tưởng thưởng và biết ơn đối với không biết bao nhiêu người đang âm thầm phục vụ không công những người đồng loại của mình, vừa là một lời gọi dấn thân phục vụ.
Hiện nay, trên khắp thế giới có khoảng 35 cơ quan thiện nguyện chiêu mộ và gửi người đi khắp nơi để phục vụ trong mọi lãnh vực: từ một cán sự y tá phục vụ trong rừng già Phi Châu, đến các chuyên viên làm việc trong các dự án phát triển tại các nước thuộc thế giới đệ tam, từ một thanh niên thiếu nữ âm thầm làm việc tại các nước nghèo đến các chuyên viên tổ chức các cuộc lạc quyên: tất cả đều được thúc đẩy bởi một ý chí: đó là phục vụ người anh em.
Ngày quốc tế những người thiện nguyện cũng là một bài ca dành cho một nhân loại đã đạt được một bước tiến dài trong sự trưởng thành. Bên cạnh những bước dật lùi vì chiến tranh, vì hủy hoại lẫn nhau, nhân loại vẫn cố gắng tiến bước trong khát vọng và những nỗ lực nhân đạo. Bước tiến ấy còn tiếp tục là nhờ ở tinh thần thiện nguyện, ý chí phục vụ
Ngày quốc tế thiện nguyện hôm nay không phải là phụ trương của những ngày quốc tế khác rải rác trong suốt năm như ngày Hòa Bình thế giới, ngày sức khỏe, ngày thực phẩm, ngày Giới Trẻ, ngày Môi Sinh, ngày Nhi Ðồng, ngày Phụ Nữ v.v... Ngày hôm nay là khẳng định của một ý niệm nền tảng cho tất cả mọi ngày quốc tế khác: ý niệm đó chính là tự nguyện phục vụ.
Ngày quốc tế những người thiện nguyện hôm nay không chỉ là ngày tưởng thưởng và biết ơn đối với những người thiện nguyện. Ngày hôm nay là ngày của mỗi người chúng ta, bởi vì chúng ta chỉ có thể sống trọn ơn gọi làm người khi chúng ta biết tự nguyện sống cho người khác.
Chúa Giêsu là mẫu mực của thiện nguyện... Là Thiên Chúa, Ngài đã đến trong thế gian để mặc lấy thân phận nghèo hèn của con người. Trở nên con người, Ngài đã không sống giữa chốn giàu sang phú quý, nhưng đến với những con người nghèo hèn nhất trong xã hội. Ngài đã phục vụ và phục vụ cho đến chết. Ngài đã đến để làm cho bộ mặt thế giới này trở nên nhân bản hơn. Cùng với Ngài, hàng hàng lớp lớp những con người dấn thân phục vụ tha nhân đã tô điểm cho bộ mặt thế giới được thêm tươi tốt hơn. Quả thực, một thế giới không có những người sống và chết cho tha nhân là một thế giới không có nhân tính... Chúng ta hãy tưởng tượng một thế giới không có những thánh Phanxicô thành Assisi, không có những Mahatma Gandhi, không có những Albert Schweitzer, không có những Têrêxa Calcutta, không có những hội viên của Hội Chữ Thập Ðỏ... một thế giới như thế quả thực là một thế giới buồn thảm. Một thế giới không có những bàn tay đưa ra để chia sẻ, để san sẻ, để đỡ nâng, một thế giới không có những tấm lòng tử tế: một thế giới như thế quả thực là một thế giới của chết chóc...
Trích sách Lẽ Sống |
|