|
12/12
Gioan là một ngôn sứ
Thứ Hai sau Chúa Nhật III Mùa Vọng
Lời Chúa:
Mt 21,23-27
23Đức Giêsu vào Đền Thờ, và trong khi Người giảng dạy, các Thượng tế và Kỳ mục trong dân đến gần Người và hỏi: "Ông lấy quyền nào mà làm các điều ấy? Ai đã cho ông quyền ấy?" 24Đức Giêsu đáp: "Còn tôi, tôi chỉ xin hỏi các ông một điều thôi; nếu các ông trả lời được cho tôi, thì tôi cũng sẽ nói cho các ông biết tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy. 25Vậy, phép rửa của ông Gioan do đâu mà có? Do Trời hay do người ta?" Họ mới nghĩ thầm: "Nếu mình nói: "Do Trời", thì ông ấy sẽ vặn lại: "Thế sao các ông lại không tin ông ấy?" 26Còn nếu mình nói: "Do người ta", thì mình sợ dân chúng, vì ai nấy đều cho ông Gioan là một ngôn sứ." 27Họ mới trả lời Đức Giêsu: "Chúng tôi không biết." Người cũng nói với họ: "Tôi cũng vậy, tôi không nói cho các ông là tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy."
Suy niệm:
“Ông lấy quyền nào mà làm các điều ấy? Ai đã cho ông quyền ấy” (c. 23). Hai câu hỏi của giới lãnh đạo tôn giáo ở Giêrusalem đặt cho Đức Giêsu. Làm các điều ấy là vào thành thánh giữa đoàn dân tung hô vang dội, là đuổi những người buôn bán trong Đền thờ, là chữa bệnh và giảng dạy ở đó (Mt 21, 12-15). Ai là Đấng đã cho ông Giêsu quyền ấy? Đây không phải là câu hỏi để Thượng tế và Kỳ mục tìm thông tin. Đây là câu hỏi để họ tìm thêm lý lẽ nhằm bắt bẻ Đức Giêsu khi có dịp.
Đức Giêsu đã không trực tiếp trả lời câu hỏi này. Hay đúng hơn Ngài trả lời bằng cách đặt một câu hỏi khác (c. 24). Ngài chỉ hỏi họ đúng một điều thôi, về nguồn gốc phép rửa của Gioan. “Do trời hay do người phàm,” do Thiên Chúa hay do loài người (c. 25). Câu hỏi này lập tức đưa họ vào thế bị động, lưỡng nan. Nếu do Thiên Chúa, tại sao họ lại không tin Gioan? (c. 25). Nhưng họ lại không dám bảo phép rửa của Gioan là do người phàm, vì dân chúng tin Gioan là một ngôn sứ (c. 26), nghĩa là người của Thiên Chúa, người được sai để nói lời của Ngài.
Các Thượng tế và Kỳ mục đã không dám trả lời câu hỏi của Đức Giêsu. Nếu nhìn nhận phép rửa của Gioan là đến từ Thiên Chúa, thì họ cũng phải nhìn nhận Đức Giêsu, vì Gioan làm chứng Đức Giêsu là Đấng Mêsia. Điều này thì họ không hề muốn, vì nó đòi họ phải thay đổi cuộc sống, thay đổi mọi lối suy nghĩ và mọi niềm tin xưa nay. Ngược lại nếu coi thường phép rửa của Gioan, họ lại sợ dân chúng. Họ không dám đi ngược với cái nhìn của dân, vì muốn được lòng dân. Rõ ràng họ không có tự do để chọn một trong hai. Đức Giêsu đã bắt họ phải công khai quan điểm của mình. Nhưng họ đã chọn thái độ né tránh: “Chúng tôi không biết.” (c. 27). Nói câu này trước mặt dân chúng thì quả là khó nghe và khó tin. Làm sao họ lại không biết chuyện quan trọng đó? Vì họ không thỏa mãn điều kiện Đức Giêsu đưa ra (c. 24), nên Ngài sẽ không trả lời cho họ biết Ngài dùng quyền nào (c. 27).
Thành thật với chính mình thật khó biết bao! Đón nhận sự thật với trọn cả tâm hồn đòi phải trả giá. Sự thật bao giờ cũng đòi ta đổi đời, không để ta yên. Chính vì thế ta thích quanh co và dễ né tránh sự thật. Nhưng dù ta có né tránh sự thật, thì sự thật vẫn cứ theo đuổi ta luôn. Chẳng ai làm át được tiếng nói của sự thật. Mùa Vọng là thời gian ra khỏi bóng tối của dối trá, để đón lấy sự thật. Chỉ cần bớt một chút cứng cỏi của tự mãn về cái tôi, thêm một chút mềm mại của tình yêu khiêm hạ, là ta có cơ may gặp được chân lý như đám đông dân chúng. Và chân lý sẽ cho ta được tự do (Ga 8, 32).
Cầu nguyện:
Lạy Chúa, xin giúp con dẹp bỏ những nẻo đường quanh co qua lối sống của chúng con với Chúa, với anh em. Xin cho chúng con dám sống thật, dám nhìn nhận sự thật. Và trên hết, xin cho chúng con biết mở lòng ra để đón nhận Chúa là sự thật, là tình yêu và là lẽ sống của đời chúng con.
http://tgpsaigon.net/
______________________
12 Tháng Mười Hai
Lễ Ðức Mẹ Guadalupe
Một Thánh Lễ để vinh danh Ðức Mẹ Guadalupe đã có từ thế kỷ 16. Niên sử của thời đại đó kể cho chúng ta biết câu chuyện sau đây.
Một người thổ dân nghèo hèn tên Cuatitlatoatzin được rửa tội và lấy tên là Juan Diego. Ông 57 tuổi, goá vợ và sống trong một làng nhỏ gần Mexico City. Vào buổi sáng thứ Bảy, 9 tháng Mười Hai 1531, ông đến nhà nguyện gần đó để tham dự lễ kính Ðức Mẹ.
Khi đang đi trên ngọn đồi gọi là Tepeyac thì ông nghe có tiếng nhạc du dương như tiếng chim hót. Sau đó một đám mây sáng chói xuất hiện, đứng trên đám mây là một trinh nữ người thổ dân mặc y phục như công chúa của bộ lạc Aztec. Trinh nữ nói chuyện với ông bằng tiếng bản xứ và sai ông đến với Ðức Giám Mục của Mexico, là một tu sĩ dòng Phanxicô tên Juan de Zumarraga, và yêu cầu đức giám mục xây cất một nguyện đường nơi Trinh Nữ hiện ra.
Dĩ nhiên vị giám mục không tin, và bảo Juan Diego xin Trinh Nữ cho một dấu chỉ. Trong thời gian này, người chú của ông bị bệnh nặng. Ðiều đó khiến ông cố tránh né không muốn gặp Trinh Nữ. Tuy nhiên, đức trinh nữ tìm ông, đảm bảo với ông là người chú sẽ khỏi bệnh, và bảo ông hái các bông hồng quanh đó để làm bằng chứng với vị giám mục. Lúc ấy là mùa đông thì không thể có bông hoa nào mọc được, nhưng lạ lùng thay, gần chỗ Trinh Nữ hiện ra lại đầy dẫy những hoa hồng tuyệt đẹp. Và ông đã dùng chiếc áo tơi của mình để bọc lấy các bông hồng đem cho vị giám mục.
Trước sự hiện diện của đức giám mục, ông Juan Diego mở áo tơi ra và bông hồng đổ xuống tràn ngập khiến vị giám mục phải quỳ gối trước dấu chỉ lạ lùng ấy. Lạ lùng hơn nữa, trên chiếc áo tơi lại có in hình Ðức Trinh Nữ như ngài đã hiện ra với ông ở đồi Tepeyac. Ðó là ngày 12 tháng Mười Hai 1531.
Lời Bàn
Việc Ðức Maria hiện ra với Juan Diego dưới hình thức một người đồng hương của ông nhắc nhở cho chúng ta thấy, Ðức Maria và Thiên Chúa, là Ðấng đã sai ngài đến, chấp nhận mọi dân tộc. Trong hoàn cảnh thời bấy giờ, khi người Tây Ban Nha đối xử tệ hại và dã man với người thổ dân, việc hiện ra là lời khiển trách người Tây Ban Nha cũng như một biến cố trọng đại đối với người thổ dân Mỹ Châu. Trước khi có biến cố này, việc trở lại Kitô Giáo chỉ thưa thớt, nhưng sau đó họ trở lại cả đoàn. Theo một sử gia đương thời, có đến chín triệu người thổ dân trở lại đạo Công Giáo trong một thời gian rất ngắn. Ngày nay, chúng ta thường nghe là Thiên Chúa ưu đãi người nghèo, và Ðức Mẹ Guadalupe minh chứng rằng tình yêu Thiên Chúa dành cho người nghèo, và chính Mẹ đồng hóa với người nghèo là một chân lý đã có tự ngàn xưa, được phát xuất từ Phúc Âm.
Lời Trích
Ðức Maria nói với Juan Diego: "Hỡi con rất yêu dấu của Mẹ, ta là Trinh Nữ Maria, là Mẹ của Thiên Chúa thật, Người là Tác Giả của Sự Sống, là Tạo Hóa của muôn loài và là Chúa của Thiên Ðàng cũng như Trái Ðất... và điều ta mong muốn là một nhà thờ sẽ được xây cất ở đây cho ta, là nơi ta sẽ chứng tỏ lòng khoan dung và nhân hậu của ta đối với người thổ dân, và tất cả những ai yêu mến và tìm đến ta, như một người Mẹ đầy lòng thương xót của con và của mọi người dân của con..." (trích từ niên sử cổ).
Trích NguoiTinHuu.com
_________________________
Thế Giới Sẽ Hết Nghèo Ðói
Mẹ Têrêxa thành Cacutta, người được giải thưởng Nobel Hòa Bình năm 1979 đã kể lại câu chuyện sau đây: ngày nọ, có một thiếu phụ và 8 đứa con dại đến gõ cửa xin gạo. Từ nhiều ngày qua, bà và các con của bà không có được một hạt cơm trong bao tử. Mẹ Têrêxa đã trao cho bà một túi gạo. Người đàn bà nhận gạo, cám ơn và chia ra làm hai phần... Ngạc nhiên về cử chỉ ấy, Mẹ Têrêxa hỏi bà tại sao lại phân làm hai. Người đàn bà nghèo khổ ấy trả lời: "Tôi dành lại một phần cho gia đình người Hồi Giáo bên cạnh nhà, vì đã mấy ngày qua họ cũng không có gì để ăn".
Mẹ Têrêxa kết luận như sau: Thế giới này sẽ hết nghèo đói nếu người ta biết chia sẻ cho nhau. Càng giàu có, chúng ta càng muốn tích lũy thêm, nhưng càng nghèo khổ, chúng ta càng dễ chia sẻ hơn.
Nghèo không là một điều xấu, giàu cũng không là một cái tội. Xấu hay không, tội hay không đó là lòng tham lam và ích kỷ của con người mà thôi. Giá trị và danh dự của con người tùy thuộc ở lòng quảng đại của mình.
Trích sách Lẽ Sống |
|