Dưới đây là chia xẻ đầy ắp kỷ niệm và sự kỳ vọng vừa của người cha đối với con, vừa của người con gái yêu dấu đối với cha, suốt từ tấm bé cho đến khi lớn khôn...
** “Con gái mới được một công ty tư nhân nhận vào làm. Công việc bộn bề, giờ giấc thay đổi liên tục. Sáng sớm ra khỏi nhà, mờ tối mới lạch cạch dắt xe về. Mọi chuyện bếp núc lại đến tay bố cả. Nhìn bố lúng túng trong nhà bếp giữa đống xoong chảo lủng củng, nên dù rau chín nhừ, cơm nhão nhoét, con gái cũng cố khen ngon. Bố ngồi bên, chăm chú gắp cho con gái hết miếng này đến miếng kia, vẻ mặt hài lòng: “Cố ăn thêm đi con”.
** Đi làm rồi nhưng con gái vẫn có thói quen kể đủ mọi thứ chuyện với bố về bạn bè, về công việc và những ước mơ xa xôi. Lúc nào cũng thế, bố luôn chăm chú lắng nghe những câu chuyện tầm phào ấy, góp ý điều này điều kia. Đôi khi con gái nhận thấy ở bố sự cảm thông, chia xẻ, chân thành như từ một người bạn thân.
** Rồi con gái có bạn trai. Đi làm, đi học, đi chơi, đủ mọi thứ cuốn lấy con. Thời gian dành cho bố không còn nhiều như xưa. Có hôm đi chơi về muộn, qua khe cửa, thấy bố ngồi lặng lẽ bên chén trà nguội ngắt, con gái giật mình: “Sao bố không đi ngủ trước ?” Bố bảo: “Con chưa về, bố không yên tâm. Bố chờ để mở cửa cho con”.
** Dưới ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn vàng, con gái thắt lòng lại khi chợt nhận ra những sợi tóc bạc trắng. Từ hồi nào ấy nhỉ tóc bố đã bắt đầu bạc ? Và chỉ muốn khóc òa lên, muốn nói với bố một lời xin lỗi vì sự vô tâm của mình mà câu nói cứ nghẹn lại ở bờ môi.
** Cơ quan cũ của bố mời bố đi Vũng Tàu nghỉ mát. Bố định không đi, hết lo chuyện đưa đón mẹ đi làm lại lo chuyện chăm sóc nhà cửa. Cả nhà xúm lại động viên mãi bố mới ngần ngại nhận lời. Bố vắng nhà 2 tuần. Con gái cuống lên vì đủ mọi chuyện. Thế mới biết khi có bố tất cả sao nhẹ nhàng và giản đơn đến thế ! Con gái ra ga đón bố: “Bố đi có vui không ?” Bố kể: “Bố bị hụt chân, cứ tưởng sẽ không về nhà được nữa !” Con gái đứng sựng lại trên sân ga hốt hoảng. Bố kể tiếp: “Bố không kịp kêu cứu, xung quanh lại không có ai. Lúc ấy bố cứ chìm xuống mãi và không thở được nữa, chỉ lờ mờ nghĩ, nếu không cố gắng có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại các con. Thế là bố cố hết sức đạp nước, nhỏm người kêu cứu. Cũng may đội cứu hộ trên bờ đã kịp thời phát hiện”.
** Chiếc va-li của bố bỗng nặng trĩu trên tay con. Nước mắt cứ trào ra. Ước gì con được nhỏ lại như ngày xưa để được ngồi gọn trong lòng bố, để được cảm nhận rõ ràng lắm, chắc chắn lắm, rằng bố đang ở bên con.
** Con gái mua một tập giấy màu. Buổi tối ngồi nhà cắt giấy tỉ mẩn gấp những ngôi sao be bé. Có một câu chuyện cổ tích viết: nếu thả 500 ngôi sao xuống biển cùng một điều ước thì ước mơ ấy sẽ trở thành sự thật. Mười đầu ngón tay của con gái sưng đỏ không phải vì một điều ước. Con gái tặng thần biển 500 ngôi sao chỉ để cảm ơn. Xin tạ ơn thần biển vì đã đưa bố con trở về. Có bố đã là ước mơ lớn nhất đời con.
*** Và thưa bố, có một điều con muốn nói với bố từ lâu mà chưa có dịp để bày tỏ: “Thật hạnh phúc bằng bao khi con được làm con gái của bố !”
Có bố đã là ước mơ lớn nhất đời con. *** Và thưa bố, có một điều con muốn nói với bố từ lâu mà chưa có dịp để bày tỏ: “Thật hạnh phúc bằng bao khi con được làm con gái của bố !”
0
Hạnh phúc biết bao khi lúc nào cũng có ba thân yêu bên cạnh, để được than với ba mỗi khi con mệt, khi con buồn, để có người dạy con học, dạy con làm người, để có người mỗi ngày nhắc nhở con học bài, nhắc nhở con đi học phải chạy xe cẩn thận ..... và có người âm thầm hi sinh vì con.