|
Hehehe...xưa như trái đất chuyện ngày nay nà - Trong cuộc sống trần gian không gì là khó nói lắm cả huynhlan tôi chỉ nói với NVY rằng là con Thiên Chúa miễn xét đoán - Hãy " sống phúc âm giữa lòng dân tộc " chỉ có một việc khó nghỉ thôi nha huynhlan tin rằng :
Dần dần mỗi người sẽ gặp nhau,
Vượt qua mọi tranh chấp, bất đồng,
Mọi dị biệt, thành kiến,
Để cùng nắm tay nhau đi qua sa mạc cuộc đời
Chiến thắng cuối cùng thuộc về Ánh sáng.
Sự Sống và Tình yêu sẽ chiếm ngự địa cầu.
7. NGƯỜI NƯỚC TỀ KHOE KHOANG
Có một người nước Tề, mỗi lần đi đâu đều có rượu thịt mang về. Vợ lớn vợ nhỏ của ông ta đều lấy làm lạ bèn hỏi: "Ông đi ăn cơm với ai vậy?". Ông ta trả lời là ăn chung với các quan lớn có tiền của và quyền thế. Vợ lớn vợ nhỏ rất đổi hoài nghi.
Sáng sớm ngày hôm sau, người vợ lớn lén lút đi sau ông chồng để quan sát. Thấy ông ta ra phía cửa đông và đi vào bên trong nghĩa địa, xin những đồ cúng tế mà người ta vừa cúng xong để ăn, ăn không đủ lại đến nơi khác để xin ăn. À ra là như nhế! Về đến nhà bà ta tức giận nói với bà vợ nhỏ. Hai người đang chửi mắng chồng trong sân, thì ông chồng đang nghiêng nghiêng ngã ngã đi về nhà, lại còn tâng bốc khoác lác với họ nữa chứ! (Mạnh tử)
Suy tư: Hồi còn nhỏ, tôi cùng với đám bạn bè nối khố trong làng thỉnh thoảng cũng hay đi ăn của cúng, nhưng không phải được mời, cũng chẳng đi xin, mà là đi ăn cắp của cúng nơi các am miếu nho nhỏ ở làng bên cạnh (vì làng tôi không có ai là người ngoại giáo), ăn xong thì thấy ghê ghê sao ấy, vậy mà nghe bạn bè rủ là cứ đi. Nhưng ra nghĩa địa để ăn của cúng thì chưa bao giờ.
Tất cả những ơn lành mà chúng ta có được, như: thông minh, tài năng xuất chúng, hiền lành dễ thương, đẹp trai, khỏe mạnh.v.v... đều là bởi Thiên Chúa ban cho chúng ta. Nhất là trong đời sống thiêng liêng, Chúa Giêsu đã lập ra 7 bí tích là để cho chúng ta có một đời sống thiêng liêng vững mạnh, đi đón nhận các bí tích là đi đón nhận ơn lành của Chúa, nói theo các cụ già (phần lớn là người miền Bắc VN) thì khi chúng ta đón nhận các bí tích là chúng ta "ăn mày các ơn thánh" của Chúa."Ăn mày các ơn thánh", đúng là một câu nói đầy tính khiêm nhường, và bày tỏ cung cách của một tôi tớ ăn mày ân huệ của chủ mình.
Cho nên, đã là đi ăn mày các ơn thánh thì không có gì phải khoe khoang khoác lác với ai cả. Bởi vì ơn thánh, tự nó đã đòi hỏi người lãnh nhận phải có tâm hồn khiêm tốn, tự nó sẽ là án phạt cho người đón nhận cách bất xứng.
Tôi sẽ không còn khoe khoang khi nhận được ơn nầy đến ơn nọ của Thiên Chúa, nhưng tôi sẽ khiêm tốn hơn khi đón nhận, bởi vì tôi chỉ là người đi ăn mày các ân huệ của Thiên Chúa. Tự tôi chẳng có gì cả để khoe khoang.
8. TỬ SẢN NUÔI CÁ
Trước đây, có người dâng cho quan đại phu Tử Sản nước Trịnh một con kình ngư còn sống nhảy lung tung cả lên, Tử Sản ra lệnh cho viên thư lại đem nó nuôi trong hồ nước. Nhưng viên thư lại nầy lại tự tiện đem cá nấu ăn mất tiêu. Ăn xong, báo cáo với Tử Sản: "Lúc bỏ con cá ấy vào trong nước thì nó đã cứng đờ không nhúc nhích, nửa sống nửa chết; một chặp sau thì lắc đầu vẫy đuôi, từ từ bơi lội; cuối cùng, nó giống như một vệt sáng vô hình vô dạng ạ!"
Tử Sản khoái chí nói: "Tốt, tốt lắm, con cá đến nơi nên đến, đi nơi nên đi".
(Mạnh tử)
Suy tư: Quan đại phu Tử Sản đúng là người hào phóng và thông minh, hào phóng là vì không khiển trách tên quan lại đã ăn cá của mình; thông minh là vì ông biết trước "đường đi nước bước" của tên quan lại.
Ông đã khoái chí khi nghe báo cáo.
Thiên Chúa cũng rất biết đường đi nước bước của chúng ta, mọi suy nghĩ, mọi lo toan của chúng ta Ngài đều biết, nhưng Ngài không mâu thuẩn với chính mình khi đặt để sự tự do cho con người. Ngài để cho con người rất thoải mái khi xử dụng sự tự do của họ, và khi ngày giờ đến, nghe các thiên thần báo cáo về các việc lành của mỗi người, thì Ngài cũng vui mừng reo lên: "Tốt, tốt lắm, người ấy đã đến nơi nên đến, đi nơi nên đi". Cũng có nghĩa là, nếu chúng ta xử dụng tự do để làm điều thiện, thì chúng ta sẽ đến nơi chúng ta nên đến là thiên đàng; nếu chúng ta xử dụng tự do để làm điều ác, thì chúng ta sẽ đi nơi chúng ta nên đi là hỏa ngục.
Chổ nơi tôi nên đến, nơi tôi nên đi là hạnh phúc thiên đàng, chứ không phải là hỏa ngục trần luân.
Lm. Nhân Tài, csjb. |
|