|
LÒNG NGƯỜI KHÓ ĐOÁN, CUỘC ĐỜI KHÓ LƯỜNG
Cuộc đời này vốn dĩ không đơn giản như ta vẫn nghĩ, và con người lại càng không dễ dàng để thấu hiểu. Ta sinh ra với một trái tim chân thành, khát khao yêu thương, nhưng rồi qua thời gian, qua bao nhiêu lần vấp ngã, bao nhiêu lần tổn thương, ta dần nhận ra một sự thật phũ phàng: không phải ai cũng đáng để tin, không phải ai cũng tốt như vẻ ngoài của họ. Người ta nói: "Vẽ người vẽ mặt, khó vẽ xương. Biết người biết mặt, khó biết lòng." Bởi lòng người là thứ sâu thẳm nhất, khó đoán định nhất, và cũng dễ thay đổi nhất.
Khi còn trẻ, ta luôn tin rằng chỉ cần đối xử chân thành với ai đó, họ sẽ đáp lại ta bằng tấm lòng tương tự. Ta tin rằng những người ta coi là bạn bè sẽ luôn bên ta khi ta cần. Ta tin rằng những lời hứa sẽ luôn được giữ trọn. Nhưng rồi, những lần bị phản bội, những lần bị bỏ rơi, những lần tin tưởng đặt nhầm chỗ đã khiến ta nhận ra rằng không phải ai cũng đáng để ta dốc cạn lòng mình. Có những người đến với ta chỉ vì lợi ích, có những người bên cạnh ta chỉ vì họ cần thứ gì đó từ ta, có những người luôn mỉm cười nhưng trong lòng lại đầy toan tính. Và khi họ đạt được thứ họ muốn, họ có thể rời bỏ ta mà không một chút do dự.
Có những người ban đầu xuất hiện trong cuộc đời ta như một tia sáng, mang đến cho ta cảm giác ấm áp, an toàn. Nhưng rồi thời gian trôi qua, ta mới hiểu rằng không phải ánh sáng nào cũng dẫn đến con đường đúng. Có những con người, những mối quan hệ, thoạt nhìn rất đẹp đẽ, rất chân thành, nhưng đến một lúc nào đó, khi mọi lớp vỏ bọc rơi xuống, ta mới thấy được sự giả dối, sự lọc lừa ẩn giấu bên trong. Thế gian này đầy rẫy những nụ cười ngọt ngào nhưng không chứa đựng sự chân thành. Có những lời nói tưởng chừng như quan tâm, nhưng thực chất chỉ là những con dao giấu sau lưng, chờ ngày đâm thẳng vào trái tim ta.
Lòng người là thứ dễ đổi thay nhất trên đời. Hôm nay còn thân thiết, ngày mai có thể đã trở thành xa lạ. Hôm nay còn hứa hẹn mãi mãi, ngày mai có thể đã quay lưng rời đi không một lời từ biệt. Cuộc đời này không ai là không trải qua những lần bị phản bội, những lần bị lợi dụng, những lần bị tổn thương vì đặt niềm tin nhầm chỗ. Nhưng điều quan trọng là sau tất cả, ta học được gì, ta trưởng thành như thế nào.
Có những nỗi đau giúp ta nhận ra giá trị của sự chân thành. Có những mất mát giúp ta hiểu rằng không phải ai cũng xứng đáng với tình cảm của mình. Có những sự phản bội giúp ta biết rằng lòng tin không thể trao một cách dễ dàng. Chúng ta không thể kiểm soát được lòng dạ của người khác, không thể thay đổi được cách họ đối xử với ta, nhưng ta có thể chọn cách sống của chính mình. Ta có thể chọn cách nhìn đời một cách bình thản, không quá kỳ vọng vào bất cứ ai, không đặt trọn trái tim mình vào những điều không chắc chắn.
Sống trong đời, điều quan trọng nhất không phải là có bao nhiêu người bên cạnh, mà là có bao nhiêu người thực sự chân thành. Một người bạn thật sự, một tình cảm thật sự, đáng giá hơn cả ngàn mối quan hệ hời hợt. Ta không cần quá nhiều bạn, không cần quá nhiều người vây quanh, chỉ cần vài người đủ chân thành, đủ tin tưởng, đủ để ta có thể tựa vào những lúc mệt mỏi. Ta không thể thay đổi lòng người, nhưng ta có thể chọn ai xứng đáng để ta tin tưởng.
Cuộc sống này vốn dĩ đầy rẫy những điều giả dối, nhưng điều đó không có nghĩa là ta phải trở nên lạnh lùng hay vô cảm. Ta vẫn có thể sống tốt, sống tử tế, nhưng hãy luôn giữ lại một phần lý trí cho chính mình. Đừng dễ dàng tin tưởng ai đó chỉ vì những lời nói đẹp đẽ, đừng dễ dàng mở lòng chỉ vì một chút quan tâm. Hãy để thời gian kiểm chứng lòng người, hãy để những khó khăn thử thách sự chân thành. Những ai thật sự tốt với ta, những ai thật sự xứng đáng, họ sẽ không bao giờ rời đi, bất kể cuộc đời có ra sao.
Người ta có thể thay đổi, lòng người có thể bạc bẽo, nhưng chính bản thân ta phải là người giữ vững giá trị của mình. Đừng vì bị tổn thương mà mất đi niềm tin vào cuộc sống. Đừng vì một vài con người xấu mà nghĩ rằng cả thế giới này toàn những điều giả dối. Hãy cứ sống tốt, hãy cứ chân thành với những người đáng để ta yêu thương, nhưng hãy luôn nhớ rằng không phải ai cũng xứng đáng với sự chân thành của ta. Hãy trân trọng những ai thật sự yêu thương ta, và sẵn sàng buông bỏ những gì không còn xứng đáng.
Đến cuối cùng, điều quan trọng nhất không phải là ta biết được lòng ai thật ai giả, mà là ta biết cách tự bảo vệ mình, biết cách chọn ai để tin, ai để thương, ai để bước cùng trên chặng đường đời. Hãy sống một cách bình thản, nhẹ nhàng, đừng quá kỳ vọng vào ai, cũng đừng quá thất vọng khi ai đó rời đi. Bởi suy cho cùng, lòng người là thứ khó đoán, và cuộc đời là những chuỗi ngày bất ngờ không thể lường trước.
Lm. Anmai, CSsRĐỨC CẬY – NGỌN ĐUỐC SOI ĐƯỜNG TRONG ĐỜI SỐNG ĐỨC TIN
Cuộc sống con người luôn đầy rẫy những thử thách và nghịch cảnh. Từ khi sinh ra cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, mỗi người đều phải đối diện với biết bao thăng trầm, biết bao đau khổ, biết bao nỗi lo âu không thể tránh khỏi. Có những lúc dường như bóng tối bủa vây, khiến ta cảm thấy chông chênh, lạc lõng giữa dòng đời vô định. Nhưng chính trong những khoảnh khắc ấy, đức cậy – hay còn gọi là niềm hy vọng – trở thành ánh sáng dẫn lối, trở thành sức mạnh giúp con người vững tin bước tiếp. Đức cậy không chỉ là một cảm xúc nhất thời, không chỉ là một sự mong đợi vô định, mà là một trong ba nhân đức đối thần quan trọng nhất trong đời sống Kitô hữu, cùng với đức tin và đức mến. Nó chính là sợi dây kết nối con người với Thiên Chúa, giúp ta đặt trọn niềm tín thác vào Ngài, ngay cả khi mọi thứ xung quanh dường như sụp đổ.
Trong Kinh Thánh, đức cậy được nhắc đến nhiều lần như một sức mạnh thiêng liêng mà Thiên Chúa ban cho con người. “Những ai trông cậy vào Chúa sẽ được thêm sức mạnh, họ tung cánh bay cao như phượng hoàng; họ chạy mà không mỏi mệt, họ đi mà không kiệt sức” (Is 40,31). Câu Kinh Thánh này nhắc nhở ta rằng hy vọng không phải là một niềm tin mơ hồ, mà là sự xác tín mạnh mẽ rằng Thiên Chúa luôn đồng hành với ta, ngay cả trong những lúc khó khăn nhất. Khi ta kiên trì trong đức cậy, ta sẽ không bị vùi lấp bởi nỗi tuyệt vọng, bởi vì ta biết rằng Thiên Chúa luôn có kế hoạch tốt đẹp cho mỗi người.
Nhìn lại lịch sử cứu độ, ta thấy rằng đức cậy chính là ngọn lửa không bao giờ tắt, từ thời Cựu Ước cho đến Tân Ước, từ các tổ phụ Israel cho đến các thánh tử đạo và mọi Kitô hữu hôm nay. Khi dân Israel bị lưu đày, khi họ phải sống trong cảnh khốn cùng, họ đã không đánh mất niềm hy vọng vào Thiên Chúa. Họ tin rằng Ngài sẽ giải thoát họ, và quả thật, Thiên Chúa đã thực hiện lời hứa của Ngài. Khi tổ phụ Abraham đã cao tuổi nhưng vẫn chưa có con nối dõi, ông không đánh mất đức cậy, bởi vì ông tin rằng Thiên Chúa sẽ làm trọn lời Ngài phán. Và cuối cùng, Abraham đã trở thành cha của một dân tộc đông đúc như sao trên trời, như cát ngoài biển.
Trong Tân Ước, đức cậy càng trở nên rõ ràng hơn nơi Đức Giêsu Kitô. Khi Chúa Giêsu chịu khổ hình trên thập giá, có lẽ các môn đệ đã cảm thấy mất mát và đau khổ vô cùng. Nhưng chính trong sự đau khổ tột cùng ấy, niềm hy vọng về sự phục sinh vẫn cháy sáng. Và quả thật, ngày thứ ba, Đức Kitô đã sống lại, mang đến niềm hy vọng vĩnh cửu cho toàn thể nhân loại. Nếu như không có đức cậy, có lẽ các môn đệ đã tan rã, đã bỏ cuộc, đã không thể tiếp tục sứ mạng rao giảng Tin Mừng. Nhưng chính nhờ đức cậy mà họ đã trở nên mạnh mẽ, sẵn sàng hy sinh cả mạng sống để làm chứng cho Tin Mừng cứu độ.Vậy đức cậy có ý nghĩa gì trong đời sống Kitô hữu hôm nay? Trước hết, nó giúp ta kiên vững trong mọi hoàn cảnh. Cuộc sống không phải lúc nào cũng bằng phẳng, có những lúc ta phải đối mặt với những thử thách tưởng chừng không thể vượt qua: bệnh tật, mất mát, thất bại, cô đơn, bị phản bội... Nếu không có đức cậy, ta sẽ dễ dàng rơi vào tuyệt vọng, dễ dàng từ bỏ, dễ dàng buông xuôi. Nhưng khi có đức cậy, ta biết rằng mọi đau khổ trên thế gian này chỉ là tạm thời, và rằng Thiên Chúa sẽ không bao giờ bỏ rơi ta.
Thứ hai, đức cậy giúp ta không sợ hãi trước tương lai. Nhiều người lo lắng về ngày mai, về công việc, về gia đình, về những điều chưa xảy đến. Nhưng Chúa Giêsu đã nói: “Anh em đừng lo lắng về ngày mai, vì ngày mai cứ để ngày mai lo. Ngày nào có cái khổ của ngày ấy” (Mt 6,34). Khi ta đặt niềm hy vọng vào Thiên Chúa, ta không còn lo sợ, bởi vì ta biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, Ngài vẫn luôn gìn giữ và chăm sóc ta.
Thứ ba, đức cậy giúp ta kiên trì trong việc sống đức tin. Đã có biết bao người vì mất đức cậy mà đánh mất đức tin của mình. Khi đối diện với đau khổ, họ tự hỏi: “Thiên Chúa ở đâu? Tại sao Ngài không giúp tôi?” Nhưng nếu ta thực sự có đức cậy, ta sẽ hiểu rằng Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi ta, mà chỉ đang chuẩn bị cho ta một điều tốt đẹp hơn. Những ai kiên trì trong đức cậy sẽ không bao giờ bị lung lay trước những sóng gió của cuộc đời.
Và cuối cùng, đức cậy mang lại cho ta niềm vui đích thực. Một người luôn sống trong hy vọng là một người có niềm vui. Họ không bi quan, không sợ hãi, không để những nỗi buồn của cuộc sống làm họ gục ngã. Họ luôn nhìn về phía trước, luôn tin rằng Thiên Chúa đang dẫn dắt họ đến một nơi tốt đẹp hơn. Chính niềm hy vọng ấy giúp họ có thể sống một cuộc đời ý nghĩa, trọn vẹn, và lan tỏa niềm vui ấy đến những người xung quanh.
Hãy nhìn vào cuộc đời của các thánh, ta sẽ thấy rằng họ không phải là những người chưa từng gặp khó khăn, nhưng là những người luôn đặt trọn niềm hy vọng vào Chúa. Thánh Giuse đã vững tin vào kế hoạch của Thiên Chúa ngay cả khi mọi thứ dường như không có lời giải đáp. Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu đã sống với một niềm cậy trông mãnh liệt vào tình yêu Chúa dù cuộc đời của ngài rất ngắn ngủi và đầy đau khổ. Thánh Phanxicô Assisi đã từ bỏ mọi của cải thế gian để sống nghèo khó, nhưng trong lòng ngài luôn tràn đầy niềm vui vì ngài đặt hy vọng vào Nước Trời.
Mỗi Kitô hữu chúng ta đều được mời gọi sống đức cậy. Dù có ra sao, dù có phải đối diện với bao thử thách, hãy luôn giữ vững niềm hy vọng. Đừng để nỗi sợ hãi hay thất vọng che lấp ánh sáng đức cậy trong tâm hồn ta. Hãy tin rằng Thiên Chúa luôn có một kế hoạch hoàn hảo cho ta, ngay cả khi ta chưa thể nhìn thấy nó. Hãy trông cậy vào Chúa, vì “Chúa là thành lũy che chở tôi, là Đấng cứu độ tôi, tôi còn sợ chi ai?” (Tv 27,1). Khi ta giữ vững đức cậy, ta không chỉ tìm được sự bình an trong tâm hồn, mà còn trở thành ánh sáng cho những người xung quanh, trở thành chứng nhân cho niềm hy vọng Kitô giáo giữa thế giới đầy bất trắc này.
Lm. Anmai, CSsR
ĐỨC CẬY – NGỌN LỬA KHÔNG BAO GIỜ TẮT
Cuộc đời mỗi con người là một hành trình dài, đầy những niềm vui và nỗi buồn, những thăng trầm không thể đoán trước. Có những ngày ánh nắng rực rỡ tràn ngập tâm hồn, nhưng cũng có những ngày bầu trời trở nên u ám, và lòng người như bị bao phủ bởi bóng tối của đau khổ và thử thách. Khi mọi thứ đều sụp đổ, khi những điều ta trân quý nhất biến mất, khi tưởng chừng như không còn lối thoát, thì điều gì sẽ nâng đỡ chúng ta? Đó chính là đức cậy, là niềm hy vọng không bao giờ dập tắt vào tình yêu và sự quan phòng của Thiên Chúa.
Đức cậy không phải là một giấc mơ hão huyền hay một niềm tin mù quáng. Nó là ngọn lửa soi sáng con đường của những ai biết đặt trọn niềm tín thác vào Chúa, giúp họ đứng vững giữa những bão tố cuộc đời. Khi mọi thứ xung quanh trở nên mong manh, khi con người phản bội nhau, khi sức mạnh vật chất không thể mang lại bình an, thì chỉ có Thiên Chúa là Đấng không bao giờ thay đổi, không bao giờ bỏ rơi những ai cậy trông vào Ngài.
Trong Kinh Thánh, câu chuyện về ông Gióp là minh chứng cho sức mạnh phi thường của đức cậy. Gióp không chỉ mất đi tất cả tài sản, gia đình, mà ngay cả thân xác ông cũng bị hành hạ bởi bệnh tật đau đớn. Bạn bè xa lánh, vợ ông cũng bảo ông hãy nguyền rủa Thiên Chúa mà chết đi. Nhưng giữa những đau khổ cùng cực, Gióp vẫn không đánh mất niềm tin. Ông tuyên bố một cách mạnh mẽ: “Tôi biết rằng Đấng cứu chuộc tôi hằng sống, và cuối cùng Người sẽ đứng lên trên bụi đất” (Gióp 19:25). Câu nói ấy như một lời tuyên xưng đầy quyền năng: Dù cuộc đời có đổ vỡ thế nào, dù thân xác này có bị tàn phá ra sao, thì niềm hy vọng vào Thiên Chúa vẫn không bao giờ lung lay.
Chẳng ai trong chúng ta có thể tránh khỏi những thử thách trong cuộc sống. Có những nỗi đau đến bất ngờ, có những mất mát làm ta nghẹt thở, có những cánh cửa đóng sầm lại trước mặt mà ta không thể nào mở ra được. Có những khi chúng ta cầu nguyện tha thiết nhưng không nhận được câu trả lời ngay lập tức. Trong những khoảnh khắc ấy, đức cậy chính là điểm tựa duy nhất để ta không bị nhấn chìm trong tuyệt vọng. Thiên Chúa không hứa rằng Ngài sẽ ngăn chặn mọi đau khổ xảy đến với ta, nhưng Ngài hứa rằng Ngài sẽ ở bên ta, dìu ta đi qua mọi thử thách, và ban cho ta sức mạnh để kiên trì đến cùng.
Có những người, vì thiếu đức cậy, đã gục ngã trước sóng gió cuộc đời. Họ nghĩ rằng mình đã bị bỏ rơi, rằng Thiên Chúa đã ngoảnh mặt làm ngơ trước những đau khổ của họ. Họ để nỗi buồn xâm chiếm, để thất vọng lấn át, để bóng tối nuốt chửng tâm hồn. Nhưng cũng có những người, dù trải qua những thử thách khủng khiếp, vẫn đứng vững vì họ tin rằng Thiên Chúa đang hành động theo một cách mà họ chưa hiểu được. Họ tin rằng mọi đau khổ đều có ý nghĩa, rằng sau cơn giông bão, trời sẽ lại sáng, rằng ngay cả trong bóng tối tăm nhất, Thiên Chúa vẫn đang âm thầm dẫn dắt họ đến một tương lai tốt đẹp hơn.
Chúng ta có thể học đức cậy qua cuộc đời của các thánh. Thánh Phêrô, dù đã chối Chúa ba lần, vẫn không đánh mất niềm hy vọng vào lòng thương xót của Ngài. Thánh Phaolô, từ một người bách hại Kitô hữu, đã trở thành một tông đồ nhiệt thành vì ông tin rằng Thiên Chúa có thể biến đổi bất cứ ai. Thánh Maximilian Kolbe, dù bị giam cầm và hành hạ trong trại tập trung Đức Quốc xã, vẫn không ngừng tin tưởng và cầu nguyện, và cuối cùng đã hy sinh mạng sống để cứu một người cha trong gia đình. Tất cả những vị thánh ấy đều có chung một điểm: Họ không bao giờ tuyệt vọng, không bao giờ đánh mất đức cậy, ngay cả khi mọi thứ tưởng chừng như không còn hy vọng.
Trong cuộc sống hàng ngày, đức cậy không chỉ xuất hiện trong những lúc khó khăn lớn lao, mà còn hiện diện trong những điều rất bình thường. Khi một người mẹ cầu nguyện cho đứa con đang đi lạc đường, đó là đức cậy. Khi một người bệnh nặng vẫn tin rằng Chúa sẽ ban sức mạnh để họ chịu đựng đau khổ, đó là đức cậy. Khi một người gặp thất bại nhưng vẫn không bỏ cuộc, vẫn tin rằng Thiên Chúa đang mở ra một con đường khác tốt hơn, đó chính là đức cậy.
Có những lúc chúng ta cảm thấy như mình đang ở cuối con đường, như không còn gì để bám víu. Nhưng ngay cả khi mọi thứ đều tối tăm, Thiên Chúa vẫn đang ở đó, vẫn đang chờ đợi ta, vẫn đang thì thầm trong tâm hồn ta rằng: “Hãy tin tưởng vào Ta.” Chúng ta không cần phải biết trước tương lai, không cần phải có mọi câu trả lời, chỉ cần biết rằng Đấng nắm giữ tương lai của chúng ta là một Thiên Chúa đầy yêu thương và quyền năng.
Có một câu nói rằng: “Đức tin là biết rằng Thiên Chúa có thể làm điều đó. Đức cậy là tin rằng Ngài sẽ làm điều đó. Và tình yêu là cảm tạ Ngài ngay cả khi chưa thấy điều đó xảy ra.” Đức cậy không chỉ là tin rằng Chúa có thể cứu giúp, mà là tin rằng Ngài sẽ cứu giúp đúng thời điểm, theo cách của Ngài, không phải theo cách mà ta mong muốn. Và đôi khi, sự giải thoát mà ta mong đợi không phải là thoát khỏi thử thách, mà là tìm được sức mạnh và bình an ngay trong thử thách ấy.
Chúng ta hãy sống mỗi ngày với đức cậy. Hãy tin rằng dù hôm nay có khó khăn thế nào, ngày mai vẫn sẽ có một lối thoát. Hãy tin rằng dù có bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi, Thiên Chúa vẫn đang đếm từng giọt, và Ngài sẽ lau khô chúng vào một ngày nào đó. Hãy tin rằng dù cuộc đời này có những nỗi đau mà ta không thể hiểu được, thì vẫn có một Thiên Chúa đang dẫn dắt mọi sự theo ý định tốt đẹp nhất của Ngài.
Đừng bao giờ đánh mất đức cậy, vì đó chính là ánh sáng cuối con đường. Hãy giữ trong lòng niềm tin rằng Thiên Chúa hằng sống, Ngài không bao giờ bỏ rơi ta, và một ngày nào đó, khi ngoảnh lại, ta sẽ hiểu rằng tất cả những gì đã xảy ra đều có ý nghĩa. Và khi ấy, ta sẽ mỉm cười, vì ta biết rằng mình đã luôn bước đi trong sự quan phòng của Ngài.
Lm. Anmai, CSsR
HÃY TRÂN TRỌNG VÀ GIỮ GÌN
Có những con đường ta bước đi một mình, lạnh lẽo và đơn độc. Có những ngày mưa rơi tầm tã, lòng ta nặng trĩu những suy tư không thể gọi thành tên. Đôi lúc, ta mệt mỏi đến mức chỉ muốn nhắm mắt lại, mặc cho cuộc đời đẩy đưa. Nhưng rồi, đâu đó giữa thế gian rộng lớn này, có một người sẽ xuất hiện, như ánh sáng len lỏi qua những tầng mây dày đặc. Một người mà khi ta gặp được, dù có lớn hay chưa kịp lớn, dù có mạnh mẽ hay còn yếu đuối, họ vẫn sẽ ở đó, bảo vệ ta, chở che ta, và làm mọi điều có thể để mang lại cho ta một cuộc sống bình yên và hạnh phúc.
Người đó không cần phải là một người hoàn hảo, cũng không nhất thiết phải có tất cả những điều tốt đẹp nhất. Họ chỉ cần là chính họ – một người sẵn sàng đứng trước ta khi giông tố ập đến, một người không ngại hy sinh để thấy ta vui cười, một người mà khi ta lạc lối, chỉ cần quay đầu lại, họ vẫn ở đó, đợi ta với một tấm lòng bao dung vô bờ bến. Người đó có thể không nói những lời hoa mỹ, không hứa hẹn điều gì lớn lao, nhưng chính những hành động nhỏ bé, những quan tâm chân thành đã đủ để trái tim ta vững vàng hơn trước mọi biến động cuộc đời.
Gặp đúng người, ta không cần phải gồng mình lớn lên trong vội vã, cũng không cần cố gắng tỏ ra mạnh mẽ khi lòng đầy tổn thương. Ta có thể cứ thế mà sống, có thể thỉnh thoảng trẻ con một chút, có thể sai lầm mà không sợ bị trách móc, có thể khóc mà không sợ bị bỏ rơi. Đó là người sẵn sàng lau nước mắt cho ta, sẵn sàng chở che ta trước những bão tố cuộc đời, sẵn sàng để ta tựa vào khi đôi chân đã rã rời.
Những vết thương rồi sẽ lành, sau cơn mưa trời lại sáng. Sau bóng đêm dài tăm tối là ánh sáng rạng rỡ của buổi bình minh. Không có gì kéo dài mãi mãi, nỗi buồn rồi cũng qua, đau thương rồi cũng phai nhạt theo thời gian. Những ngày tưởng chừng như tuyệt vọng nhất cũng sẽ lùi xa, chỉ cần ta có đủ niềm tin, đủ sự kiên nhẫn để bước tiếp. Bởi lẽ, cuộc đời là một hành trình mà trên đó, mỗi niềm đau đều là một bài học, mỗi lần gục ngã đều là một cơ hội để ta đứng dậy mạnh mẽ hơn. Những tổn thương không thể định nghĩa ta, chỉ có cách ta đối diện với chúng mới thực sự tạo nên con người mà ta sẽ trở thành.
Trong cuộc sống, đức cậy thúc đẩy người tín hữu không chỉ hy vọng mà còn kiên trì chờ đợi sự hoàn thành của những lời hứa. Thánh Phaolô khuyên rằng: “Nếu chúng ta hy vọng điều chúng ta chưa thấy, thì chúng ta kiên nhẫn chờ đợi” (Rôma 8:25). Điều này nhắc nhở người Kitô hữu rằng Thiên Chúa không bao giờ chậm trễ, Ngài luôn thực hiện kế hoạch của Ngài đúng thời điểm. Đức cậy làm tăng sức mạnh cho lòng kiên nhẫn, giúp con người không nản lòng trước khó khăn hay chậm trễ trong đời sống. Chính đức cậy giữ cho ngọn lửa hy vọng không bao giờ tắt, giúp con người tin rằng những gì tốt đẹp nhất vẫn đang ở phía trước, chỉ cần ta kiên trì và bền bỉ bước đi trên con đường đã chọn.
Có những người ta gặp rồi quên, nhưng có những người chỉ cần gặp một lần cũng đủ để khắc ghi suốt đời. Đó là người cho ta biết thế nào là yêu thương vô điều kiện, thế nào là được bảo vệ, thế nào là được sống một cuộc đời không phải lo âu điều gì ngoài việc tận hưởng hạnh phúc. Họ không yêu cầu ta phải thay đổi để trở nên tốt hơn, chỉ cần ta là chính mình, chỉ cần ta vui vẻ. Và rồi, khi có người như thế ở bên, ta sẽ nhận ra rằng, đôi khi, cuộc đời không cần phải quá rực rỡ, không cần phải có tất cả những gì người ta mơ ước, chỉ cần một người thật lòng với ta, một người sẵn sàng bảo vệ ta đến cuối con đường, thế là đủ.
Lẽ sống đôi khi chỉ đơn giản như vậy – tìm được một người mà dù ta lớn hay chưa lớn, dù ta mạnh mẽ hay yếu đuối, họ vẫn luôn ở đó, luôn yêu thương, luôn bao dung, luôn vì ta mà cố gắng. Và nếu một ngày nào đó, ta may mắn gặp được một người như thế, hãy trân trọng, hãy gìn giữ, vì trong một thế giới rộng lớn và bộn bề này, để tìm được một người thực sự sẵn sàng che chở ta cả đời, không phải ai cũng có được may mắn ấy.
Lm. Anmai, CSsR |
|