|
ĐA NGHI NHƯ ...
Ông bố nọ chẳng biết phải làm thế nào đối với đứa con trai thuộc vào hàng ngỗ nghịch của mình. Một cụ già đã đến và góp ý:
- Cứ cưới vợ cho nó là xong tuốt. Chỉ có vợ mới trị được nó mà thôi.
Trong một bữa nhậu lai rai, anh bạn gã bèn phán một câu thuộc vào hàng “ranh ngôn”. Anh ta bảo:
- Đờn bà làm hư đờn ông…
Rồi sau đó, anh ta nói tiếp:
- Tớ nói là phải có sách và tớ mách là phải có chứng hẳn hoi. Này nhé, sách Sáng Thế Ký đã chẳng kể lại thuở ban đầu chỉ có mỗi cặp vợ chồng Adong Eva trong vườn địa đàng. Eva nghe lời con rắn mà ăn trái cấm, rồi sau đó lại dụ khị Adong cùng ăn, nên bây giờ con cháu loài người mới phải khốn khổ xất bất xang bang.
Tuy nhiên, một anh bạn khác bèn sửa lưng:
- Nói làm hư thì hơi bị quá, nhưng nói làm… thay đổi đờn ông thì có lý hơn.
Nói rồi anh ta rút trong túi một bài báo và đưa cho mọi người cùng xem. Gã nhìn kỹ, thì mới hay đó là mục vui vui của Hữu Thái sưu tầm, được anh ta cắt ra từ tờ Kiến Thức Ngày Nay. Bài báo ấy mang tựa đề “Chồng là ai ?”, nội dung đại khái như thế này:
- Chồng là người trước khi cưới có thể ngồi hàng giờ nghe bạn ba hoa những câu chuyện không đầu không cuối, nhưng sau khi cưới lại thích người khác phải nghe mình.
- Chồng là người trước khi cưới thường đến chỗ hẹn sớm, nhưng sau khi cuới lại về nhà muộn.
- Chồng là người trước khi cưới thường tặng hoa hồng cho người yêu, nhưng sau khi cưới lại đưa lương cho vợ.
- Chồng là người trước khi cưới thường chú ý ăn mặc chải chuốt trước mặt người yêu, nhưng sau khi cưới đã biến thành một kẻ luộm thuộm và cẩu thả.
- Chồng là người trước khi cưới mỗi khi đi chơi thì trong ví có rất nhiều tiền, nhưng sau khi cưới trong ví chỉ còn vài đồng xu lẻ.
Chờ cho mọi người xem xong, anh ta phán tiếp :
- Các ông thấy chưa, kinh nghiệm xương máu ấy đã chứng tỏ rằng vợ đã làm thay đổi chồng.
Gã không muốn cãi lại anh bạn này, nhưng trong bụng thì lại nghĩ khác: rất nhiều ông chồng được như ngày nay là do sự dạy bảo của bà vợ:
- Dù không sinh đẻ ra ta,
Nhưng công nuôi dưỡng thật là lớn lao.
Khi ta đau ốm xanh xao,
Vợ lo chăm sóc hồng hào khỏe ngay.
Sợ ta đi trật đường rầy,
Vợ liền theo dõi kéo ngay về nhà.
Khi ta tán tỉnh ba hoa,
Vợ liền “quát nạt” để mà răn đe.
Lời vợ dạy phải lắng nghe,
Mai sau “khôn lớn” mà khoe mọi người.
Gã mới nhận được một cái “meo” do một anh bạn từ bên Mỹ gửi về. Trong cái “meo” ấy anh bạn đã tâm sự, đấm ngực mình mà thú nhận như sau:
Tớ cũng có lần đã “khủng bố vợ”. Nhưng lý do khủng bố của tớ hình như do phong tục tập quán của đa số người Việt. Nói thẳng ra là chịu ảnh hưởng của Nho giáo và của gia đình, người chồng bao giờ cũng “oai” hơn vợ một chút : Phu xướng phụ tùy, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử mà…
Tuy nhiên, bây giờ tớ không còn mang quan niệm đó nữa vì nhiều lý do. Đôi khi được vợ nhờ làm việc này việc kia, hay tự ý làm những việc vợ thường làm, cũng cảm thấy… sung sướng tự hào!!!
Mưa dầm thấm đất, dạy mãi cũng phải ăn nhời. Những bà vợ anh hùng và kiên nhẫn như vậy thực đáng được thưởng huân chương vì “sự nghiệp trăm năm trồng người”, đã thành công và góp phần rất lớn trong việc “nuôi chồng khỏe, dạy chồng ngoan”.
Sau đó anh ta còn đưa ra hai mẩu chuyện để nói cho mọi người được biết: từ một con ngựa chứng, anh ta đã trở nên thuần thục, thiếu điều “vợ gọi thì dạ, bẩm bà em đây” như thế nào.
Mẩu chuyện thứ nhất hoàn toàn có thực:
Hồi còn là bần cố nông, tôi quen một anh chàng trung úy bộ đội ở sát nhà tôi. Một hôm anh ta rủ:
- Vợ tôi kêu tôi đi chợ, anh có đi cho vui hay không ?
Tôi trả lời:
- Đi thì đi.
Anh ta chở tôi trên chiếc xe Honda cũ, quần vẫn xắn lên tới đầu gối, chân vẫn đi đôi dép râu, đầu vẫn đội chiếc nón cối. Vào chợ, anh ta mua đủ thứ, nào thịt cá, nào rau quả, và thứ nào anh ta cũng cò kè trả giá, từ thấp nhất lên cao dần… Tôi đi đàng sau, chăm chú quan sát.
Trên đường về, tôi nói:
- Anh hay ca tụng những người bộ đội cần cù và siêng năng, cũng như hay ca tụng những người vợ đảm đang và trung thành, nhưng cái tài đi chợ thay vợ và trả giá khi mua bán, tôi chưa được nghe lần nào.
Và anh ta đã thêm vào mẩu chuyện trên một lời bàn, tựa như lời bàn của Kim Thánh Thán trong Tam Quốc Chí Diễn Nghĩa:
- Bây giờ thế gian đã ra khác, ngay cả ở bên Mỹ. Như vậy, người chồng miền Bắc đã đi trước bàn dân thiên hạ cả một một bước dài.
Mẩu chuyện thứ hai hoàn toàn tưởng tượng:
Ngày kia, hai ông bà nọ, dù rất già, nhưng lại được diễm phúc lần lượt qua đời. Ông đi trước, còn bà thì đi sau. Khi lên tới cổng thiên đàng, câu đầu tiên bà hỏi thánh Phêrô là:
- Xin ngài cho con biết nhà con đang ở khu nào?
Thánh Phêrô bèn hỏi lại :
- Sao bà biết chắc chắn là chồng bà đã được lên thiên đàng rồi?
Bà thản nhiên trả lời:
- Sở dĩ như vậy vì trong suốt năm mươi năm chung sống, nhà con không bao giờ cãi lại con một lời. Bảo cái gì làm cái nấy. Hơn thế nữa, lại còn làm trong hồ hởi, phấn khởi. Vậy thì chỉ có nước lên thiên đàng chứ còn đi đâu được nữa.
Thánh Phêrô bèn đeo cặp kính lão, tra cứu sổ danh bộ các thánh nam nữ rồi nói
- Tôi hỏi bà là hỏi vậy. Tôi tra cứu chẳng qua chỉ là để làm theo đúng thủ tục hành chánh mà thôi. Bởi vì, chẳng cần phải hỏi cũng như chẳng cần phải tra cứu, tôi cũng biết hiện giờ ông chồng của bà đang được ở chung một khu với các thánh… tử đạo.
Xem đó gã thấy làm một anh chồng ngoan cũng gặp phải nhiều nỗi gian nan rắc rối và cũng không phải là chuyện dễ dàng chi. Có thể nói được rằng mỗi hy sinh khi vâng lời vợ sẽ là một giọt máu tử đạo mà anh chồng ngoan đổ ra rừng giây và từng phút. Và như vậy đời sống của một anh chồng ngoan chính là một cuộc tử đạo liên tu bất tận.
Tuy nhiên, dù đã ngoan ngoãn đến đâu chăng nữa, nhiều lúc anh chồng ngoan cũng vẫn phải âm thầm gặm nhấm một nỗi cô đơn và buồn đau của mình, đó là nỗi cô đơn và buồn đau khi bị nghi ngờ. Đây cũng là điều gã muốn bàn tới trong mục chuyện phiếm hôm nay.
Người là một con vật có trí khôn. Thế nhưng, trí khôn con người lại có giới hạn. Người ta đã biết được nhiều thứ, đồng thời cũng có nhiều thứ người ta chẳng hề biết đến. Giữa không biết và biết chắc chắn, có một tình trạng trung gian, đó là hoài nghi: Có hay không có. Chưa tin và cũng chưa chắc.
Trong việc tìm kiếm chân lý, Descartes đã chủ trương phương pháp hoài nghi (doute méthodique). Theo ông, chúng ta chỉ có một sự thật căn bản không được hoài nghi, đó là: “Tôi suy tưởng vậy tôi hiện hữu” (Cogito ergo sum). Ngoài sự thật này, chúng ta cần phải tạm thời bỏ ra ngoài vòng xác tín mọi phán quyết khác, phải tạm thời hoài nghi về mọi sự tồn tại hiện có. Phải triệt để nghi ngờ trong khi nghiên cứu về bất cứ vấn đề gì. Như vậy, chúng ta sẽ tránh được những thiên kiến và công việc tìm tòi của chúng ta sẽ được khách quan hơn.
Cũng trong chiều hướng ấy mà nhiều người đã đồng thanh phát biểu:
- Nghi ngờ là phương thế dạy cho chúng ta nhận biết khôn ngoan.
- Nghi ngờ sẽ dẫn chúng ta tới xem xét. Và xem xét sẽ dẫn chúng ta tới chân lý.
Tuy nhiên, đó mới chỉ là phần lý thuyết mang nặng tính cách triết học. Còn trong phạm vì đời sống, nhất là đời sống vợ chồng, sự nghi ngờ là như một con sâu đất, cắn đứt dần những chiếc rễ yêu thương và làm cho cuộc sống trở nên ngột ngạt.
Thực vậy, trong đời thường đề cao cảnh giác là việc tốt, nhưng nếu thường xuyên nghi ngờ nhau lại là chuyện khác. Nó sẽ là đấu mối gây nên những tội lỗi khác. Vì nghi ngờ, mà không còn dành cho nhau những tình cảm tốt đẹp. Và khi tình cảm tốt đẹp không còn nữa, người ta dễ dàng nói hành nói xấu, bỏ vạ cáo gian và làm mất danh dự của nhau : Một mất mười ngờ là vậy.
Kẻ đa nghi là kẻ có tính hay ngờ vực người khác. Và một khuôn mặt tiêu biểu cho tính đa nghi, chính là khuôn mặt của Tào Tháo.
Theo điển tích thì Tào Tháo là một quyền thần đời Hậu Hán (155-220), tự là Mạnh Đức, nổi tiếng là kẻ mưu mô xảo quyệt. Đời Hán Đế được phong chức thừa tướng vì có công diệt trừ Đổng Trác. Nhưng về sau, Tào Tháo lại chuyên quyền. Trong thì bắt ép vua Hán Hiến Đế, ngoài thì kết bè đảng và vây cánh. Vì hay làm những điều xảo trá, nên Tào Tháo có tính ngờ vực tất cả mọi người, ngay cả con ruột của mình mà cũng vẫn phải để ý, dò xét từng ly từng tí.
Ấy vậy cho nên người đời thường bảo:
- Đa nghi như Tào Tháo.
Kinh nghiệm đời thường cho thấy : chị vợ vốn là đờn bà con gái. Mà đã là đờn bà con gái thì vốn dạt dào tình cảm, lấy trái tim của mình làm điểm trung tâm. Mọi lý lẽ đều bắt nguồn từ trái tim và trái tim, như bàn dân thiên hạ đã biết, có những lý lẽ riêng của nó, đến quỷ thần cũng không lường nổi.
Hơn thế nữa, Thượng Đế lại trao ban cho phe đờn bà con gái một trực giác nhạy bén, khéo đánh hơi để tìm ra sự thật. Vì thế, những anh chồng lỡ dại đi...xơi phở tái, hay lỡ dại đèo bòng bồ nhí, khó mà thoát khỏi cặp mắt điệp viên của chị vợ. Bất kỳ một đổi thay nhỏ bé nào cũng lọt vào tầm ngắm, hay nằm trong vòng phủ sóng của chị vợ, chẳng sai trật chút nào. Với một trái tìm đầy ắp những yêu thương, cùng với một trực giác thật nhạy bén, nên gã không hề ngạc nhiên khi thấy các chị vợ rất dễ dàng mắc phải chứng bệnh…đa nghi.
Trong một cuộc hội nghị bàn tròn, bàn vuông hay bàn méo gì đó, các chị vợ đã trao đổi ý kiến với nhau một cách hăng say, chung chủ đề “Phải cảnh giác cao với ông xã của mình”. Những ý kiến này đã được ghi âm lén, rồi sau đó đã được tác giả Hương Lan “ngâm kíu cũng như lụm lặt” và đăng tải trên báo Phụ Nữ Chủ Nhật số 5, ra ngày 04 tháng 02 năm 2007 với tựa đề “Khám bệnh cho chàng”.
Đại khái các chị vợ đã đưa ra những trường hợp đáng nghi ngờ, cần phải làm cho ra ngô ra khoai, đại khái như sau:
Ông xã bạn bỗng dưng trở nên siêng năng một cách đột xuất, khi tự tay giặt và phơi chiếc áo “sơ mi” vừa mới mặc.
Hãy coi chừng: có lẽ chàng muốn xóa sạch dấu vết nào đó trên áo chăng? Chẳng hạn như một vết son hay một mùi thơm khác lạ?
Ông xã của bạn bỗng vội vàng nhấn nút “off” và giải thích vòng vo khi chuông điện thoại di động reo vang. Hay bỗng giật mình đánh thót một cái, khi những tiếng “tít tít” báo có tin nhắn.
Hãy coi chừng: tất cả những thái độ kỳ quặc trên đều xuất phát từ một lý do duy nhất, chàng đang che giấu một bí mật nào đó.
Ông xã bạn bỗng có những cử chỉ lãng mạn bất thường, như tặng hoa, khen nịnh vợ, đưa cả nhà đi dạo phố, hay mua vé xem ca nhạc…vào một ngày đẹp trời, nhưng không phải đặc biệt nào đó.
Hãy coi chừng: Phải chăng chàng đã làm gì có lỗi và đang muốn âm thầm chuộc lỗi?
Ông xã bỗng gọi điện thoại về nhà sau giờ làm việc và bảo rằng đang ngồi “lai rai” với bạn bè, nhưng không hề nghe thấy những tiếng cười nói ồn ào, tiếng cụng ly “dzô, dzô”, tiếng la hét “chăm phần chăm”, hay tiếng khua bàn gõ ghế…như thường lệ. Không gian chung quanh chỉ duy một sự im lặng đáng sợ.
Hãy coi chừng: Thật ra chàng đang ở đâu và đang thì thầm với ai?
Ông xã của bạn bỗng chăm chút ngoại hình nhiều hơn trước, dù không còn trẻ trung gì nữa : Quần áo, đầu tóc đều láng mướt, giày dép bóng lộn, có thể soi được mặt mình, như trong gương ấy, lại còn bôi thêm chút nước hoa nữa.
Hãy cho chừng: Thật là đáng nghi, chàng ăn vận tề chỉnh như vậy là để hẹn hò, gặp gỡ với ai chăng?
Ông xã của bạn bỗng không còn mở miệng khen nức nở những món ăn do bạn nấu. Đến bữa, ông ấy lặng lẽ ngồi vào bàn, nhai trệu nhai trạo, nuốt vội nuốt vàng mà tâm hồn lang thang tận đẩu tận đâu.
Hãy coi chừng: Hay là chàng đã chán cơm và đang thèm phở rồi chăng?
Ông xã của bạn bỗng đeo khẩu trang loại lớn mỗi khi đi ra đường và bảo rằng để che nắng và chống bụi.
Hãy coi chừng : Chỉ có một lời giải thích hợp lý nhất, đó là chàng không muốn bị người quen nhận ra.
Cuối cùng, nếu ông xã bạn chẳng có dấu hiệu nào đáng để cho bạn nghi ngờ, vẫn chăm chỉ hạt bột, một ngày như mọi ngày, thì lại còn đáng nghi ngờ hơn nữa.
Hãy coi chừng: Biết đâu chàng là một “cao thủ võ lâm” trong lãnh vực “ăn vụng và chùi mép”.
Tóm lại, ở mọi nơi và trong mọi lúc, nhất cử lưỡng động của anh chồng đều được chị vợ đưa giải phẫu mà tìm hiểu, vác kính lúp mà soi mói, rồi đưa ra giả thuyết này giả thuyết nọ. Và giả thuyết nào cũng đưa tới một kết luận : anh chồng là một tên tội phạm đáng nghi ngờ.
Tuy nhiên, nếu cứ giam hãm mình trong sự nghi ngờ và cảnh giác như thế, thì chính chị vợ sẽ bị quay quắt và héo hắt, đồng thời còn xúc phạm nặng nề đến người mình yêu thương và đem lại những hậu quả đáng tiếc. Bởi đó, thay vì nghi ngờ, thì hãy tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau, vì:
- Ai nghi ngờ tức là mời người ta phản bội mình.
- Đối với người mình yêu thương, thì sự nghi ngờ chính là một sỉ nhục âm thầm và cay đắng nhất.
- Vợ người thì đẹp,
Văn mình thì hay.
Tiếp đến là từ phía bà vợ
Tuy nhiên, trong lời khen ngợi “vợ người thì đẹp” còn có sự tiếp tay, ít nữa là gián tiếp, từ phía chị vợ. Gã chỉ ghi lại sơ qua một vài thói hư tật xấu mà các chị vợ thường mắc phải, khi ở trong nhà. Những thói hư tật xấu này đã làm cho anh chồng phải ngán ngẩm, để rồi đi tìm kiếm những trái cấm trong lãnh vực tình cảm riêng tư.
Thứ nhất, đó là lời nói.
Thực vậy, ở nhà có những chị vợ cậy miệng không nói được nửa lời, khuôn mặt lúc nào cũng lầm lầm, lì lì như bánh bao chiều, khiến cho bè bạn của anh chồng cũng phải e dè, ái ngại mỗi khi thăm viếng. Và nếu có mở miệng, thì chỉ thấy tuôn ra những lời lẽ cộc cằn, la hét, chửi bới…khiến cho bà con lối xóm phải đinh tai nhức óc. Tiết kiệm lời nói theo kiểu này thì chỉ gây nên đau khổ cho anh chồng và đổ vỡ cho gia đình mà thôi.
Gã xin kể lại một mẩu chuyện nho nhỏ :
Tại một giáo xứ nọ, có hai vợ chồng nhà kia. Hôm ấy theo sự phân công thì chị vợ đi nhổ cỏ ở thửa ruộng phía sau nhà, còn anh chồng thì lo giặt đồ, cọ chuồng heo và…nấu cơm. Đây là một dịp để anh chồng trổ tài nội trợ.
Khi những món ăn đã được nấu nướng theo ý mình, anh sai đứa con ra ruộng mời mẹ. Đứa con chạy đi và thưa với mẹ :
- Mẹ ơi, mẹ à, bố bảo về nhà ăn cơm.
Chị vợ chẳng nói chẳng rằng, cứ cắm cúi nhổ cỏ. Sốt ruột vì sợ những món ăn đắc ý nhất bị nguội, anh lại sai đứa con khác ra mời mẹ. Và cũng như lần trước, bà vợ vẫn cứ lẳng lặng làm việc.
Chờ một lúc nữa và vẫn chưa thất vọng, anh chồng bèn sai đứa con thứ ba đi mời mẹ. Lần này chị vợ đứng lên, quắc mắt nhìn đứa bé rồi phán :
- Bố con chúng mày muốn hốc thì cứ hốc trước đi, tao còn phải làm cỏ.
Đứa bé ngây thơ, chạy về và lặp lại nguyên văn, không cắt xén những lời bà mẹ đã nói. Biết rằng chồng con đang đợi, thế mà bà vẫn thủng thẳng đi về, đủng đỉnh rửa tay…Và sự gì phải đến, ắt sẽ đến. Chỉ một lúc sau bà con lối xóm bỗng nghe thấy những tiếng kêu la thất thanh, bu lu bù loa :
- Ối giời ơi, ối đất ơi, nó đánh tôi, nó giết tôi. Bà con làng xóm ơi, cứu tôi với.
Rồi sau đó, chị vợ khăn gói quả mướp về với…bu.
Tìm được một chị vợ vừa niềm nở và tươi tắn, lại vừa kín miệng và thận trọng trong lời nói là một điều rất khó, bởi vì phần đông các bà các cô đều mắc phải cái tật khác, đó là thích nói dài, nói dẻo, nói dai và đôi khi nói day và nói dứt.
Có những chị vợ thường xuyên cạu cọ với chồng với con. Chúng ta thử tưởng tượng ra một người chồng làm công chức. Ở sở thì bị bề trên đè nén, bề ngang ganh tị và bề dưới bướng bỉnh. Về nhà chỉ thầm mong tìm thấy khuôn mặt tươi tắn và những lời nói dịu dàng của người vợ, cùng với những nụ cười vô tư của con cái để quên đi hết nỗi sầu buồn chất chứa trong cõi lòng mà hăng hái tiếp tục cuộc chiến đấu vì chén cơm manh áo. Thế nhưng, bất cứ lúc nào hễ thấy mặt anh chồng, chị vợ đều cằn nhằn :
- Sao anh thua người ta thế này, sao anh thua người ta thế nọ…Người ta thì kiếm tiền như nước, đem về cho vợ cho con, còn anh sao vô tài bất tướng quá vậy.
Ngay cả những lúc thân mật, chị vợ cũng luôn rót vào tai chồng những lời chua như chanh và cay như ớt. Như vậy, làm sao người chồng có thể chịu đựng cho nổi.
Nhất là mỗi khi có chuyện xích mích, bất đồng trong gia đình hay chẳng may anh chồng sai lỗi điều chi, thì chị vợ lại xả ga nói cho bằng thích. Lải nhải ngày cũng như đêm, cốt để cho lời nói của mình thấm sâu đến tận tâm can tì phế của anh chồng. Tới nước này, anh chồng thường có ba cách giải quyết : Một là lẳng lặng bỏ nhà ra đi một vài tiếng đồng hồ, hay đôi ba ngày. Hai là tức nước vỡ bờ, thượng cẳng chân, hạ cẳng tay, nện cho chị ta một trận để câm miệng lại. Ba là đi tìm sự dịu dàng để bù lỗi nơi một người phụ nữ khác. Cả ba cách giải quyết trên đều bất ổn cho cá nhân cũng như cho gia đình.
Vì thế, trong mối liên hệ với người khác, cũng như đối với chồng con, thiết tưởng các chị vợ nên áp dụng lời khuyên :
- Lời nói chẳng mất tiền mua,
Liệu lời mà nói cho vừa lòng nhau.
Thứ hai, đó là áo quần
Trong lãnh vực ăn mặc, có những chị vợ quá cầu kỳ, quá chau chuốt, quá làm đỏm. Ta nghèo, nhưng nay bộ này mai bộ kia. Ta già mà lúc nào cũng môi son má phấn, đi đâu cũng nước hoa thơm phúc, thành thử vừa hao tốn tiền bạc của ngân sách gia đình vốn dĩ đã eo hẹp mà nhiều khi lại còn tỏ ra lố lăng, kệch cỡm, chẳng ra làm sao.
Trái lại, có chị vợ vừa mới lấy chồng và sinh được một mụn con, là đã bỏ bê việc ăn mặc, áo quần lúc nào cũng lôi thôi lếch thếch. Thử tưởng tượng xem : Sau một ngày vất vả mệt mỏi cho vấn đề cơm áo gạo tiền, người chồng đi làm về, mà thấy người vợ đầu tóc rối bời, y phục xốc xếch, còn con cái bẩn thỉu lọ lem, lại còn đánh nhau khóc lóc chí chóe ầm cả nhà… thì làm sao có thể chịu đựng cho nổi.
Bởi vậy, làm đẹp bản thân cũng là một phương pháp, một nghệ thuật để giữ lấy anh chồng. Chúng ta vốn thường gọi các bà, các cô là phái đẹp, nên làm đẹp dường như đã trở nên một bổn phận, một quyền lợi của phụ nữ. Con gái mà không biết làm đẹp, thì e rằng không còn phải là con gái nữa.
Tuy nhiên, làm đẹp là cả một nghệ thuật. Không phải cứ thấy người ta dùng loại son này, thứ vải kia là chúng ta sao y bản chánh, nhắm mắt làm theo, vội mua về và dùng ngay cho đúng “mô đen”, chẳng những không tôn lên mà còn làm giảm đi sắc đẹp của chúng ta.
Ngoài ra, trong vấn đề làm đẹp cũng cần một vừa hai phải, tùy theo vóc dáng, tùy theo tuổi tác và tùy theo ngân sách của gia đình. Nguyên tắc cần phải được áp dụng đó là :
- Đói cho sạch, rách cho thơm.
Nếu quả thực được như vậy, thì anh chồng dù có thèm phở hay trót lỡ đi hoang, thì cũng sẽ phải nghĩ lại :
- Ta hay khen vợ người,
Ta luôn chê vợ ta.
Nhưng dầu sao đi nữa,
Ta về ta tắm ao ta,
Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn.
Chuyện phiếm của Gã Siêu
(Lm FX. Hoàng Đình Mai)
Các chủ đề cùng thể loại mới nhất:
|
|