(Hình minh họa)
Ở làng nọ, có 1 gia đình nghèo chỉ có mẹ già và người con trai duy nhất sống trong một túp lều rách nát . Đến một hôm người con nhận thấy không có khả năng nuôi mẹ già, liền quyết định cõng mẹ bỏ lên núi.
Đến tối, người con nói rằng cõng mẹ lên núi dạo, bà mẹ lấy hết sức mình trèo lên vai con.
Trên đường đi, anh ta nghĩ phải leo cao hơn nữa rồi mới bỏ mẹ xuống. Bỗng anh ta nhìn bên vai mình, thấy mẹ cố giấu những hạt đậu rãi suốt đoạn đường đi.
Anh ta tức giận hỏi mẹ :
-Mẹ rãi đậu làm gì thế ?
Câu trả lời của mẹ khiến anh ta bật khóc :
-Con ngốc ạ, mẹ sợ lát nữa chỉ có mình con xuống núi sẽ lạc đường……
22. Qua Khung cửa sổ
(Hình minh họa)
Một đôi vợ chồng trẻ vừa đến ở trong một khu phố mới. Sáng hôm sau, vào lúc hai vợ chồng ăn điểm tâm, người vợ thấy bà hàng xóm giăng tấm vải trên giàn phơi.
“Tấm vải bẩn thật !” Cô thốt lên. “Bà ấy không biết giặt
Có lẽ bà ấy cần một thứ xà-bông mới thì giặt mới sạch hơn !”
Người chồng nhìn cảnh ấy nhưng vẫn im lặng.
Thế là vẫn cứ lời bình phẩm ấy mỗi lần bà hàng xóm phơi tấm vải.....
Một tháng sau, vào một buổi sáng, người vợ ngạc nhiên vì thấy tấm vải của bà hàng xóm rất sạch, nên cô nói với chồng :
“Anh nhìn kìa ! Bây giờ bà ấy đã biết giặt tấm vải rồi..... Ai đã dạy bà ấy thế nhỉ ?”
Người chồng đáp:
“Không... Sáng nay anh đã dậy sớm và đã lau kính cửa sổ nhà mình đấy !”
Trong cuộc đời cũng như thế :
Mọi sự tùy thuộc sự sạch sẽ của khung cửa sổ, qua đó chúng ta quan sát các sự việc. Trước khi phê bình, có lẽ nên kiểm tra trước phẩm chất của cái nhìn của ta. Khi đó, chúng ta có thể nhìn thấy rõ ràng sự tinh trong của trái tim người khác.
A! Tí nữa thì quên....
Hôm nay, tôi thấy bạn rõ ràng hơn hôm qua.
Thế còn bạn ?