|
Viết cho em một chiều gió rỗi
Lời tác giả: Sợ nhất tuổi già, dù mình mới thấy 27 mùa đào trổ lá. Sợ nhất nhăn nheo xấu xí, dù ra đường vẫn lừa được khối anh ngoái đầu nhìn lại. Sợ nhất những chiều bó gối thế này, thấy mình cô độc và đáng thương lạ…
Hiếm có một chiều thong dong, nắng thong dong, gió thong dong, muốn tự thưởng cho lòng mình chút gì nhẹ bẫng…Ngồi bó gối vậy thôi, tự do ngắm nghía bất kể thứ gì mình thích, chẳng cần nhấp nhổm chuyện ngày mai, ngày kia, cuối tuần cuối tháng có bài nạp sếp để nhận mấy đồng nhuận bút còm cõi. Ngồi một mình để đầu óc chạy lung tung, để miền ký ức thăm thẳm ấy thường ập ùa về nhất. Miền nhớ cào cấu mình bao nhiêu năm trời, đã gắng gỏi dằn xuống, sao những buổi chiều gió rỗi như thế này nó lại hiện về đau đáu thế?
Chiều rỗi, lại hay nhớ những thứ đầu tiên: chiếc áo dài trắng đầu tiên, buổi hẹn hò đầu tiên, cái nắm tay ngượng nghịu đầu tiên, nụ hôn đầu tiên… Nhớ, chẳng để làm gì, nhớ vậy thôi. Rồi nghĩ giờ này ai đó đang làm gì, như Đăng chẳng hạn, giờ này anh đang làm gì? Nước Pháp mùa đông có tuyết, Đăng vốn to con, sẽ cuốn mình trong chiếc măng - tô to sụ, cúi lom khom trên đường đến thư viện, có lẽ thế, anh vốn mê mấy cuốn sách khô khan ấy hơn cặp chân dài thiếu nữ. Đăng là người tình đầu tiên, phải, người tình, khác với người yêu nhiều lắm. Người yêu là… yêu, cũng nhiều khi nói thế mà không phải thế, không hẳn là tình yêu, nhưng người tình thì khác, người tình, là yêu - thật sự, tình - thật sự, có chút thi vị của lén lút, của những tối cà phê vội vàng...
Ngày xưa Đăng ghét từ “người tình”, nghe có vẻ “tội lỗi thế nào”.
- Anh có ăn cắp tình yêu của Khải đâu? Hai đứa mình tự nguyện mà.Đăng vẫn ngốc nghếch thế.
- Thế anh bảo gọi thế nào? Hay em chia tay với Khải rồi chúng mình công khai nhé?
Khải là người yêu, mối tình ba năm học trò, bốn năm Đại học, đến khi chỉ còn chút dư vị của tình thôi mà cũng không nhận ra, ngỡ thế là an phận, cho đến khi gặp Đăng. Đăng là bạn thân Khải, học ở Pháp mấy năm đận ấy về nghỉ hè, sét đánh cháy xém từ cái nhìn đầu tiên. Chuyện ngỡ xảy ra trong phim lại ứng ngay vào mình, trớ trêu không thể nói lời chia tay với Khải lúc đó. Không còn tình, nhưng còn nghĩa, Khải gặp quá nhiều rắc rối từ gia đình và công việc, gánh nặng yêu đương này không thể oằn thêm trên vai. Thế là chờ, mình chờ, Đăng chờ…hai tháng, nửa năm, một năm…Mình có công việc đầu tiên, Khải cũng ổn định, mọi chuyện được công khai. Hôm ấy gió nhiều, gió ven sông thông thốc, Khải níu mình lại, níu gì Khải ơi, gió cuốn đi có bao giờ trả lại…
Đã biết ngồi bó gối thế này là tự xát vào lòng mình, mà sao vẫn cứ thèm những buổi chiều như vậy? Nhớ lan man những chuyện không đâu, cả cái quán Nghiêng nép trong hẻm nhỏ mà mình với Đăng hay trốn xô bồ trong đó cũng hiện về ký ức. Quán cái gì cũng nghiêng, bàn ghế khập khiễng chân cao chân thấp, cốc nước không hiểu chủ quán đặt hàng đâu về cũng “sứt mẻ một cách rất nghệ thuật”, chậu cây, cánh cửa, góc quán…xiêu vẹo hết. Lạ. Tĩnh. Thích ngồi đây nha nhẩn cà phê và nghe gió thổi ù ù, hay lật phật, tùy mùa mà gió đổi, thi thoảng cũng ngồi đúng hôm gió đi vắng, những lúc ấy thật chỉ muốn chạy ngay ra mấy cái cây trước quán mà lắc lắc. Ghét những khi gió yên, ngồi quán thấy thấp thỏm như một người quen đi mãi chưa về... Không hiểu sao lại yêu Đăng, và sao Đăng lại gắn bó với mình. Mình điên cuồng, Đăng bình lặng; mình hoang, Đăng tĩnh. Cái gầm gào đặt bên cạnh cái yên ả có lẽ hợp chăng? Không biết. Không chắc lắm. Tĩnh thế, tưởng mãi mãi, nhưng Đăng đi. Anh còn 5 năm Thạc sỹ, em chờ? Không biết. Không chắc lắm. Có điều gì chắc chắn trong cuộc đời này, 27 năm nay, chưa ai dạy mình cả.
Hiếm khi có một chiều gió rỗi, đã tự nhủ thưởng cho lòng mình một chút gì nhẹ bẫng, nhớ lan man gì thế này? Hết hôm nay là gió nổi đấy, gió nổi sẽ đỡ hơn, mình phải lao vào kiếm tiền, và ký ức kia - dù chỉ là một giây trước thôi cũng đã thành ký ức- sẽ phải chờ đến ngày gió rỗi tiếp theo…
Gửi từ Hà Nguyên - mr.revarex
Các chủ đề cùng thể loại mới nhất:
|
|