03/12
Loan báo Tin Mừng
Thứ Hai tuần I Mùa Vọng - Thánh Phanxicô Xaviê, linh mục (Lễ kính)
Lời Chúa:
Mc 16,15-20
15 Khi ấy, Đức Giê-su tỏ mình ra cho Nhóm Mười Một, Người nói với các ông : "Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo. 16 Ai tin và chịu phép rửa, sẽ được cứu độ ; còn ai không tin, thì sẽ bị kết án. 17 Đây là những dấu lạ sẽ đi theo những ai có lòng tin : nhân danh Thầy, họ sẽ trừ được quỷ, sẽ nói được những tiếng mới lạ. 18 Họ sẽ cầm được rắn, và dù có uống nhằm thuốc độc, thì cũng chẳng sao. Và nếu họ đặt tay trên những người bệnh, thì những người này sẽ được mạnh khoẻ."
19 Nói xong, Chúa Giê-su được đưa lên trời và ngự bên hữu Thiên Chúa. 20 Còn các Tông Đồ thì ra đi rao giảng khắp nơi, có Chúa cùng hoạt động với các ông, và dùng những dấu lạ kèm theo mà xác nhận lời các ông rao giảng.

Suy niệm:
Bản chất của Giáo Hội là truyền giáo. Không có truyền giáo, Giáo Hội không thể tồn tại. Bởi thế, truyền giáo là trách nhiệm của mỗi người. Thánh Phao-lô nói với giáo dân ở Cô-rin-tô : “Rao giảng Tin Mừng không phải là lý do để tự hào, mà đó là sự cần thiết bắt buộc tôi phải làm. Khốn thân tôi, nếu tôi không rao giảng Tin Mừng” (1Cr 9,16).
Thường khi tâm lý chúng ta vẫn cho rằng việc điều hành một đất nước là của các cán nhà lãnh đạo, người dân chỉ thừa hành tuân theo. Nhưng thực ra để xã hội thăng tiến và phát triển, mọi công dân đều có nghĩa vụ góp phần vào công việc đó. Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Cuộc sống của Giáo Hội cũng vậy. Để Giáo Hội phát triển, không thể chỉ là việc của các giám mục, linh mục hay tu sĩ, nhưng cần nỗ lực góp sức của mọi thành phần dân Chúa. Giáo Hội không thể chỉ phát triển trong Nhà Thờ. Nhưng Đạo phải gắn liền với cuộc sống, cuộc sống phải đi sâu vào tâm linh con người, trở thành hơi thở, thành máu huyết của mỗi người. Con người không thể sống nếu không có hơi thở hay không có máu huyết, thì Giáo Hội cũng không thể tồn tại nếu không có việc cộng tác đóng góp truyền giáo của mỗi người tín hữu. Do đó, mỗi người đều phải thấy được việc truyền giáo là trách nhiệm của mình, không thể ỷ lại hay thoái thác cho người khác. Chính vì thế, đối diện với trách nhiệm nối tiếp sứ vụ của Chúa Kitô, mỗi người phải nói và sống như Thánh Phaolô đã nói rằng : “Khốn thân tôi, nếu tôi không rao giảng Tin Mừng” (1Cr 9,16).
Tuy nhiên cũng không phải vì thế mà có thể nghĩ rằng Thiên Chúa mắc nợ tôi, vì tôi đã làm việc truyền giáo cho Chúa ! Phải chăng đôi lần chúng ta oán trách Thiên Chúa, khi thấy mình đã bỏ nhiều công sức, hy sinh thời giờ, tiền của cho Chúa, mà những thử thách, khó khăn vẫn cứ dồn dập xảy tới; hoặc các vị lãnh đạo Giáo Hội hay giáo xứ không dễ dãi ưu tiên cho tôi -đại công thần của Chúa- một điều gì ! Trước mặt Thiên Chúa, chúng ta chỉ là những đầy tớ vô dụng, vô năng. Mạng sống và tất cả những gì chúng ta có, đều là của Chúa ban cho. Bổn phận của chúng ta là phục vụ, phụng thờ Người theo khả năng : Có người thì Chúa trao cho một nén; người, hai nén; người, năm nén. Tất cả đều là hồng ân của Chúa. Vả lại, Thiên Chúa là Tình Yêu, nên những việc chúng ta làm cho Người vì tình yêu, Người cũng sẽ dùng tình yêu của Người ban thưởng lại cho chúng ta, đúng theo lòng quảng đại của Người. Lòng quảng đại của Chúa, chắc chắn vượt quá điều chúng ta mong mỏi, hay cầu xin.
Chính vì thế, Thánh Phaolô mới dạy chúng ta : “Tôi mà tự ý làm việc ấy, thì mới đáng Thiên Chúa thưởng công”… và “Vì Tin Mừng, tôi làm tất cả những điều đó, để cùng được thông chia phần phúc của Tin Mừng” (c.17.29). Thánh Phanxicô Xaviê một khi đã hiểu ra tính hấp dẫn nơi vẻ đẹp tình yêu và chân lý của Thiên Chúa, cũng đã chẳng ngần ngại bỏ lại mọi sự công danh sự nghiệp, hăng say lên đường, nhiệt thành truyền giáo. Các Giáo Hội tại vùng châu Á mang ơn ngài rất lớn, bởi chính nhờ lòng nhiệt thành hăng say của ngài mà hôm nay chúng ta mới đón nhận được đức tin, ơn cứu rỗi của Thiên Chúa.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa là Ðấng chúng con mến yêu vô cùng. Chúa luôn thi ân giáng phúc cho cuộc sống của chúng con. Xin Chúa vui nhận lời chúng con cầu nguyện cùng Chúa nhân ngày kính thánh Phanxicô, vị tông đồ đầy nhiệt huyết đã không ngần ngại đem ánh sáng Tin Mừng đến tận chân trời góc biển. Xin Chúa cho Giáo Hội được các tín hữu nhiệt thành truyền giáo như thánh nhân. Xin Chúa cho chúng con không quản ngại sợ dấn thân làm việc cho Chúa và cho Giáo Hội, biết đem cả đời sống mà làm chứng cho Tin Mừng, để càng ngày sẽ có thêm nhiều người tìm về với Chúa là suối nguồn tình yêu. Amen.
http://tgpsaigon.net/
______________________________
Giác Ngộ
"Lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn nào được ích gì?"... Lời thách thức này của Tin Mừng đã khiến cho một vị giáo sư trẻ tuổi bỏ tương lai đầy hứa hẹn, bỏ tất cả để chỉ còn đeo đuổi một mục đích duy nhất trong cuộc đời: sự sống đời đời của chính mình và của người đồng loại.
Vị giáo sư trẻ tuổi đó chính là Thánh Phanxicô Xaviê, bổn mạng của các xứ truyền giáo, mà hôm nay Giáo Hội kính nhớ... Chưa tròn 25 tuổi, Phanxicô đã nổi tiếng như một giáo sư triết học tài ba tại đại học Paris. Giữa lúc danh vọng đang đến, Phanxicô Xaviê đã nhận được những lời thách thức trên đây từ người bạn thân Inhaxiô Loyola.
Không còn chống cưỡng lại với lời Chúa, Phanxicô Xaviê đã đến Montmartre để cùng với Inhaxiô sống đời khó nghèo, khuyết tịnh và phục vụ tông đồ, theo những chỉ dẫn của Ðức Thánh Cha.
Năm 1537, nghĩa là 3 năm sau khi đã tuyên khấn, Phanxicô lãnh chức linh mục. Từ Italia, ngài sang Lisboa của Bồ Ðào Nha để lên đường đi truyền giáo tại Ấn Ðộ. Trong 10 năm ngắn ngủi, Phanxicô Xaviê đả rảo bước đi khắp nơi để đem Tin Mừng đến cho dân tộc Nhật Bản, Mã Lai và Ấn Ðộ. Cuộc sống của ngài là một chia sẻ cảm thông sâu xa với những người nghèo khổ nhất... Chưa đạt được giấc mơ đặt chân đến Trung Hoa và Việt Nam, thánh nhân đã qua đời trong kiệt sức, tại một hải đảo cách Hồng Kông 100 cây số. Bị những người lái buôn Bồ Ðào Nha bỏ rơi trên bãi cát, thánh nhân đã qua đời trong sự trơ trụi nghèo nàn.
Danh vọng, tiền tài, ngay cả sức khỏe... tất cả đều được đốt cháy để tìm được niềm vui đích thực cho tâm hồn và mang niềm vui đó đến với mọi người: đó là sứ điệp mà thánh Phanxicô Xaviê đã để lại cho tất cả chúng ta...
"Nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột"... Có lẽ người ta thường dùng câu nói trên đây không những để nói lên tính cách tương đới của đau khổ, mà còn để nói lên ngay cả sự tương đới của hạnh phúc.
Sau những tháng năm ăn độn, ăn rau, những người nghèo có thể hớn hở reo vui khi được bữa cơm trắng với chút thịt cá. Sau những tháng năm tù đày, một người vừa mới được phóng thích sẽ reo hò sung sướng khi được đi lại tự do, khi được thở không khí trong lành...
Những người giàu có, ngày nào cũng yến tiệc linh đình sẽ thèm khát đôi chút cá kho, mắm cà của người nghèo khổ... Những đứa trẻ giàu có ở đô thị có lẽ sẽ thèm khát những giây phút được cưỡi trâu hay tắm ao của những chú bé nghèo ở nhà quê...
Tựu trung, vấn đề cơ bản nhất của con người vẫn là đi tìm hạnh phúc. Và cuối cùng, sau những miệt mài tìm kiếm, ai cũng nhận thấy rằng mình sẽ không bao giờ đạt được hạnh phúc đích thực và trường cửu trên trần gian này. Kẻ đứng ở núi này sẽ luôn nhìn sang núi nọ...
Chúa Giêsu đã đề ra cho chúng ta một bí quyết của hạnh Phúc: Ai muốn cứu mạng sống mình, sẽ mất và ai mất mạng sống mình vì Ta sẽ gặp lại... Chỉ có một niềm vui đích thực đó là sống trọn vẹn cho Chúa. Chỉ có một điều quan trọng nhất trong cuộc sống: đó là lắng nghe lời Chúa.
Trích sách Lẽ Sống